"Được, có điều quái vật trước đó đã tự động biến mất."
Trình Thiên Dã đột nhiên mở miệng nói với giọng điệu ngưng trọng: "Ngay khi chúng ta vừa mới xuyên không, con quái vật đó cũng biến mất, giống như thể bốc hơi vậy, đột nhiên biến mất dưới mí mắt của quân đội."
"Biến mất?"
Dương Phóng ngạc nhiên.
"Đúng vậy, cho nên ta nghi ngờ nó chắc là được đưa trở về bởi lần xuyên không vừa rồi của chúng ta, dù sao lần trước nó chính là bị chúng ta kéo đến trong khoảng thời gian xuyên không trở về, về phần lần sau nó có xuất hiện hay không, chúng ta cũng không biết, tuy nhiên Từ tổng đội trưởng đã bắt đầu liên hệ với cảnh sát hình sự quốc tế, chuẩn bị trao đổi tin tức với bên bọn họ, chờ có được xác nhận chính thức ta sẽ nói cho ngươi biết."
Trình Thiên Dã nói.
"Được đưa trở về bởi lần xuyên không vừa rồi của chúng ta?"
Dương Phương không khỏi hơi kinh ngạc.
"Vậy lần này thì sao? Lần này có bao nhiêu quái vật xuất hiện?"
"Quái vật được chúng ta ngẫu nhiên mang trở về lần này cũng không ít, có tới bốn con, trong đó còn có một nhân loại, trải qua hành động cả đêm qua, hiện tại đã giết chết hai con quái vật, chỉ còn lại một con quái vật và một nhân loại kia, tất cả đều bị chúng ta nhốt rất chặt."
Trình Thiên Dã nói.
"Vậy các thành phố khác thì sao? Những thành phố khác có nhiều không?"
Dương Phóng nhịn không được mà hỏi.
"Không có, hiện tại dựa vào tin tức tập hợp được, thành phố khác hình như đều không gặp được."
Trình Thiên Dã trầm giọng nói.
"Đều không gặp được?"
Dương Phóng hoài nghi.
"Đúng vậy, điểm này quả thực có hơi quỷ dị."
Trình Thiên Dã trả lời, lông mày cau lại, cũng cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Không cần biết là lần trước hay là lần này, quái vật rõ ràng đều xuất hiện ở thành phố Phương.
Những thành phố khác vậy mà không có!
Chẳng lẽ thành phố Phương có cái gì đặc thù sao?
Hơn nữa sau lần trước, bọn họ từng liên lạc với bên cảnh sát hình sự quốc tế, hiện tại trong phạm vi toàn cầu cũng chỉ có hai thành phố của Mỹ quốc là xuất hiện chuyện quái vật, những thành phố khác đều không có gì khác thường.
Trước đó bọn họ cũng đã từng so sánh cẩn thận, hai thành phố xuất hiện quái vật thì cả hai đều là nơi vô cùng phồn hoa, cực kỳ rộng lớn, là thuộc về đô thị quốc tế hóa có thể nói là có số lượng người xuyên không xếp thứ nhất thứ hai trong phạm vi toàn cầu.
Bọn họ vốn tưởng rằng việc quái vật xuất hiện có liên quan với số lượng người xuyên không, hoặc là có liên quan với thành phố đó lớn hay nhỏ, nhưng chuyện quái vật xuất hiện ở thành phố Phương đã lập tức phá vỡ loại suy đoán này của bọn họ.
Thành phố Phương chỉ là thành phố nhỏ thuộc đô thị loại ba bên trong Long quốc, không thu hút chút nào, nói số lượng người xuyên không hiện tại cũng mới chỉ gần trăm người, con số này so với thành phố Nam, Kinh Sư, Ma Đô đều không cách nào so sánh được.
Vì sao thành phố Nam, Kinh Sư, Ma Đô chưa từng xuất hiện loại quái vật này, mà lại chỉ có thành phố Phương mới xuất hiện?
Trình Thiên Dã giải thích đại khái tất cả những điều này cho Dương Phóng nghe một lần.
Sau khi Dương Phóng nghe xong thì cũng lập tức nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ.
"Chẳng lẽ thành phố Phương có cổng thời không liên thông giữa hai thế giới?"
Dương Phóng chuyển hướng suy nghĩ của mình, thuận miệng hỏi thăm, sử dụng một số cách nói bên trong tiểu thuyết mạng.
"Nếu như thực sự có cổng thời không (Thời Không đại môn), ngươi cho rằng mỗi lần xuất hiện sẽ chỉ có mấy con cái quái vật sao?"
Trình Thiên Dã cười khổ.
Thời Không đại môn, loại câu nói này là vô nghĩa nhất, nếu có một cánh cổng như vậy, hai thế giới sớm đã khai chiến từ lâu.
"Cũng phải, vậy có liên quan với cái gì đây?"
Dương Phóng mở miệng nói.
Thành phố Phương so sánh với hai cái thành phố lớn siêu cấp của Mỹ quốc, gần như không có điểm chung nào, rất khó để cho người ta liên tưởng tới.
Muốn nói điểm chung duy nhất vậy đó chính là đều ở trên Lam tinh.
Hai người tiếp tục trò chuyện một lúc.
Nửa giờ sau, Trình Thiên Dã mới đứng dậy rời đi.
. . .
Sau đó lại là hai ngày nữa trôi qua.
Dương Phóng tiếp tục khiêm tốn, chân không bước ra khỏi nhà, mọi chuyện bên ngoài dường như không liên quan gì đến hắn.
Hắn ở trong nhà tiếp tục đề cao độ thành thạo, từng đợt kinh nghiệm vô hình nhanh chóng dâng lên ở trên người hắn.
Đồng thời hắn cũng đang cẩn thận trảm nghiệm lấy Hắc Ám Thần chủng trong cơ thể.
Hắc Ám Thần chủng có hai năng lực chính, mỗi năng lực đều cực kỳ đặc thù.
Đặc biệt là năng lực thứ hai, Hắc Ám Tuyền qua (Vòng xoáy bóng tối)!
Đây quả thực giống như một cái hố đen cỡ nhỏ, có thể tự động thôn phệ tất cả những đồ vật chạm tới.
Cho dù là công kích đánh tới từ bên ngoài cũng có thể được hắn lấy lực lượng hắc ám tiến hành thôn phệ.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng không động đậy, hơn nữa trên người được bao phủ bởi ánh sáng đen vô cùng quỷ dị, u ấm thần bí, lờ mờ khó dò, giống như chủ của U Minh khống chế hắc ám, ngay cả ánh mắt cũng trở nên quỷ dị.
Khi hắn giơ lòng bàn tay lên, chạm nhẹ vào bàn trà trước mắt, lập tức, một lớp ánh sáng màu đen quỷ dị giống như mực đen trong nháy mắt lan tràn ra ngoài, bao phủ lại toàn bộ cái bàn trà.
Sau đó, chuyện vô cùng quỷ dị lập tức xảy ra.
Bàn trà trước mặt xuy xuy rung động, giống như bị hòa tan.
Mấy phút sau, theo Dương Phóng giơ bàn tay lên một lần nữa, bàn trà lớn lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Thậm chí không còn một mảnh vụn nào.
Thôn phệ!
"Loại năng lực này thực sự biến thái, nếu lợi dụng tốt, sợ rằng sẽ còn đáng sợ hơn so với ba viên Thần chủng khác."
Dương Phóng thầm nói trong lòng.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.