Sưu!
Thân thể Dương Phóng lập tức hiện lên.
Ầm!
Tung ra một quyền, đập mạnh vào khu vực mi tâm của người đàn ông ba mắt, máu tươi bắn tung tóe, tròng mắt nổ tung, lực lượng kinh khủng rung động lập tức đấm xuyên vào trong đầu của người đàn ông ba mắt.
Đầu óc người đàn ông ba mắt ông ông, thân thể lập tức bay ngược ra đằng sau, trong hai mắt đờ đẫn hiện lên vẻ được giải thoát, lập tức hung hăng rơi đập vào nơi xa.
"Không biết điều!"
Dương Phóng thu hồi nắm đấm, giọng điệu lạnh lùng, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía bên ngoài cửa, nói: "Đưa Thánh Hải Vân kia tới đây."
Một tên cao thủ Thần Tích phường mang theo Thánh Hải Vân nhanh chóng đi tới.
Thánh Hải Vân sớm đã bị dọa đế vẻ mặt trắng bệch, trong lòng kinh hoảng.
"Đừng giết ta! Đừng giết ta!"
Dương Phóng lập tức lộ ra vẻ ôn hòa, mỉm cười nói: "Yên tâm, gia hỏa ba mắt kia không chịu phối hợp, cho nên ta mới giết hắn, nếu như ngươi phối hợp thật tốt, vậy ta chắc chắn sẽ không giết ngươi."
"Ta phối hợp, ta phối hợp."
Thánh Hải Vân vội vàng mở miệng nói.
Dương Phóng nở ra nụ cười mỉm.
Nếu như người đàn ông ba mắt kia mà giống như tên Thánh Hải Vân này thì tốt rồi.
Đáng tiếc!
Đối phương dường như sớm đã có ý định muốn chết!
Đến mức trận đánh vừa rồi với chính mình cũng không có bất kỳ dự định chạy trốn nào.
Hắn ngay từ đầu chắc là đã muốn chết ở dưới tay mình!
Dương Phóng hơi suy tư, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thạch lão nhân cách đó không xa, nói: "Thạch lão nhân, chẳng lẽ ngươi còn muốn chống lại?"
Thạch lão nhân rùng mình một cái, vội vàng mở miệng: "Không, không có."
"Đã như vậy, vậy chúng ta thương lượng cho thật tốt một chút, nên làm như thế nào để ứng phó chuyện sau đó của Thương Khung Thần cung và Thần Tích phường."
Dương Phóng mỉm cười nói.
Hắn đi sang một bên, bộ giáp đen trên người bắt đầu nhanh chóng thu liễm lại, hắn ngồi ở trên một cái ghế đá dài, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương trưởng lão, Thánh Hải Vân và những người khác, mỉm cười nói:
"Tất cả mọi người có thể làm chứng, chuyện hôm nay tuyệt đối không có bất cứ quan hệ nào với ta, người đàn ông ba mắt cùng với những tên kia đều là cao thủ Thần Tích phường các ngươi giết chết, mấy vị trưởng lão Thần Tích phường thì là Thương Khung Thần cung các ngươi giết, tóm lại, sau khi mọi người trở về, tất cả đều phải giao trách nhiệm cho đối phương, không có vấn đề gì chứ?"
Đám người Đông Phương trưởng lão trong lòng lập tức phát chìm xuống, hai mặt nhìn nhau.
Tên đáng chết này!
Bàn tính đánh thật hay a!
"Được!"
Đông Phương trưởng lão trầm giọng nói.
"Đừng nóng vội."
Dương Phóng giống như cười mà không phải cười nói: "Cứ để các ngươi tay không mà về như vậy, ta lại há có thể yên tâm? Chỉ sợ sau khi các ngươi trở về sẽ lại lập tức bán đứng ta, cho nên ta cần phải dùng chút thủ đoạn!"
Tất cả mọi người đều giật mình mà nhìn về phía Dương Phóng.
Dương Phóng hơi suy nghĩ một lát, nói: "Ta có một loại thủ đoạn cổ quái, có thể gieo xuống một loại Linh Hồn Chủng tử vào trong đầu của các ngươi, tuy nhiên cái này cần các ngươi phải chủ động phối hợp, ta mới có thể gieo xuống, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Hắn nhìn về phía mọi người.
Bên trong Thái Nhất Hồn quyết, ngoại trừ có pháp môn rút hồn phách ra, tự nhiên không thiếu một số bí thuật linh hồn khác.
Nhưng thủ đoạn Linh Hồn Chủng tử này lại vô cùng nguy hiểm.
Những người khác nhất định phải chủ động phối hợp, một khi bên kia không phối hợp, cả hai bên sẽ lập tức gặp phải trọng thương.
Cho nên trong trí nhớ của nữ tử thần bí, nàng ta là tình nguyện luyện chế khôi lỗi cũng không muốn thi triển loại thủ đoạn này.
"Linh Hồn Chủng tử!"
Mọi người khẽ thay đổi sắc mặt.
"Đúng."
Dương Phóng gật đầu mỉm cười nói: "Cho nên phải xem thành ý của các vị."
Phiền phức của Thương Khung Thần cung và Thần Tích phường nhất định phải được giải quyết dứt khoát.
Hắn cũng không hy vọng đánh người trẻ xong thì người già lại tới.
Việc này xem như hoàn toàn không cách nào giấu giếm được thế lực hai bên, nhưng có thể giấu giếm được một đoạn thời gian cũng tốt.
Một khi chờ hắn đạt tới Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, uy hiếp tới từ hai cái thế lực lớn này cũng được tiêu trừ hoàn toàn.
Sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi.
Từng người thầm nghiến răng.
Có điều khi nhìn thấy ánh mắt đầy hứng thú kia của Dương Phóng, sau lưng bọn họ lại lập tức phát lạnh.
Cái chết của người đàn ông ba mắt thế nhưng là gần ngay trước mắt ...
"Ta bằng lòng, ta bằng lòng."
Thánh Hải Vân đột nhiên mở miệng nói.
"Rất tốt!"
Dương Phóng mỉm cười: "Vân công tử quả đúng là người biết đại cục."
Hắn nhìn về phía những người khác: "Các vị, chẳng lẽ các ngươi phải ép buộc ta sao?"
Mọi người thay đổi sắc mặt.
Sau đó cười khổ trong lòng, lập tức trở nên chán nản.
···
Trong đại điện rộng rãi.
Dương Phóng một mặt mệt mỏi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn dùng tay nhéo vào mi tâm, xoa xoa cẩn thận, cảm giác giống như toàn bộ đại não trở nên vô cùng đau đớn, bên trong giống như có kim thép đâm vào vậy.
Mà lấy tinh thần lực của hắn, cũng phải thi triển tới nguyên cả một ngày mới giải quyết được tất cả mọi người.
Trong khoảng thời gian đó, thi thoảng cũng dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Bằng không, hắn căn bản không chịu nổi.
Cũng may cả ngày trôi qua, không có bất kỳ người nào có can đảm chống lại, bằng không hắn xem như phiền phức lớn rồi.
Lúc thi triển loại bí thuật linh hồn này, tối kỵ là gặp phải người khác chống lại.
Đoán chừng mọi người cũng đều là không mò ra được lai lịch của hắn, không hiểu rõ về loại bí thuật này, cho nên mới không dám chống lại.
Nếu như để cho bọn họ biết được chân tướng của loại bí thuật này thì bọn họ sớm đã âm thầm bài xích rồi.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp phải phiền phức to lớn.
P/S: Ta thích nào ... chương 9