Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 926 - Chương 926 - Rung Cây Dọa Khỉ.

Chương 926 - Rung cây dọa khỉ.
Chương 926 - Rung cây dọa khỉ.

Ba người bên cạnh cũng nhanh chóng đi theo tới.

Sau khi nhìn thấy rõ chữ viết trên tờ giấy trắng, bọn họ lập tức kinh hãi, không dám tin.

"Được nghe thành viên Vũ Trụ đoàn cái thế vô song, ở thế giới hiện thực không chỉ một lần chửi bới tổ chức Thiên Thần, bần đạo Nguyên Thủy đặc biệt tới để tiếp kiến, trên người bốn người các ngươi đã trúng phải kịch độc của ta, ít ngày nữa sẽ chết thảm, nếu như muốn mạng sống, ngoan ngoãn nghe lời, chớ tìm người giải độc, kịch độc của ta thế nhưng là có thể độc chết Thánh Linh, chỉ có phương pháp độc đáo của ta mới có thể giải, nếu như đụng vào những dược vật khác, khí huyết các ngươi chắc chắn sẽ chảy ngược mà chết!"

"Nếu như không tin, có thể vận công vào Quan Nguyên huyệt, tự nhiên sẽ hiểu!"

"Nguyên Thủy, tổ chức Thiên Thần chắp bút!"

Lít nha lít nhít chữ viết đập vào mi mắt.

Bốn người trước mặt nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ, mồ hôi lạnh túa ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Trên người bọn họ đã trúng kịch độc?

Điều này sao có thể?

Chuyện khi nào?

Ăn cơm, uống nước, bọn họ đều từng lấy ngân châm để thử, tuyệt đối không độc!

"Quan Nguyên huyệt, nhanh vận chuyển Quan Nguyên huyệt thử xem!"

Kim Điền Dã đột nhiên phản ứng lại, vội vàng mở miệng.

Bốn người lập tức vận chuyển chân khí, phóng tới Quan Nguyên huyệt.

Phốc phốc phốc phốc!

Ngay sau đó, tất cả bốn người đều phun ra máu tươi, phát ra tiếng kêu thảm, thân thể thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất, trên dưới toàn thân lập tức truyền đến cảm giác đau nhói như bị kim đâm.

Chỉ cảm thấy mỗi một tấc da thịt đều vô cùng đau đớn, ngay cả sắc mặt cũng đang biến thành màu đen.

"Là thật, chúng ta thật trúng độc!"

Phác An Toàn kinh hãi kêu lên.

"Không được sử dụng đan dược, đừng rêu rao!"

Kim Điền Dã kinh hoảng kêu to, vội vàng ngăn đồng bạn bên cạnh.

Trên giấy viết rất rõ ràng, chỉ có phương pháp độc đáo của đối phương mới có thể hóa giải, nếu như động vào những dược vật khác sẽ chỉ để khí huyết bọn họ chảy ngược mà chết.

Mấy người rung động trong lòng, vội vàng giữ yên lặng, xếp bằng ngồi xuống đất, vận chuyển chân khí, từng làn một khôi phục lại sự khác thường của thân thể.

Thật lâu sau, loại cảm giác đau khổ này mới chậm rãi biến mất.

Mấy người sắc mặt đều trắng bệch, từ dưới đất đứng dậy, hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hãi và không thể nào tưởng tượng nổi trong mắt của đối phương.

Tổ chức Thiên Thần!

Bọn họ vừa mới tới Thiên Long vực thế mà đã gặp phải đối phương?

Này cũng quá đáng sợ!

"Xong rồi, đối phương hạ kịch độc cho chúng ta, chuyện này nên làm thế nào cho phải?"

Kim Lộc run giọng nói.

"Chớ có khẩn trương, chớ khẩn trương, đối phương đã không có giết chúng ta, chắc chắn còn giữ chúng ta lại có tác dụng."

Kim Điền Dã tỉnh táo lại, nhanh chóng nói.

Ba người khác lập tức phản ứng lại.

Không sai!

Loại thủ đoạn hạ độc vô cùng tinh vi này, muốn hạ độc chết bọn họ vậy quả thực quá dễ dàng.

Nhưng đối phương lại không có làm như vậy.

Chắc chắn còn có mục đích nào đó.

"Nguyên Thủy ... người xuất thủ này thế mà tự xưng là Nguyên Thủy?"

Phác Vân nói với giọng thều thào, nói: "Nếu như ta nhớ không nhầm, cái danh hiệu này thuộc về vị thần hàng đầu ở bên trong tổ chức thần thoại cổ đại của Long quốc phải không?"

Mấy người lại rùng mình một lần nữa, lộ ra vẻ vô cùng đắng chát.

Sớm biết như thế, không nên đùa nghịch chém gió bừa bãi như vậy ở thế giới hiện thực.

···

Nơi xa.

Trên một con phố đông đúc.

Thân thể Dương Phóng chợt lóe lên, ống tay áo tung bay, khóe miệng vô thức cong lên.

Mấy thành viên của Bổng quốc và hắn cũng không có đại thù gì, chỉ là cái miệng của mấy người này không được sạch sẽ, cho nên tùy tiện giáo huấn một chút, cũng xem như thỏa mãn tâm lý có thù tất báo của chính mình.

Bằng không sau này trở về thế giới hiện thực, đoán chừng thương xuyên sẽ có người xuất hiện nói năng lung tung bừa bãi.

Điều này làm hắn cảm thấy phiền.

Đêm nay thuộc về rung cây dọa khỉ.

Tin tưởng sau khi trở về thế giới hiện thực, bọn họ chắc chắn sẽ lập tức làm sáng tỏ bản thân, cũng không dám nói lung tung nữa.

Bước chân Dương Phóng không ngừng, đi về nơi ở của mình.

···

Đến ngày hôm sau.

Dương Phóng tu luyện như thường ngày, Lôi Âm Hô Hấp pháp và pháp môn hai môn công pháp luyện thể tất cả đều tu luyện một lúc, sau đó tiếp tục luyện Nhuyễn kiếm ở trong sân.

Hôm nay Diệp Huyền cũng không có tiếp tục tới mà chỉ để cho người ta mang thức ăn tới.

Vào buổi sáng, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Một người đàn ông trung niên của 'Tứ Phương các' chắp tay cung kính nói: "Tiêu trưởng lão, Thẩm Các chủ cho mời, mời ngài đi tới một chuyến."

"Có chuyện gì vậy?"

Dương Phóng hỏi thăm.

"Thuộc hạ không biết, ngài tới hẳn là sẽ hiểu."

Người đàn ông trung niên kia trả lời.

"Được, dẫn đường đi."

Dương Phóng trả lời, đi ra phía bên ngoài.

···

Bắc các của 'Tứ Phương các'.

Chiếm diện tích rộng lớn, có danh tiếng nổi trội ở bên trong Thiên Linh thành, thuộc về một trong những thế lực nhất lưu.

'Tứ Phương các' tổng cộng có phân các ở bốn phía, phân biệt ở vào các thành trì khác nhau ở khu vực phía đông.

Người phụ trách ở nơi này chính là Thẩm Lăng Tâm.

"Tiêu trưởng lão, ngươi đã đến."

Trong viện tử, Thẩm Lăng Tâm xoay người lại, miễn cưỡng nở ra nụ cười, mặc dù vẫn là một bộ dáng vẻ quyến rũ trưởng thành, nhưng trên mặt đã không còn vẻ hút hồn như trước đó, ngược lại đôi mi thanh tú đang cau lại, giống như có việc vặt quấn thân.

"Thẩm các chủ, không phải là đã có chuyện gì xảy ra rồi đó chứ?"

Dương Phóng nhíu mày.

"Quả thực là như thế, thực sự là có chuyện gì cũng không gạt được Tiêu trưởng lão."

P/S: Ta thích nào ... chương 6

Bình Luận (0)
Comment