Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch)

Chương 204 - Chương 204. Cùng Hàn Lập Và Tử Linh Tổ Phó Bản

Chương 204. Cùng Hàn Lập và Tử Linh tổ phó bản Chương 204. Cùng Hàn Lập và Tử Linh tổ phó bản

Không bao lâu sau khi nhị lão đọc xong quy củ, trong đại sảnh liền xuất hiện một tòa truyền tống trận, những nguyên anh lão quái kia đi trước một bước, chỉ thấy một đạo bạch quang chợt lóe lên, sau đó bọn hắn đã bị truyền tống đến ngoại điện của Hư Thiên điện.

Đợi Nguyên Anh lão quái đi hết rồi, những tu sĩ Kết Đan kỳ còn lại mới tốp năm tốp ba thông qua Truyền Tống trận.

Hàn lão ma vẫn cẩn thận như trước, đứng tại chỗ quan sát tình huống truyền tống của mọi người.

Lạc Hồng thì biết được đây chỉ là một truyền tống trận đơn giản, phiền toái chính là thứ ở phía sau truyền tống trận, cho nên hắn không có quá nhiều do dự liền đã trực tiếp đi về phía đó.

Sau khi bạch quang lóe lên, Lạc Hồng đi tới một sườn núi nhỏ hoang vu, lúc hắn còn chưa kịp nhìn bốn phía chung quanh đã phát hiện có chỗ không đúng. Lông mày của hắn không khỏi nhướng lên, thần sắc khó coi vài phần.

Đúng lúc này, một con chim nhỏ cánh vàng vỗ cánh bay tới, thuần thục rơi xuống bả vai Lạc Hồng, cúi đầu chải vuốt lông vũ của mình.

''Hả? Sao Hoàng Sí Điểu lại ở đây?''

Lạc Hồng quét mắt nhìn lại, liền thấy cách đó không xa một tu sĩ thân mặc hắc bào, đầu đội nón, đem chính mình bọc đến nghiêm nghiêm thật thật, mặc dù nhìn không thấy khuôn mặt người này, Lạc Hồng cũng có thể đoán được người này nhất định là đang cực kỳ kinh ngạc.

Thật đúng là trùng hợp, lại có thể cùng Nguyên Dao truyền tống đến một chỗ.

Lạc Hồng mỉm cười đem Hoàng Sí Điểu đuổi khỏi bả vai, gật đầu hướng Nguyên Dao lúc này đang che dấu thân phận dưới hắc bào, nhưng cũng không có ý tứ muốn cùng nàng nhận nhau, hắn xem như chỉ là gặp một chuyện ngoài ý muốn.

Hoàng Sí Điểu bay trở về bả vai Nguyên Dao, bị nàng thu vào túi linh thú.

''Người này lai lịch ra sao, vì sao Hoàng Sí Điểu lại thân cận với hắn như thế?''

Nguyên Dao trong lòng nổi lên hồ nghi, nàng đang bị Thanh Dương môn dốc toàn bộ lực lượng truy sát, sớm đã thành chim sợ cành cong, đối với bất luận kẻ nào đều cảnh giác vạn phần.

Nhìn thấy nụ cười mang theo thâm ý của Lạc Hồng, trong lòng Nguyên Dao càng căng thẳng, một loại cảm giác "Hắn đã nhận ra ta" tự nhiên sinh ra.

Bất an mãnh liệt, khiến Nguyên Dao lặng lẽ siết chặt Thanh Lôi Tử giấu ở tay trái.

Lạc Hồng lúc này không hề quản nàng, chỉ quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Chỉ thấy, một tầng hào quang màu trắng bao phủ sườn núi hoang, mà bên ngoài hào quang chính là sương mù màu xám nồng đậm, tiếng quỷ khiếu liên miên không dứt từ trong sương mù xám truyền đến.

''Sương xám? Lệ quỷ?" Lạc Hồng vuốt cằm suy tư.

Trong lúc đó, liên tiếp ba đạo bạch quang hiện lên, lại thấy Hàn lão ma cùng hai gã tu sĩ khác truyền tống đến nơi này.

Ba người vừa hiện thân, liền đánh giá lẫn nhau, trong đó một gã áo xám lão giả tự xưng Thiên Thai Đảo Cát Lạp, dẫn đầu mở miệng nói:

''Chư vị đạo hữu, phía trước chính là cửa thứ nhất của Hư Thiên điện, quỷ oan chi địa. Chúng ta gặp lại chính là hữu duyên, không bằng hợp lực thông qua cửa này. Chư vị đạo hữu, ý các ngươi như thế nào?''

''Tại hạ Hàn Lập, vị này là Tử Linh tiên tử của Diệu Âm môn. Xin hỏi đạo hữu, quỷ oan chi địa này có môn đạo gì?''

Sau khi Hàn Lập ngẫu nhiên phát hiện huyền bí của Hư Thiên Tàn Đồ, liền một đường bay tới, cũng không tra qua điển tịch những thông tin liên quan đến Hư Thiên Điện, cho nên hắn cũng không biết bên trong có những nguy hiểm gì.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn nguyện ý cùng Tử Linh kết bạn đồng hành.

''Thì ra là Tử Linh tiên tử, ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu ah!''

Cát Lạp nhìn khuôn mặt đã được Tử Linh dùng bí thuật che giấu, lộ ra vài phần thất vọng, sau đó quay sang Hàn Lập nói:

''Đạo hữu có thể ngoài ý muốn có được Hư Thiên tàn đồ rồi tìm đến đây, thật đúng là cơ duyên thâm hậu. Vừa vặn, thông qua Quỷ Oan chi địa này cần vài phần cơ duyên, nếu không lỡ có bất hạnh gặp phải Quỷ Vương, vậy chúng ta liền nguy hiểm.''

Hư Thiên Tàn Đồ tại trước khi Hư Thiên Điện mở ra nửa thì vẫn là một tấm da thú tầm thường, cho nên tu sĩ giống như Hàn Lập cái gì cũng không có chuẩn bị liền xông tới, mỗi lần Hư Thiên Điện mở ra đều có một ít, chẳng có gì lạ.

''Quỷ Vương? Nhưng là quỷ vật có tu vi có thể so với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, hơn nữa linh trí đã mở kia?''

Hàn Lập nhướng mày, quỷ oan chi địa này nếu thật sự có quỷ vật lợi hại bực này, thật đúng là không dễ thông qua, cũng không biết Ích Tà Thần Lôi có thể khắc chế loại quỷ vật này hay không.

''Quỷ Vương đích xác phi thường khó giải quyết, nhưng chỉ cần vận khí không quá kém, sẽ không gặp phải, dù sao quỷ oan chi địa này rất lớn.''

Tử Linh đồng dạng lo lắng trùng trùng, nhưng nàng kết đan chi tâm rất kiên cố, điểm mạo hiểm nhỏ ấy còn không dọa được nàng.

"Tuy nói như vậy, nhưng cũng không thể hoàn toàn dựa vào vận khí, quỷ oan chi địa có âm hồn lệ quỷ rất nhiều, chính là nếu không gặp được quỷ vương, muốn xông qua cũng không phải dễ dàng như vậy."

''Mà một khi bất hạnh chết ở nơi đây, sẽ trở thành lệ quỷ không có linh trí, vĩnh viễn không được luân hồi.''

Cát Lạp vẻ mặt sầu bi lắc đầu, hắn đối với việc mình có thể thông qua cửa ải này không có nhiều lòng tin, lúc này mới khổ tâm khuyên bảo đám người Hàn Lập đồng hành như vậy.

Hắn thấy trong trận còn có hai người không tỏ thái độ, ôn hòa cười chắp tay nói:

''Không biết hai vị bên kia, ý như thế nào? Chúng ta cùng nhau hành động sao?.''

''Cút!''

Nguyên Dao áo đen không chút khách khí, dùng thanh âm khàn khàn quát lớn.

''Ngươi!''

Cát Lạp tức giận đến đỏ mặt, nếu không phải nhớ tới quy củ của Tinh Cung, hắn lúc này liền muốn ra tay thử xem cân lượng của đối phương.

Nguyên Dao cứng rắn từ chối lời mời đồng hành của Cát Lạp, liền cất bước đi ra ngoài, đúng là dự định một mình vượt ải.

''Hừ! Muốn chết! Vị đạo hữu này, chẳng lẽ ngươi cũng muốn cậy mạnh?''

Cát Lạp lòng mang tức giận, lập tức ngữ khí khắc bạc nói với Lạc Hồng.

Lạc Hồng mặc dù không giống Nguyên Dao kháng cự kịch liệt như thế, nhưng hắn trầm mặc đáp lại, đồng dạng làm cho Cát Lạp cảm thấy mất mặt, hừ lạnh một tiếng sau đó phất tay áo rời đi.

''Di? Đó là loại linh thú nào?''

Hàn Lập thấy Nguyên Dao thả ra một con khỉ nhỏ màu xanh biếc, trong lòng biết đó là chỗ dựa của đối phương, không khỏi nhẹ giọng hỏi.

''A, đó là Đề Hồn Thú!''

Tử Linh bên cạnh Hàn Lập thấy rõ bộ dáng của tiểu hầu kia, che miệng kinh hô, trên mặt tràn đầy vẻ hâm mộ.

Lập tức nàng liền hướng Hàn Lập giải thích lai lịch của Đề Hồn Thú, sau khi nghe được thần thông của thú này, ánh mắt Cát Lạp chớp động, hiển nhiên là muốn theo sau, để Nguyên Dao mở đường cho hắn.

Nhưng vừa rồi hắn mới buông lời tàn nhẫn, mất hết mặt mũi chủ động đề nghị, liền nói:

''Khụ khụ, Hàn đạo hữu, chúng ta cũng đi thôi.''

Hàn Lập như cười như không liếc mắt nhìn Cát Lạp, cũng không nói rõ ý đồ của đối phương, quay đầu chắp tay nói với Lạc Hồng:

''Đạo hữu có nguyện ý đồng hành không?''

Tử Linh nghe vậy sửng sốt, người này rõ ràng vừa cự tuyệt lời mời của Cát Lạp, vì sao Hàn trưởng lão còn muốn làm điều thừa?

Chẳng lẽ người này cũng giống như ma tu xấu tính kia, có thủ đoạn đặc biệt nào đó thông qua nơi quỷ oan?

Đôi mắt đẹp của Tử Linh không khỏi quét qua người Lạc Hồng hai lần, ngoại trừ nhìn ra khí chất lãnh ngạo của người này, cũng không phát hiện ra bất cứ chỗ khác nào.

Lạc Hồng vẫn không mở miệng, chỉ lắc đầu.

Hàn Lập khẽ gật đầu, không nói nhảm nữa, cùng Tử Linh và Cát Lạp đi vào trong sương xám.

Đợi sau khi thân hình đám người Hàn lão ma biến mất trong sương mù xám, thần niệm Lạc Hồng khẽ động, túi vạn bảo phun ra một đạo hào quang, ma đầu năm mươi năm không thấy ánh mặt trời thình lình xuất hiện.

''Ma đầu tiền bối, ta và ngươi quen biết nhau đã lâu rồi, nếu đã tỉnh, cũng đừng giả bộ nữa.''

Lạc Hồng lạnh lùng nói, vẻ mặt đề phòng gắt gao nhìn chằm chằm ma đầu lơ lửng trên không trung.

''Bổn tọa vốn còn muốn lưu tính mạng ngươi thêm mấy ngày, không nghĩ tới Nguyên Thần của tiểu bối ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy, lại nhận ra bổn tọa đang lén hấp thu một luồng ma khí ah!"

Ma đầu đột nhiên mở to mắt, càn rỡ cười ha hả.

Bình Luận (0)
Comment