''Xem ra bản thể của tiền bối là ở trong Hư Thiên điện này, vãn bối mang tiền bối vào, có thể nói là lao khổ công cao.''
Lạc Hồng không sợ ma đầu đằng đằng sát khí chút nào, thậm chí bắt đầu nói.
''Đúng vậy!''
Ma đầu dừng cười, trực tiếp thừa nhận, tựa hồ chỉ cần vào Hư Thiên điện là có thể không e ngại gì nữa.
''Tiểu bối ngươi đích xác lao khổ công cao! Để khen thưởng, bổn tọa liền ban thưởng cho ngươi hình thần câu diệt ah!''
Vừa dứt lời, trong miệng ma đầu liền phun ra một đạo huyết quang, bao trùm Lạc Hồng.
Lạc Hồng sớm có chuẩn bị sẵn hộ thân linh tráo, lại không thể ngăn cản huyết quang này mảy may, nhưng mà sau khi bị huyết quang này chiếu tới trên người, lại không có cảm thấy chút khác thường nào cả.
Ma đầu thấy thế, nụ cười dữ tợn cứng đờ, ngừng thi triển huyết quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Hồng nói:
''Bổn tọa rõ ràng cảm ứng được Huyết Anh hàng thế, tiểu bối ngươi giấu Huyết Anh đi đâu rồi?!''
''Tiền bối cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?!''
Lạc Hồng hừ lạnh một tiếng, bàn tay nâng lên, tế xuất Trấn Hải Châu, đập thẳng về phía ma đầu.
Chính là pháp bảo bổn mạng, Trấn Hải Châu có năng lực tương đương bản thể hắn!
Huyết quang trên mặt Ma Đầu chợt lóe, một tầng áo giáp giống như tinh ngọc, nhìn cũng không nhìn Trấn Hải Châu đang đánh úp lại, vừa kêu gào vừa đánh tới Lạc Hồng.
Trấn Hải Châu đập vào trán ma đầu, trong nháy mắt làm Huyết Ngọc Khải Giáp nổi lên đạo gợn sóng, tiếng kêu gào của ma đầu dừng lại, "Bùm" một tiếng trầm đục, ma đầu toàn bộ vỡ thành bọt máu!
Lạc Hồng thu hồi Trấn Hải Châu, thần sắc vẫn trầm trọng như trước, ma đầu nổ tung bọt máu ngưng mà không tiêu tan, hiển nhiên là vẫn chưa chết.
Quả nhiên, theo ma âm cuồn cuộn từ trong bọt máu truyền ra, bọt máu kia chợt ngưng tụ vào chính giữa, ma đầu từ đó đi ra đã hoàn hảo vô thương.
''Tiểu bối cũng có vài phần thủ đoạn, nhưng bổn tọa là bất tử bất diệt, xem ngươi có thể có bao nhiêu pháp lực ra đòn ah!''
Đối với việc khó giải quyết lão ma đầu, Lạc Hồng sớm có dự liệu, chính là bởi vì khó có thể tiêu diệt, hắn mới lưu lão đến hôm nay.
Lạc Hồng cũng không giật mình với thần thông bất tử bất diệt của ma đầu, hơn nữa đối với chuyện này đã sớm có suy đoán.
Bản chất ma đầu này kỳ thật là một luồng ma niệm của chân ma, ma niệm bất diệt, Lạc Hồng chính là đem hình thể của hắn diệt sát thành bụi đất cũng đều là vô dụng!
Đã có suy đoán, Lạc Hồng tự nhiên sẽ có chuẩn bị, lúc này thần niệm khẽ động, gọi ra mười hai con Huyết Khôi Phi Nghĩ.
Năm mươi năm qua, mười hai con Huyết Khôi Phi Nghĩ này đã cắn nuốt không ít ác tu Trúc Cơ hậu kỳ, khí tức của mỗi con đã không khác mấy so với khối Huyết Tủy Tinh lúc ban đầu.
Huyết Khôi Phi Nghĩ xuất hiện, lập tức làm ma đầu sửng sốt, giận dữ nói:
''Tiểu bối dám lấy cách đê tiện như vậy ô nhục Huyết Anh đại pháp của bổn tọa, tội ngươi đáng chết vạn lần!''
''Đi!''
Lạc Hồng không có ý nói nhảm, lúc này điều khiển mười hai con Huyết Khôi Phi Nghĩ đánh về phía ma đầu.
Ma đầu hít sâu một hơi, lập tức lớn tiếng rít gào, sóng âm thật lớn đem mười hai con Huyết Khôi Phi Nghĩ chấn thành bọt máu.
Nhưng mà cũng giống như hắn sẽ phục hồi như cũ, Huyết Khôi Phi Nghĩ thoát thai từ Huyết Anh đại pháp đồng dạng cũng có thân thể bất tử bất diệt, sau khi huyết quang lóe lên thì đám Phi Nghĩ đã khôi phục như lúc ban đầu, tiếp tục nhào lên thân thể lão.
''Tiểu bối dừng tay, ngươi không giết được bổn tọa!''
Ma đầu cùng đám Huyết Khôi Phi Nghĩ cắn xé một trận, sau khi phát hiện đó là vô dụng, lại thử lừa dối Lạc Hồng.
Đều đã triệt để trở mặt, Lạc Hồng sao lại lưu thủ, lúc này pháp quyết trên tay biến đổi.
Chỉ thấy, Huyết Khôi Phi Nghĩ nhào vào trên mặt ma đầu, đột nhiên hình thể phân tán hóa thành tồn tại giống như huyết tương, chậm rãi bao bọc toàn bộ ma đầu lại.
''Tiểu bối, đợi lúc bổn tọa thoát khốn là ngày ngươi chết không có chỗ chôn!''
Ma đầu sau khi thả ra một câu ngoan thoại cuối cùng, liền yên lặng.
Thấy thủ đoạn mình chuẩn bị thật sự chế trụ ma đầu, trong lòng Lạc Hồng hơi buông lỏng, ma công của lão ma đầu này thật sự quá mức quỷ dị, bằng thủ đoạn hắn học được ở nhân giới, quả thực khó có thể chế phục hắn.
Chỉ có dùng bí thuật của chính hắn, mới có thể tạm thời vây khốn hắn.
Lạc Hồng cũng muốn mượn Ích Tà Thần Lôi của Hàn lão ma đánh chết ma đầu này.
Nhưng một là nghĩ đến Chân Ma cũng không quá e ngại Ích Tà Thần Lôi, trực tiếp dùng thần lôi bổ hắn, nếu là một kích không chết mà để cho hắn chạy trốn, có thể hậu hoạn vô cùng.
Lý do còn lại là, không ngờ tới sau khi vào Hư Thiên Điện, ma đầu sẽ lập tức làm khó dễ.
Trước mắt, hắn đã vây khốn ma niệm của ma đầu, đợi sau khi gặp lại Hàn lão ma nhất định phải cho lão này nếm thử tư vị của vạn lôi gia thân mới được.
Lạc Hồng không đem ma đầu đã được bao thêm một tầng huyết tương thu vào túi vạn bảo, tình huống hiện tại, hắn chỉ có tùy thời có thể nhìn thấy ma đầu mới có thể an tâm.
Vì chế phục ma đầu đã khiến Lạc Hồng chậm chân hơn mọi người, lúc này hắn tạm thời đã bình ổn mối họa lớn trong lòng, liền không hề do dự mà cất bước,đi vào trong sương xám.
Vừa bước vào quỷ oan chi địa, từng trận âm phong liền không ngừng đánh úp lại, nếu là không thi pháp ngăn cản, sương xám cùng âm phong sẽ nhanh chóng thôn phệ khí huyết sinh cơ của tu tiên giả, khiến hắn hóa thành một đống xương khô.
Cho nên, nếu muốn thông qua quỷ oán chi địa, hoặc là phải có tu vi không tầm thường, hoặc là phải có bảo vật khắc chế quỷ vụ ở đây.
Tu vi của Lạc Hồng mặc dù trước mắt chỉ là Kết Đan trung kỳ, nhưng bởi vì đã đả thông rất nhiều huyệt khiếu, pháp lực có thể sử dụng không thua gì tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.
Một chút pháp lực tiêu hao này đối với hắn mà nói căn bản không tính là gì.
Có lẽ là đã cách xa đám người Nguyên Dao Hàn Lập, Lạc Hồng đi chưa được mấy bước đã bị mấy âm hồn bao vây lại.
Thần thức cảm ứng được khí tức của những âm hồn này, sau khi phát hiện chỉ là quỷ vật cấp thấp, Lạc Hồng liền không để ý đến chúng, tiếp tục sải bước tiến về phía trước.
Những âm hồn đê giai này cũng không có linh trí, chỉ cần cảm ứng được khí tức của người sống, mặc kệ đối phương là tu vi gì, đều sẽ nhào lên.
Chỉ thấy, hai đạo quỷ ảnh màu xám trắng, trên mặt mang theo thần sắc vô cùng xấu xí, hô thiên khiếu địa đánh về phía Lạc Hồng, nhưng chúng nó vừa tiếp xúc với linh tráo màu đen mà Lạc Hồng chống lên, liền như bị trọng kích ầm ầm mà nát.
Nguyên lai, tầng linh tráo hắc sắc do Lạc Hồng chống lên này, chính là mượn uy năng của Trấn Hải Châu, chỉ cần không phải một ít công kích có thuộc tính đặc thù, nếu muốn chỉ bằng chính diện cường công mà công phá tầng hắc sắc linh tráo tầm thường này, ít nhất phải có uy lực rung chuyển năm mươi vạn cân mới được.
Hơn nữa, tầng linh tráo màu đen này bề ngoài nhìn như giếng cổ không gợn sóng, nhưng kỳ thật vẫn bị Lạc Hồng khống chế chấn động với tần suất cao.
Điều khiển bằng cách này, không chỉ không cần hao phí quá nhiều pháp lực, hơn nữa phàm là chạm đến màu đen linh tráo này đều sẽ bị phản chấn chi lực của nó gây thương tích, liền giống như bị trọng lượng năm mươi vạn cân của Trấn Hải Châu lau tới trên người.
Loại âm hồn đê giai này, tự nhiên là trong nháy mắt đã bị diệt.
Lạc Hồng vì thần thông phụ thể của Trấn Hải Châu này, lấy một cái tên thích hợp với biểu tượng của nó.
Khiên Vô Quang!
Bởi vì ma đầu cũng tản ra sinh khí, một bộ phận nhỏ âm hồn coi hắn là mục tiêu, kết quả không hề nghi ngờ là đưa dê vào miệng hổ.
Đám Huyết Khôi Phi Nghĩ mặc dù tản ra hình thể, nhưng hung hồn vẫn còn, chủ động sai ma đầu cắn nuốt âm hồn đưa tới cửa.
Cứ thế như chẻ tre đi tới, Lạc Hồng rất nhanh liền nghe được phía trước truyền đến một đạo quỷ âm đặc thù.