Ngoài Vô Quang Thuẫn, hai nàng kia thấy kim sắc lóe sáng kia đã biến mất, nhưng mà sau đó hai người Hàn Lập lại chậm chạp không đi ra, không khỏi suy đoán lung tung.
''Tiền bối, tu sĩ Thiết Diện kia tựa hồ có quan hệ sâu xa với ngươi, ngươi có biết mục đích của hắn là gì không? Ta và ngươi hiện tại đều là mệnh bất do kỷ, tiền bối không cần phải giấu diếm nữa.''
Tử Linh chần chờ một lát rồi đột nhiên mở miệng nói, đôi mắt linh động nhìn tu sĩ áo đen.
''Hồ ngôn loạn ngữ, ta không có giấu diếm bất cứ chuyện gì, căn bản không biết Thiết Diện đạo hữu kia! Động tĩnh vừa rồi ngược lại giống như là thần thông của Hàn trưởng lão nhà ngươi, Tử Linh tiên tử đại danh đỉnh đỉnh liền không có giải thích gì sao?!"
Nguyên Dao đang nghĩ mãi mà không rõ việc tu sĩ Thiết Diện dựa vào đâu mà nhận ra nàng, Tử Linh lại nói nàng cùng hắn có quan hệ sâu xa, thoáng cái liền bị đâm túng dây thần kinh mẫn cảm, lúc này lấy giọng giả khàn khàn, căm tức nói.
''Tiền bối trước đây chưa từng nữ cải nam trang, ta cùng Hàn trưởng lão kỳ thật đã sớm nhìn ra tiền bối là nữ nhi, không cần phải giả giọng nói nữa.''
Tử Linh cổ quái nhìn tu sĩ áo đen, người này trong lời nói cử chỉ luôn lơ đãng toát ra một cỗ yếu ớt, chỉ cần hơi chú ý là có thể nhận ra.
''Đúng thì như thế nào? Ta cùng tu sĩ Thiết Diện kia vẫn là tuyệt không có nửa điểm quan hệ!''
Nguyên Dao vừa mới phủ nhận mình không có giấu diếm gì, đã bị vạch trần trang phục, không khỏi đỏ mặt, xấu hổ nói.
"Tiền bối vừa rồi có lẽ không chú ý, nhưng vãn bối lại có thể thấy rõ ràng."
''Lúc tiền bối cố ý thả qua hai đầu ác quỷ kia, tu sĩ Thiết Diện nọ không chỉ không có tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười sủng nịch, sau đó càng là sai khiến pháp bảo thay chúng ta giải vây, hắn khẳng định cùng ngươi rất có sâu xa đấy!"
Tử Linh đối mặt với hắc bào tu sĩ mạnh miệng cũng có chút căm tức, lúc này không chút khách khí nói thẳng.
''Ngươi dựa vào cái gì xác định như vậy! Nụ cười kia, không chừng là hướng về phía đệ nhất mỹ nhân Loạn Tinh Hải là Tử Linh Tiên Tử ngươi mà tới đây!''
Nguyên Dao trong lòng hồ nghi, ngoài miệng tuy rằng còn không phục, nhưng bị Tử Linh như điểm tỉnh, nàng thật đúng là nhớ tới một vị trưởng bối sẽ đối với nàng như vậy.
Chẳng lẽ là hắn?
''Tiền bối chẳng lẽ không biết nguyên nhân Diệu Âm môn ta có thể giao hảo với rất nhiều môn phái và Kết Đan tiền bối sao?''
Tử Linh suýt nữa bị tức cười, nàng mặc dù còn chưa trải qua nhân sinh đại sự, nhưng thấy nhiều nam tu đối với nữ tử của mình bày ra vẻ mặt sủng ái, sao có thể dễ dàng nhìn lầm.
Nguyên Dao lúc này trong lòng đã có suy đoán, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Tử Linh còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, hắc sắc hào quang đột nhiên tản đi, Hàn Lập cùng Lạc Hồng thân ảnh hiển lộ ra.
''Đa tạ đạo hữu tương trợ, tại hạ còn có chuyện quan trọng, chia tay ở đây đi.''
Lạc Hồng cố ý muốn cho hai nàng nghe được, chắp tay nói xong lập tức xoay người đi vào sâu trong sương xám.
Hàn Lập đưa mắt nhìn Lạc sư huynh rời đi, hắn thản nhiên nói với Tử Linh:
''Chúng ta cũng lên đường đi, nơi đây không nên ở lâu.''
''Chờ một chút, vị đạo hữu kia muốn đi nơi nào? Bên kia hình như không phải phương hướng đi ra ngoài.''
Nguyên Dao đã đoán ra thân phận của Lạc Hồng, tự nhiên không chịu để cho cường viện này dễ dàng rời đi, ngữ khí thân thiết nói.
Nếu không phải Lạc Hồng đi quá nhanh quá quyết đoán, hơn nữa trong lòng nàng còn có một tia nghi ngờ, nàng khẳng định liền trực tiếp theo sau.
''A? Đạo hữu không cần giả giọng nói chuyện?''
Hàn Lập có chút ngoài ý muốn nhìn Nguyên Dao.
''Nếu đã bị các ngươi nhìn thấu, cũng không cần phải giả bộ. Vốn ta cũng chỉ muốn thuận tiện làm việc mà thôi.''
Nguyên Dao nói xong liền bỏ mũ đen xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kinh người.
Mắt thấy khuôn mặt kiều diễm của Nguyên Dao, ngay cả Tử Linh là nữ tử, mỹ danh truyền xa cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Hàn Lập nhìn chằm chằm kim hoàn trên đầu nàng lộ ra thần sắc cổ quái, sau đó trước khi Nguyên Dao sắp nổi giận, thần bí cười nói:
''Nguyên cô nương, đã lâu không gặp.''
Nguyên Dao trực tiếp sửng sốt, chuyện gì xảy ra? Sao nàng lại bị nhận ra?
Nguyên Dao sở dĩ có thể lấy thời gian không tới trăm năm, một đường từ Luyện Khí kỳ tu luyện đến Kết Đan sơ kỳ, hoàn toàn là bởi vì từ trong túi trữ vật của Thanh Dương môn thiếu chủ bị nàng cùng sư tỷ Nghiên Lệ hợp lực tập sát, chiếm được rất nhiều đan dược tinh tiến tu vi.
Từ đó về sau vì trốn tránh Thanh Dương môn đuổi giết, nàng đã mai danh ẩn tính mấy chục năm, vẫn chưa bị người nhìn thấu.
Nhưng tiến vào Hư Thiên Điện này không bao lâu, liền liên tiếp có hai người nhận ra nàng, cái này không khỏi nàng buồn bực không thôi.
Sau khi chia tay với Hàn Lập, Lạc Hồng không để ý đến âm hồn cấp thấp, mở bàn tay lạnh lùng nói:
"Ta chỉ hỏi một lần, ngươi cái tên quỷ vật này là muốn chết, hay là muốn sống?"
Lạc Hồng hỏi đối tượng, tự nhiên là chủ hồn của Quỷ Vương vừa mới bị hắn đánh bại.
Chỉ thấy, một đoàn quỷ hỏa lục oánh oánh hiển lộ ra một khuôn mặt âm trầm đáng sợ, giờ phút này chính đang lộ ra vẻ do dự, mà một đoàn hồn hỏa màu vàng khác, thì thủy chung vẫn hung tính đại phát ở trong cấm chế quang quyển, ở trong tay Lạc Hồng va chạm không ngừng.
Quỷ Oán Chi Địa mở ra thời gian có hạn, Lạc Hồng cũng không muốn lãng phí thời gian, thần niệm vừa động, trực tiếp sai khiến ma đầu cắn nuốt hồn hỏa màu vàng.
Đoàn hồn hỏa này là do tinh hồn hổ yêu biến thành, vốn không có linh trí gì, đối với Lạc Hồng vô dụng.
''Muốn sống! Tiểu quỷ muốn sống! Các hạ nhưng xin phân phó!''
Nhìn thấy thảm trạng hổ hồn bị ăn thịt, mặt quỷ màu xanh biếc rốt cục không hề do dự, trong lúc chết cầu sống lại.
''Ngươi ở quỷ oán chi địa này hàng trăm hàng ngàn năm, có biết nơi này có chỗ nào đặc thù không? Tỷ như cấm chế lợi hại, hoặc là một số hiểm địa ngay cả Quỷ Vương ngươi cũng không dám đi.''
Lạc Hồng trầm giọng hỏi.
Hắn muốn đến bên trong Hư Thiên nội điện để tìm phương pháp diệt sát ma đầu, tự nhiên không thể không có chuẩn bị, dựa theo lộ tuyến của Hàn lão ma có thể sẽ tìm không thấy trấn ma chi địa bên trong Hư Thiên điện.
Này ngẫm lại cũng là sự tình hợp tình hợp lý, nơi trấn phong Cổ Ma là nơi trọng yếu, tất nhiên sẽ không bày ở bên ngoài, hơn nữa tất nhiên tồn tại tầng tầng thủ vệ.
''Các hạ! Nơi đó không thể đi!''
Lục Hỏa vẻ mặt đau khổ kêu la.
''Có đi hay không, do ta định đoạt! Ngươi nói xem nơi đó ở đâu? Có môn đạo gì?''
Lạc Hồng thấy quỷ vương chủ hồn này vẫn thiếu giáo huấn, liền thúc giục ma đầu chậm rãi tới gần nó, lạnh lùng uy bức nói.
"Các hạ, tiểu quỷ nói địa phương nằm ở trung tâm khu vực của quỷ oán chi địa này, bởi vì ở xa những tu tiên giả vượt ải giống các hạ, cho nên cực ít có người đặt chân đến nơi đó."
''Nhưng cũng có tu sĩ Nguyên Anh kỳ pháp lực mạnh mẽ đi thăm dò qua, tiểu quỷ lúc mới khai mở linh trí liền trùng hợp gặp qua một lần như vậy.''
''Vị tiền bối Nguyên Anh kia tiến vào nơi hiểm địa, không bao lâu liền bị một đám câu hồn phi linh đuổi giết chạy ra, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi quỷ oán chi địa, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, không biết nhìn thấy loại quỷ vật làm người ta sợ mất mật nào.''
''Sau đó, Tiểu Quỷ cũng không tới gần khu vực đó dù chỉ một bước.''
''Các hạ, nơi đó thật sự không thể đi!''
Mặt quỷ Lục Hỏa này cũng không lo lắng Lạc Hồng sống chết thế nào, chỉ là không muốn Lạc Hồng tự mình tìm chết rồi kéo theo hắn cũng chết theo, cho nên tận hết sức khuyên nhủ. Dù sao , nơi đó có Câu Hồn Phi Linh ah.''
''Ít nói nhảm, mang ta đi qua, nếu không hiện tại liền diệt ngươi!''
Lạc Hồng trừng mắt, uy hiếp mặt quỷ Lục Hỏa, đồng thời suy tư chuyện Câu Hồn Phi Linh.
Loại quỷ vật Câu Hồn Phi Linh này ở bên ngoài cực kỳ hiếm thấy, chỉ có loại tu sĩ Kết Đan bị oán khí quấn thân, sau khi đột tử nguyên thần của hắn bị oán khí cắn trả, vừa lúc lại hấp thu đại lượng âm khí, mới có thể thành hình.