Trong sáu tòa Thanh Ngọc Tế Đàn thật lớn, năm cái thân thể Chân Ma cao trăm trượng đang ngủ say, nhưng có một cái địa phương ngoại lệ, nơi đó vốn nên cũng có một bộ thân thể Chân Ma ngủ say, lại thay bằng một đoàn huyết cầu khổng lồ nhu động.
Chỉ như thế cũng thôi, chân ma mà, vốn bộ dạng không phải người, Lạc Hồng cũng có thể lý giải.
Nhưng là từ trong huyết cầu thỉnh thoảng ngưng tụ ra một cái cánh tay khổng lồ, oanh kích Thanh Ngọc tế đàn vây khốn hắn, vậy thì hết sức không bình thường.
Đặc biệt là Thanh Ngọc tế đàn dưới sự oanh kích của hắn đã xuất hiện khe nứt, vậy thì càng thêm nguy hiểm.
''Chẳng lẽ là thiên ma giải thể đại pháp?!''
Lạc Hồng sắc mặt thoáng cái trở nên cực kỳ khó coi, chiếu theo tình hình này, Cổ Ma thai nghén bên trong cái huyết cầu kia sớm muộn sẽ thoát khốn mà ra.
Đang nghĩ như vậy, những ảo giác đột nhiên xuất hiện này từ trước mắt Lạc Hồng biến mất, hắn vội vàng nội thị, mong tìm kiếm quang đoàn nhũ bạch sắc tiến vào trong cơ thể hắn lúc nãy.
Lần này cũng không phí sức, bởi vì đối phương căn bản không có ý tứ trốn tránh.
Trong Nê Hoàn cung, phía trên nguyên thần Lạc Hồng, quang đoàn màu trắng sữa kia đang tỏa ra quang mang sáng láng.
Thứ quỷ quái này lại định phong cấm Nguyên Thần của ta!
Lạc Hồng đột nhiên cả kinh, lúc này mới sực tỉnh phản kháng, nhưng lực cấm chế này vượt xa tưởng tượng của hắn, lấy cảnh giới nguyên thần Tứ Diễn của hắn lại chỉ có thể kéo dài quá trình cấm chế thành hình chứ không thể ngăn cản được.
Trong lúc nguy cấp, Lạc Hồng phúc chí tâm linh, thúc đẩy đông đảo phân thần ở bên ngoài bản thể Nguyên Thần, khiến bọn nó cấu trúc ra một tầng phòng tuyến.
Những điểm cấm chế màu trắng ngà kia đều rơi xuống trên phân thần của hắn, rất nhanh liền hình thành một cấm chế giống như cấm thần thuật.
Lập tức, một cỗ tin tức tràn vào tâm thần của hắn.
Thì ra, Lạc Hồng trong lúc vô ý đã thành tu tiên giả được chọn trúng, hắn phải dựa vào bảo vật trong quang đoàn màu trắng ngà, trấn áp hoặc diệt sát Cổ Ma thoát khốn trong một thời hạn nhất định, sau đó đem bảo vật này trả lại nơi đây, nếu không cấm chế sẽ kích hoạt, diệt sát Nguyên Thần của hắn.
Đương nhiên, có lẽ là Cổ Tu không ngờ tới bên trong tu sĩ hậu bối sẽ xuất hiện một tên thiên tài là Đại Diễn Thần Quân, cho nên thật không ngờ được một tên tu tiên giả có thể có được mấy trăm cái phân thần như hắn.
Cho dù cấm chế bộc phát, Lạc Hồng cũng chỉ tổn thất gần nửa phân thần, điều này mặc dù cũng có thể làm cho hắn chịu nhiều đau khổ, nhưng dù sao so với đánh mất tính mạng vẫn tốt hơn nhiều.
Cũng may, thời hạn đề ra ước chừng còn có ba trăm năm, Lạc Hồng không cần lập tức gặp phải lựa chọn làm hay không làm này.
Quang đoàn nhũ bạch sắc dần dần tản đi, Lạc Hồng lòng đầy tò mò, hắn rất muốn biết Cổ Tu lưu lại hậu thủ là cái gì, lại có lòng tin để cho hậu nhân dựa vào vật đó để giải quyết vấn đề Cổ Ma thoát khốn.
Quang đoàn sắp tan, đã lộ ra hình dáng bảo vật bên trong, là một khối ngọc bài to bằng nắm tay.
Trên ngọc bài này có vết đứt rõ ràng, hiển nhiên cũng không hoàn chỉnh.
''Cái gì? Lại chỉ là một cái tàn thứ phẩm!''
Lạc Hồng nhịn xuống xúc động mắng to một trận, nhớ lại trong những điển tịch hắn đã đọc qua, có ghi lại một bảo vật nào tuy không trọn vẹn, nhưng uy lực lại rất lớn hay không.
''Chờ đã! Ngọc bài? Không trọn vẹn?''
Tê
Trong phù điêu trên vách hố khổng lồ của Quỷ Oán Chi Địa, không phải có miêu tả một bảo vật phù hợp với hai điểm này sao.
Lạc Hồng nhớ rõ đại năng linh giới tế xuất ra bảo vật chính là một khối ngọc bài, sau khi đánh bại trường đao do đại năng ma giới tế xuất đã vỡ thành hai nửa.
''Đây hẳn là một nửa trong số đó!''
Trách không được Cổ Tu có tự tin này, nguyên lai là bảo vật đến từ Linh giới!
Đang nghĩ ngợi, quang đoàn hoàn toàn tản đi, lộ ra chân dung của vật nọ.
Chỉ thấy, ngọc bài này toàn thân màu trắng sữa, mặt ngoài tràn đầy chữ như nòng nọc màu bạc, chữ tuy cực nhỏ, mắt thường không thể phân biệt được, thần thức đảo qua lại có thể thấy được rõ ràng.
''Cái này cái này!'
Lạc Hồng quả thực không thể tin được thứ mình nhìn thấy, không đợi hắn cười to ra tiếng, một cỗ lực lượng cấm chế từ ngọc bài truyền tới đã trấn trụ nguyên thần của hắn.
Động một chút liền đoạn đi liên hệ giữa nguyên thần cùng thân thể của hắn, khiến cho nó chỉ còn lay lắt như có như không.
Mà hết thảy đều là phát sinh trong Nê Hoàn cung của Lạc Hồng, đối với Lạc Hồng đã nói đã qua một hồi lâu, nhưng đối với ngoại giới mà nói thì mới chỉ qua mấy hơi thở mà thôi.
Cho nên, theo Nguyên Dao xem ra, quang đoàn nhũ bạch sắc kia vừa chui vào mi tâm Lạc Hồng, không bao lâu sau hắn liền lắc lư một chút rồi té ngã xuống.
''Lạc huynh, ngươi không sao chứ!''
Nguyên Dao gấp gáp nói, tiến lên một bước đỡ lấy Lạc Hồng.
Lạc Hồng lúc này không khống chế được thân thể của mình, giống như bùn nhão nằm ở trên vai Nguyên Dao, miễn cưỡng phun ra một chữ bên tai nàng: "Chạy".
Sở dĩ như vậy, là bởi vì trên ngọc bài có cấm chế do Cổ Tu bày ra hỗ trợ cho việc Trấn Phong Cổ Ma, Lạc Hồng trước khi luyện hóa được nó cũng sẽ bị cấm chế ảnh hưởng, do đó liên hệ giữa nguyên thần và thân thể bị cắt đứt.
Phương pháp luyện hóa có trong đoạn tin tức truyền tới trước đó, bất quá tìm hiểu pháp quyết cùng luyện hóa ngọc bài cũng không phải việc có thể hoàn thành trong chốc lát, mà Cổ Ma tùy thời tùy chỗ đều có thể thoát khốn, cho nên Lạc Hồng để cho Nguyên Dao nhanh chóng chạy trối chết.
Đúng lúc này, một tòa truyền tống trận đột nhiên xuất hiện.
Nếu muốn chạy, vậy nhất định là dùng Truyền Tống trận chạy nhanh nhất, Nguyên Dao hoảng loạn không suy nghĩ nhiều, cõng Lạc Hồng đang bị thương nặng liền đi vào trong đó.
Sau đó, chính là một phen đánh cờ khẩn trương cùng ba lão ma vừa rồi.
Trở lại hiện tại, Lạc Hồng thừa dịp mọi người đang tiến hành đoạt bảo đã tìm hiểu xong pháp quyết luyện hóa, cũng lặng lẽ luyện hóa cấm chế trên nửa quả kim khuyết ngọc bài kia.
Pháp quyết có hiệu quả thập phần rõ ràng, mới vừa luyện hóa một phần mười, nguyên thần cùng thân thể của Lạc Hồng liền một lần nữa thành lập được liên hệ.
Cứ như vậy, dựa vào chính mình đứng thẳng đã không thành vấn đề, nhưng Lạc Hồng không có ý tứ từ trên lưng Nguyên Dao đi xuống, chuyện hắn đã khôi phục năng lực hành động bại lộ càng muộn, đối với hắn cùng Nguyên Dao lại càng có lợi.
Đang lúc Lạc Hồng chuyên tâm luyện hóa kim khuyết ngọc thư, một tiếng "thử lạp" nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến.
Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng người ở đây đều là tu tiên giả cao giai, tai thính mắt tinh, vả lại lúc này mọi người chuyên tâm lấy bảo vật, không có một người phát ra tiếng vang, cho nên một tiếng vang nhẹ này, nhất thời làm cho tất cả mọi người cảnh giác.
Hàn lão ma đầu tiên là cả kinh, sau đó âm thầm lộ ra vẻ vui mừng, nhìn về phía sau.
Man Hồ Tử mắng to một tiếng, nhưng cũng không có vẻ kinh hoảng, tức giận nói:
"Nhất định là ba tên ngụy quân tử Vạn Thiên Minh gấp trở lại! Hư Thiên Đỉnh còn phải mất bao lâu mới lấy được hả?!"
Thần sắc Cực Âm vẫn bình tĩnh, tựa hồ Hư Thiên Đỉnh không lấy được cũng không liên quan tới hắn, thản nhiên nói:
''Hư Thiên Đỉnh mặc dù đã kéo ra được hơn phân nửa, nhưng càng đến phía sau lực hút lại càng lớn, trong khoảng thời gian ngắn là không lấy ra được.''
''Không còn kịp rồi! Lát nữa nếu đánh nhau, lão phu tận lực dùng Thanh Cức Điểu cuốn lấy Ly Quy!''
''Cực Âm, ngươi cũng thả Thiên Đô Thi ra đi, Hàn Giao giao cho ngươi!''
Thanh Dịch cư sĩ nhìn như đang thương lượng, kì thực ngữ khí không chút khách khí.
Cực Âm không biết đang có chủ ý quỷ quái gì, bị Thanh Dịch cư sĩ khi nhục như vậy, chẳng những không tức giận, ngược lại vung tay áo, thả mười ba Thiên Đô Thi ra, bộ dáng không tiếc vốn liếng.
Rất nhanh, nương theo tiếng bước chân, ba người Vạn Thiên Minh, Thiên Ngộ Tử cùng lão nông áo đen từ trong hàn khí đi ra, vừa thấy Huyết Ngọc Chu đang kéo Hư Thiên Đỉnh, ánh mắt ba người cũng không khỏi nóng lên.
''Bản tông chủ liền kỳ quái, lần này sao Man huynh lại dễ nói chuyện như vậy, nguyên lai là chuẩn bị chu toàn rồi ah.''
''Ân,Huyết Ngọc Chu, dị chủng hỏa mãng, cùng với hỏa long trùng trưởng thành! Ha ha, không khỏi cũng quá mức đầy đủ đi.''
''Man huynh cơ duyên tốt ah, không giống bản tông chủ khổ tìm nhiều năm cũng chỉ tìm được chút Kim Tằm Tỉ góp đủ số mà thôi.''
''Cũng may, bản tông chủ tâm tư kín đáo, nếu không Hư Thiên Đỉnh thật đúng là bị ma đạo các ngươi độc chiếm.''
Trong miệng Vạn Thiên Minh phát ra một tiếng kêu quái dị, nhất thời trong một phiến đá bình thường không có gì lạ, chui ra một con thạch thú xám xịt, bay vào tay áo của hắn.
Hiển nhiên, chính là bằng vào con thú này, Vạn Thiên Minh mới có thể xuất hiện đúng lúc khi đám người bọn họ vừa mới kéo được bảo vật ra một nửa.
Vạn Thiên Minh vừa đến đã đề nghị chia đều Hư Thiên Đỉnh, nhưng Lạc Hồng biết điều này căn bản không có khả năng, khi Hư Thiên Đỉnh tiếp cận miệng giếng, cổ bảo cùng Bổ Thiên Đan trong đó sẽ bởi vì đã có linh tính của bản thân mà trốn ra ngoài.
Đến lúc đó tất sẽ có một hồi đại loạn đấu, Lạc Hồng không muốn bị tai bay vạ gió, lúc này để cho Nguyên Dao lui xa một chút.
Quả nhiên, mới nói mấy câu, hai bên chính ma liền đánh nhau.
Khơi mào chiến đoan chính là Cực Âm vẫn luôn rất an phận, vừa rồi hắn bắt được lời nói của Thiên Ngộ Tử, kích thích hai câu, thân hình liền xoay tròn, tản ra một đoàn Huyền Âm Ma Khí lớn bao lấy mười ba cỗ Thiên Đô Thi giết qua.
Hắn vừa động thủ, Vạn Thiên Minh cùng lão nông áo đen cũng từng người tế xuất pháp bảo, thi triển thần thông, phân biệt chống lại Man Hồ Tử cùng Thanh Dịch cư sĩ.
Bất quá, bởi vì Hư Thiên Đỉnh còn chưa xuất thế, song phương liều đấu nhìn như kịch liệt, kì thực xa xa không tới trình độ lấy mệnh góp vào.
Đối với cổ bảo chạy ra khỏi Hư Thiên Đỉnh, Lạc Hồng cũng không có hứng thú, ngay cả Bổ Thiên Đan, trong tay hắn cũng có hơn nửa viên, cho nên tuy rằng ngoài ý muốn đi đến Hàn Ly Đài, nhưng ý nghĩ chạy trốn của Lạc Hồng cũng không thay đổi.
Nguyên Dao cũng không dám nổi lên ý niệm đoạt bảo cùng tu sĩ Nguyên Anh, lúc này nghĩ thầm đi tàng bảo thất tìm dưỡng hồn mộc, hai người lại một lần nữa không bàn mà hợp.
Trong lúc song phương ngươi ra một chiêu, ta quay về một thức qua lại không ngừng, Lạc Hồng đã đem cấm chế trên nửa quả Kim Khuyết ngọc thư luyện hóa được bảy tám phần, không chỉ hoàn toàn khôi phục năng lực hành động, hơn nữa đã có thể tế xuất pháp bảo đối địch.
Tuy có Lạc Hồng cùng Nguyên Dao gia nhập, nhưng thời gian tuyến cũng không thay đổi quá nhiều, khi Hư Thiên Đỉnh tiếp cận miệng giếng, một con hỏa diễm cự lang dẫn đầu vọt ra, chính thức mở màn cho loạn đấu giữa các tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Lạc Hồng biết rõ hỏa diễm cự lang do Ngọc Như Ý biến thành này cực bất phàm, nó chính là bảo vật gần với Hư Thiên Đỉnh, nhưng cũng không có ý tứ ra tay cướp đoạt.
Nguyên Dao theo ý của hắn, tránh xa hỏa diễm cự lang, tùy cơ chạy trốn.
Sau đó hai kiện cổ bảo cùng lao ra thì cũng như thế, vì thế bên cạnh hai người rất nhanh liền không còn một ai.
Ý nghĩ của Lạc Hồng rất đơn giản, chờ đợi một lát khi Bổ Thiên đan hiện thế, một đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ ắt sẽ đuổi theo, bọn họ cũng theo sát thoát khỏi tầng thứ năm đó, sau đó hai người dựa vào bản đồ trong tay Nguyên Dao, tìm được bảo thất có Dưỡng Hồn Mộc, lấy bảo chạy trốn.
Tuyệt đối không đối mặt với Cổ Ma! Tuyệt đối sẽ không!
Đương nhiên, đến bảo thất có thể lựa thời cơ chờ đợi Hàn lão ma, để tránh đem hắn cho hố chết.
Đáng tiếc, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa.
Cũng không biết Man Hồ Tử nghĩ như thế nào, khi cùng Thiên Ngộ Tử và lão nông áo đen cướp đoạt một thanh cổ bảo hình đồng tiền tản ra bạch quang, lại cố ý đem bảo vật này đánh về phía hai người Lạc Hồng, dẫn tới hai gã tu sĩ Nguyên Anh chính đạo đang đằng đằng sát khí này bay tới.
Cái này hai người cho dù vô tâm đoạt bảo cũng không thể không ra tay, nếu không bị hai người này thuận tay diệt sát, có thể chết oan!