Ở trong mắt Thiên Ngộ Tử cùng lão nông áo đen, Lạc Hồng cùng Nguyên Dao vừa là người trong ma đạo, lại rất có khả năng là đầu sỏ phá hư chuyện tốt của bọn họ lúc trước.
Cho nên, khi hai người phát giác Cổ Bảo bay về hướng hai người Lạc Hồng, bọn họ không có nửa điểm do dự, đều nhao nhao xuất ra thủ đoạn đánh về phía hai người.
Tuy là thuận tay, nhưng không có nửa điểm lưu thủ, hiển nhiên là tồn tại ý niệm nhân tiện trừ bỏ hai người Lạc Hồng.
Chỉ thấy lão nông áo đen vung cành liễu trong tay, nhất thời bóng mây màu xanh biếc rậm rạp cuốn ra, giống như muốn nuốt chửng hai người Lạc Hồng.
Thiên Ngộ Tử đang định thi triển thần thông của đoản xích trong tay, không ngờ Man Hồ Tử phía sau hắn vừa lúc thi triển bí thuật đánh lén, ở sau lưng hắn ngưng tụ ra một đại thủ tỏa ra kim quang rực rỡ đánh thẳng vào hậu tâm hắn!
Cự chưởng này rõ ràng là thần thông của Thiên Ma Công, Thiên Ngộ Tử không dám khinh thường, vội vàng sửa công thành thủ, quay người lại ném đoản xích trong tay ra chắn ở trước người.
Hàn Ly Đài chỉ dài mấy trăm trượng, khoảng cách này đối với Nguyên Anh lão quái mà nói là trong nháy mắt có thể tới, nguy cơ trước mắt, Nguyên Dao không kịp tự hỏi, theo bản năng lặp lại trò cũ.
Bằng vào cự lực của khí linh đoạt hồn chân ma, ma đầu hóa chùy đánh lên ma khí ma bì cổ bắn ra một đạo tia chớp màu xanh lá cây cực kỳ tráng kiện.
Thấy thế, lão nông áo đen hừ lạnh một tiếng, Nguyên Dao dựa vào thần thông này từng khiến cho Cực Âm trọng thương, thạch thú đều nhìn thấy được ở trong mắt, hắn tự nhiên cũng biết được nhưng cũng không quá mức để ý.
Dù sao, mặc kệ bảo vật có bao nhiêu thần diệu, tu vi của nàng rõ ràng lại thấp như vậy, thần thông do nó kích phát ra nhất định sẽ không quá mạnh mẽ, chỉ cần chú ý không cần dùng pháp bảo trực tiếp đối đầu với tia chớp màu xanh biếc kia, bằng tu vi Nguyên Anh kỳ của hắn, diệt sát hai người hẳn là không tốn nhiều sức.
Nhưng mà, một màn phát sinh sau đó lại làm hắn quá sợ hãi.
Chỉ thấy, tia chớp màu xanh biếc chỉ vừa mới chạm vào bóng mây đầy trời kia liền nhẹ nhàng đem nó đãng diệt, cũng thẳng đến lão nông áo đen mà đi.
Dưới sự khiếp sợ, lão nông áo đen làm một lựa chọn sai lầm, hắn tựa hồ sợ cành liễu trong tay bị tổn thương, không muốn dùng nó ngăn cản tia chớp lục sắc kia, nên chỉ thi triển hộ thân thần thông trong công pháp, ở quanh thân ngưng tụ ra một tầng bảo hộ mà thôi.
Sau một khắc, tia chớp màu xanh biếc chạm đến thân thể hắn, theo một tiếng "Ầm ầm" thật lớn, vòng bảo hộ vừa gấp rút ngưng tụ của lão nông áo đen đã bị công phá, tia chớp màu xanh biếc còn sót lại xâm nhập vào trong cơ thể hắn, khiến pháp lực trong kinh mạch hắn tán loạn.
Trong lúc nhất thời, lại làm hắn không cách nào thi triển thần thông pháp thuật khác, một thân tu vi đã bị phế đi hơn phân nửa.
''Được!''
Một tiếng quát to đột nhiên từ phía sau truyền đến, chỉ thấy một viên kim hoàn nhỏ đang phi nhanh tới.
Nguyên lai, Man Hồ Tử lại giống như dự đoán được lão nông áo đen sẽ có kết quả này, bắt lấy đúng thời cơ tế xuất pháp bảo đánh một đòn đòi mạng.
''Từ đạo hữu cẩn thận!''
Thiên Ngộ Tử kêu gấp, nhưng hắn bị Man Hồ Tử cuốn lấy, căn bản không thể cứu giúp.
Lão nông áo đen trợn lên khóe mắt muốn nứt ra, cuối cùng tại trước lúc kim hoàn đánh lên người kịp thời vận dụng một ít pháp lực, thi triển thần thông né tránh một kích trí mạng này, bất quá cái giá phải trả chính là kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, hắn mãnh liệt phun ra một ngụm máu, sau đó sắc mặt bằng tốc độ có thể thấy được trắng bệch xuống.
''Từ đạo hữu, hai tiểu bối kia có cổ quái, lão phu trước tiên bảo hộ ngươi cùng Vạn tông chủ hội hợp!''
Thiên Ngộ Tử thấy lão nông áo đen bị thương không nhẹ, lúc này không có ý niệm đoạt bảo với Man Hồ Tử nữa, sau khi liều một chiêu hất Man Hồ Tử ra, đi tới bên cạnh lão nông áo đen, trầm giọng nói.
Nhìn Thiên Ngộ Tử cùng lão nông áo đen thối lui, Man Hồ Tử lộ ra một nụ cười âm hiểm khi gian kế thực hiện được, cũng không phí sức truy kích hai người.
Hắn quay đầu như cười như không liếc mắt nhìn, sau khi thấy Nguyên Dao thu lấy cổ bảo hình đồng tiền cũng không hướng hai người đòi hỏi, mà là phi thân lên nghênh đón hai người Cực Âm đang bị Thiên La dọa lui.
''Lạc huynh, đây là chuyện gì xảy ra?''
Cổ bảo hình đồng tiền trong tay mặc dù linh tính mười phần, có vẻ cực kỳ bất phàm. Nhưng Nguyên Dao lại cảm thấy đạt được nó là một việc cực kỳ nguy hiểm, nàng cũng không cho rằng Man Hồ Tử sẽ hảo tâm tặng nàng một kiện cổ bảo, trong đó chắc chắn có kỳ quặc.
"Xem ra, Man lão ma là nhận ra lai lịch của lục sắc thiểm điện, cho nên mới cố ý dụ dỗ hắc y nông phu động thủ với chúng ta."
''Hắn trăm phương ngàn kế như vậy, không tiếc lấy một kiện cổ bảo làm mồi nhử, cũng muốn làm cho chính đạo yếu thế, chắc là có mưu đồ lớn hơn nữa.''
''Lão ma này không phải nhìn trúng Bổ Thiên Đan thì cũng là nhìn trúng Hư Thiên Đỉnh, bình Chân Ma Khí kia thật sự đem khẩu vị của lão đã lớn hơn rồi!"
Lạc Hồng thân ở bên ngoài, thoáng cái liền nhìn thấu ý nghĩ của Man Hồ Tử.
Cực Âm mặc dù chủ động khơi mào tranh chấp, ý đồ ở trong loạn cục được lợi, nhưng việc hắn bị trọng thương là thật, trong trận đấu pháp vừa rồi đã hiện ra xu thế suy tàn.
Man Hồ Tử cũng không muốn lấy một địch hai, đương nhiên phải tìm cơ hội làm trọng thương một người trong chính đạo.
''Nguyên cô nương không cần lo lắng quá nhiều, đem bảo vật cất kỹ, đợi lát nữa tùy cơ làm việc.''
Lạc Hồng nhìn chằm chằm miệng giếng đang phun ra lam quang, tôn Hư Thiên Đỉnh đã bị kéo đến sát lối ra, nếu lại dùng sức thêm chút nữa, vậy có nghĩa là..
''Ai ở đó! Ra đây cho Man mỗ!''
Man hồ tử trừng mắt, nắm tay vung lên, liền có một cái cự quyền đánh vào không trung, nơi nhìn bằng mắt thường vốn nên không có một vật.
Lập tức, một cái lồng sáng màu xanh hiện ra, chống đỡ chiêu thức này.
Trong hào quang, một bóng người áo trắng cũng chậm rãi lộ ra thân hình, rõ ràng là tên sư đệ trong Tinh Cung nhị lão.
''Ha ha, không nghĩ tới Hư Thiên Đỉnh hiện thế lại kích phát ra hàn khí kịch liệt như vậy, lão phu mới thi triển thủ đoạn liền để Man huynh phát hiện, bội phục bội phục.''
Tên Tinh Cung Thái Thượng trưởng lão này vừa xuất hiện, hồn nhiên không sợ sáu vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ đang nhìn hắn với ánh mắt bất thiện, thậm chí còn có tâm tư cười ha ha.
''Không đúng, còn có một người nữa đâu? Hàn Lập Cẩn thận!''
Thanh Dịch cư sĩ là người đầu tiên kịp phản ứng, hét lớn thành tiếng.
Mọi người nghe vậy nhao nhao nhìn về phía Hàn Lập, chỉ thấy hai đạo kiếm khí cao bằng một người đang phân biệt bắn nhanh về phía Hàn Lập và Huyết Ngọc Chu.
Hai đạo kiếm khí này quả thực quá nhanh, thêm nữa lại là đánh lén, chính ma song phương cả thảy sáu tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại không một ai kịp ngăn cản.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyết Ngọc Chu nọ bị chém thành hai đoạn mất mạng tại chỗ, Hàn Lập thì bị kiếm khí hung hăng bổ ra ngoài, sinh tử không biết.
Lúc này, chỉ có Lạc Hồng vẫn duy trì trấn định, hắn đang yên lặng đợi Bổ Thiên đan xuất thế, nhân cơ hội chạy trốn.
Nhưng trưởng lão Tinh Cung đang hấp dẫn ánh mắt mọi người đột nhiên xoay người, lần nữa tế lên kiếm khí, hắn đánh ra một đạo kiếm khí còn sắc bén hơn vừa rồi thẳng đến Lạc Hồng.
''Không tốt!''
Một kiếm này thật sự làm cho Lạc Hồng cảm thấy ngoài ý muốn, phản ứng của Nguyên Dao cũng chậm nửa nhịp, đã không kịp sử dụng Ma bì Cổ.
Mắt thấy đạo kiếm khí này sẽ đem Lạc Hồng cùng Nguyên Dao bổ thành hai nửa, Lạc Hồng không còn lựa chọn nào khác, tế ra nửa quả Kim Khuyết ngọc thư còn chưa luyện hóa hoàn toàn.
Trong phút chốc, một vòng bảo hộ hình bán cầu xuất hiện trước người hai người, kiếm khí hình Nguyệt Nha chém ở phía trên nó, bộc phát ra một đạo bạch quang chói mắt.
"Bùm"
Một tiếng nổ tung vang lên, xung kích đem hai người hất bay ra ngoài.
Tên sư đệ trong nhị lão thấy một kiếm của mình không thể chém chết hai người, trên mặt hiện lên một tia tiếc hận.
Không đợi Nguyên Anh lão quái ở đây trả thù, thân hình Tinh Cung nhị lão liền hóa thành nhiều điểm tinh quang biến mất, chỉ để lại hai tấm phù lục đang ảm đạm dần.
''Hóa thân phù! Tinh cung vô sỉ ah! Thật sự không cần một chút da mặt này nữa rồi!''
Bị Tinh Cung nhị lão quấy rầy như vậy, Man Hồ Tử khổ tâm mưu cầu đã xem là thất bại, lúc này chửi ầm lên.