Hống!
Theo một tiếng gào thét vui sướng, thân hình khổng lồ của Hám Sơn Mãng dài hơn hai mươi trượng đã toàn bộ từ trong bí cảnh chui ra.
Cửa lớn trên trời kia chậm rãi đóng lại, thời cơ mở ra Ngũ Hành Phong Ngục Trận tiếp theo là mười năm sau.
Hám Sơn Mãng bị hoàn cảnh trong yêu ngục tra tấn vô số năm cũng giống như những con yêu thú thoát khốn trước đó, tuân theo khát vọng thôn phệ linh khí và máu thịt tựa như bản năng, trước tiên nó muốn nuốt vào Tiền Thiên Bảo, kẻ có khí tức mạnh nhất ở hiện trường ngay lúc này.
Nhưng mà, ngay tại miệng mãng há to, muốn đem cả người của Tiền Thiên Bảo nuốt vào, nó lại giống như cảm ứng được cái gì mà đột nhiên dừng lại, đầu mãng mãnh liệt chuyển hướng nhìn sang Hậu Thổ Phong, trong mắt toát ra thần sắc cực kỳ tham lam nhân tính hóa.
Sau đó, liền thấy đuôi mãng vung lên, bay thẳng về phía Hậu Thổ Phong!
……
Một khắc đồng hồ trước, trong Trầm Hương Uyển, khi một quả huyền ảo ngân phù văn trên xương sống của Lạc Hồng sắp thành hình, tu vi của hắn cũng phá nhập Luyện Khí tầng mười hai, khoảng cách đến bình cảnh Luyện Khí tầng mười ba cũng không còn xa.
Bởi vì tính dẻo dai của đan điền đã được tăng lên trên diện rộng nên việc khuếch trương là tương đối dễ dàng, lần này mặc dù Lạc Hồng liên tục phá mấy bình cảnh nhỏ, nhưng cũng không có để bất cứ cơ hội nào bị lãng phí.
Chỉ cần tính toán bình cảnh lớn khi ở tầng mười hai đạp vào tầng mười ba là có thể khuếch trương đan điền đến cực hạn, mục tiêu kế tiếp chính là Trúc Cơ!
Tu tiên đại đạo ngay tại trước mắt, Lạc Hồng cũng không khỏi đắc ý, đến ngày hôm nay lấy tư chất tứ phẩm linh căn của hắn, đã tốn biết bao nhiêu là tế bào não rồi.
Đúng lúc này, giao cốt phù văn đã hoàn thành việc khắc ấn, bạch liên phù văn bên trong kinh mạch lập tức mất đi sức phá hoại, tiếp đó là hơn hai trăm chỉ số nội linh áp đẩy linh khí bên trong kinh mạch khuếch tán mãnh liệt hướng ra bên ngoài cơ thể, chúng nổ tung một vòng sóng linh khí.
Rốt cục đã kết thúc, hắn nhanh chóng điều chỉnh cho lam châu ngừng tỏa ra linh khí.
Khống chế lam châu trở lại đan điền, Lạc Hồng đối với nó kiểm tra một phen, thông qua tính toán tổng sản lượng linh khí phóng thích cùng thể tích giảm bớt của nó, rất dễ dàng liền cho ra tổng sản lượng linh khí cùng mật độ linh tử hiện tại của viên châu màu lam này.
''Chậc, quả nhiên là tồn tại cấp kết đan kỳ ah! Nếu không phải cùng ta tâm thần tương liên, ta sợ rằng sẽ bởi vì cảnh giới không đủ mà không cảm nhận được sự tồn tại của nó. tầng thứ sinh mệnh của tu tiên giả Luyện Khí kỳ quá thấp, không có tư cách này ah.''
Lạc Hồng cảm thán, hắn kết thúc chu thiên vận hành của công pháp, thoáng cái từ trong bồn tắm đứng lên.
Da thịt trắng noãn phối hợp với mái tóc dài màu đen, nếu không phải lớn lên không đẹp trai cho lắm, có lẽ sẽ có chút mỹ cảm cùng yêu dị.
Lạc Hồng vừa mới cầm quần áo lên, trái tim liền đập mạnh, cảm giác tâm huyết dâng trào chưa bao giờ cảm nhận được trước đây làm cho hắn sững sờ trong chớp mắt.
Sau một khắc, một viên đầu mãng to lớn trực tiếp đụng phá vách tường, nó mở miệng lớn như muốn thôn phệ cả người.
Cái gì!
Lạc Hồng căn bản phản ứng không kịp, chỉ ngửi thấy một cỗ mùi tanh nồng nặc liền thấy trước mắt đã tối sầm.
Hám Sơn Mãng sau khi nuốt vào Lạc Hồng vẫn không thỏa mãn, dự định phá hủy hết phòng xá, nhưng sau đó nó lại cảm nhận được một cỗ khí tức khác của tu tiên giả, đây chính là vật mà hiện tại nó cần nhất.
Vì thế, Hám Sơn mãng lắc đầu, nó lại liên tiếp phá tan nhiều vách tường, thẳng đến phòng tắm dược mà Ngu Nhược Hi đang tu luyện.
''Nghiệt súc!''
Ngu Nhược Hi kinh hãi, nàng đang tu luyện lại bị cưỡng ép gián đoạn, ngay tức khắc phun ra một ngụm máu tươi.
Đối mặt với miệng mãng thăm dò tới, Ngu Nhược Hi cuộn lên y bào qua loa bọc người, vọt đến giữa không trung tế xuất pháp khí đang muốn công kích, nhưng mà pháp lực trong kinh mạch trì trệ, làm cho nàng cứng ngắc một lát.
''Không tốt, là công pháp cắn trả!''
Lời còn chưa dứt, Hám Sơn Mãng đã há miệng mãng cắn nuốt từ dưới lên trên, thoáng cái đã khiến Ngu Nhược Hi bước theo gót Lạc Hồng.
Ăn hai cái tu tiên giả, Hám Sơn Mãng không có đi va chạm với hộ tộc đại trận của Triệu gia, mà là thẳng đến một chỗ trấn nhỏ của phàm nhân phía tây bắc, nơi đó vô số huyết thực đang hấp dẫn lấy nó.
Trong bụng mãng, Lạc Hồng không ngừng trầm xuống, mãi cho đến một chỗ không gian kỳ dị.
Nơi đây một mảnh đen kịt, Lạc Hồng từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh Linh Thủy hộ thân phù, ở quanh thân xây dựng một tầng lại một tầng Thủy Thuẫn.
Linh quang màu lam phát ra từ thủy thuẫn cũng làm cho Lạc Hồng thấy rõ tình cảnh của mình, bốn phía không gian hắn đang ở bị chất lỏng đen nhánh vây quanh, cũng truyền đến lực hút cực lớn, điên cuồng rút linh khí, trong mấy hơi thở mà thủy thuẫn đã bị phá mất năm sáu tầng.
Nơi này là nội không gian của mãng yêu!
Lạc Hồng lập tức tỉnh ngộ lại, mình phải mau chóng trốn ra ngoài, nếu không một thân pháp lực, máu thịt cùng thần hồn đều sẽ bị xà yêu tiêu hóa.
Lại bổ sung chút linh thủy hộ thân phù, Lạc Hồng tế xuất Thanh Quang kiếm thăm dò chém ra một kiếm.
Mặc dù Lạc Hồng biết rõ sẽ không đơn giản như vậy, nhưng kết quả một kiếm này vẫn làm cho phán đoán của hắn đối với tình cảnh bản thân lại hỏng bét vài phần.
Chỉ thấy, Thanh Quang kiếm thoáng cái liền chém vào bên trong những hắc thủy kia, nhưng hắc thủy chỉ rung động nhẹ một chút đã khiến cho cao cấp pháp khí Thanh Quang kiếm vỡ vụn từng tấc một, linh khí bị hút không còn, triệt để hóa thành sắt vụn.
Lạc Hồng đang muốn nghĩ biện pháp khác, bỗng nhiên trong không gian lại xuất hiện một bóng người.
"Là nàng, nàng cũng bị ăn!"
Thấy rõ khuôn mặt Ngu Nhược Hi Lạc Hồng vui mừng quá đỗi, đối phương là người tu tiên Trúc Cơ hậu kỳ, tất nhiên là cũng giống như mình sơ suất bị nuốt.
Chỉ cần ta cứu nàng, là có thể mượn thủ đoạn của nàng chạy đi.
Trước mặt sinh tử, Lạc Hồng không quan tâm thưởng thức cảnh đẹp áo ướt của Ngu Nhược Hi lúc này, xông lên ôm lấy eo của nàng, ra sức lay động nói:
''Tiền bối tỉnh lại, mau tỉnh lại!''
Bị Lạc Hồng dùng sức giày vò như vậy, Ngu Nhược Hi từ từ tỉnh lại, trong mắt phấn mang chợt lóe, cả người liền như rắn nước quấn lên thân thể Lạc Hồng.
Không đợi Lạc Hồng kịp phản ứng, một đôi môi đỏ mọng liền chặn miệng hắn lại.
Một cỗ pháp lực tràn ngập mị khí bị Ngu Nhược Hi lấy cớ độ nhập, linh đài Lạc Hồng không khỏi mê ly, chỉ cảm thấy ôn ngọc đầy cõi lòng, người trong tay xinh đẹp không gì sánh được.
''Không, không được!''
May mà, ý chí cầu sinh bảo vệ được một tia thanh minh cuối cùng trong linh đài của Lạc Hồng, hắn cắn mạnh đầu lưỡi, đau nhức kịch liệt làm hắn tỉnh táo lại.
Vẻn vẹn chỉ là một lát, quần áo Ngu Nhược Hi ngay tại Lạc Hồng ý loạn tình mê bị lột sạch, chính hắn cũng chỉ là miễn cưỡng mặc ở trên người.
Càng nguy cấp chính là, tựa hồ là cảm thấy tiêu hóa được quá chậm, không gian bốn phía hắc thủy bích đang chậm rãi hướng Lạc Hồng bọn họ áp tới.
''Nàng bị mị công của bản thân cắn trả, ta phải tự mình nghĩ biện pháp thoát khốn!''
Lạc Hồng bắt lấy vai ngọc trơn mềm của Ngu Nhược Hi, dùng sức đẩy nàng ra.
Đôi môi tách ra, Lạc Hồng thở mạnh một hơi, đầu óc lại thanh tỉnh vài phần.
Nhưng mà, tay Lạc Hồng còn chưa sờ tới túi trữ vật, chợt nghe Ngu Nhược Hi "Ha ha" kiêu ngạo cười một tiếng, lập tức một cỗ cự lực đem đầu Lạc Hồng đè lên song phong của nàng.
''Mềm quá!''
Đây là phản ứng đầu tiên của Lạc Hồng.
''Lớn quá!''
Đây là phản ứng thứ hai của Lạc Hồng.
''Nữ nhân này khí lực thật lớn!''
Ngu Nhược Hi theo bản năng sử dụng pháp lực cường đại của bản thân gia trì thân thể, lấy tu vi Lạc Hồng Luyện Khí kỳ xa không phải là đối thủ, chỉ có thể mặc cho nàng xoa nắn.
Mắt thấy hắc thủy bích càng ngày càng gần, Lạc Hồng cũng sắp khóc.
''Tiền bối tha mạng a!''
Liên quan đến tính mạng, Lạc Hồng cũng bất chấp thương hương tiếc ngọc, đột nhiên quay đầu, cọ đi vết máu văn kiếm trên trán.
Không nghĩ tới ta lần đầu nghịch chuyển hoa văn Linh Giao, lại là loại tình huống này.
Trong phút chốc, linh văn ẩn nấp toàn thân sáng lên linh quang màu lam, pháp lực mênh mông từ chỗ đan điền Lạc Hồng phun trào ra!