Pháp lực tràn đầy toàn thân, nhưng cũng đem giao cốt phù văn vừa mới khắc ở xương sống kích hoạt!
Giờ khắc này, Lạc Hồng chỉ cảm thấy dòng nhiệt cuồn cuộn không ngừng, từ trong xương sống chảy xuôi ra, theo mạch máu chậm rãi xâm nhiễm toàn thân.
Lạc Hồng nếu có thời gian liếc mắt nhìn bảng kiểm tra sức khỏe, liền có thể phát hiện giá trị sức mạnh của mình đang nhảy vọt với tốc độ chóng mặt.
Bất quá cho dù không nhìn, hắn cũng lập tức phát hiện khí lực của mình đang dùng tốc độ siêu thường tăng trưởng, vượt xa pháp lực mang đến tăng phúc.
Rốt cục, khí lực của Lạc Hồng áp đảo Ngu Nhược Hi.
Hắc Thủy Bích đã gần trong gang tấc, Lạc Hồng không kịp ngẫm nghĩ từ trong túi trữ vật lấy ra Ngọc Long Hồ, một ngụm cắn nút chai, điều khiển Ngọc Long Tửu trong đó phun ra!
''Thích linh khí? Ta dùng linh khí chống chết ngươi!''
Trên trăm cân ngọc long tửu vẩy ra, hắc thủy đều hấp thu, rồi sau đó linh khí bạch quang nồng đậm đến cực điểm đem toàn bộ không gian chiếu đến chói mắt vạn phần.
Nếm thử đi, đây chính là bom linh khí với số lượng siêu trăm vạn linh khí!
Vừa thấy có hiệu quả, Lạc Hồng khóe miệng vừa mới lộ ra mỉm cười sống sót sau tai nạn, sắc mặt liền đột nhiên biến đổi.
"Chết tiệt, xuống tay nhẹ một chút!"
……
Bên ngoài, Hám Sơn Mãng đã bay tới rừng thông đá gần bên trái Hậu Thổ Phong.
Nơi này tràn đầy cột đá hình nón cao tới mười mấy trượng, bởi vì giống như cây tùng, cho nên được thành trấn phàm nhân chung quanh đặt tên là "Thạch tùng lâm", là một cảnh tượng nổi tiếng nhất xung quanh đỉnh Hậu Thổ.
Nhưng ở tu tiên giới, mỗi tu tiên giả đều biết, những cột đá lan tràn mấy chục dặm này, là dấu vết của một hồi nhân yêu đại chiến thời thượng cổ thời lưu lại.
Hám Sơn mãng khẽ hít một hơi, ngửi được ở trong gió có mang theo mùi phàm nhân làm cho nó điên cuồng, nó đã khẩn cấp hưởng thụ lần thịnh yến huyết nhục này.
Đột nhiên, thân mãng khổng lồ của Hám Sơn Mãng cuộn tròn lại, gào thét từ không trung rơi xuống, đập sập rất nhiều cột đá.
Sau khi rơi xuống đất, Hám Sơn Mãng điên cuồng vặn vẹo thân thể, quấy nhiễu địa hình chung quanh đến mức không thành hình dáng, bụi mù cuồn cuộn.
Sau đó khi hết thảy bình tĩnh trở lại, đầu mãng của Hám Sơn Mãng vô lực buông xuống đống loạn thạch, dĩ nhiên nó đã tắt thở.
''Thình thịch" hai tiếng trầm đục vang lên, một đôi móng vuốt sắc trắng xé rách da thịt của Hám Sơn Mãng, phá vỡ một lỗ hổng đủ để người chui lọt.
Móng vuốt sắc trắng kia bắt lấy mép vết thương chống cho nó rộng ra, chỉ thấy nửa người trên của Lạc Hồng liền như vậy từ bên trong đó chui ra.
Hắn ghé vào trên vảy mãng màu đen của Hám Sơn Mãng ra sức bò, rất nhanh liền đem hai chân của mình, cùng với Ngu Nhược Hi vẫn đang ôm chân hắn kéo ra.
Sau khi thoát khốn, Ngu Nhược Hi còn muốn làm yêu, buông lỏng chân Lạc Hồng ra, cả người lại muốn quấn lên.
''Ngủ một lát đi.''
Lạc Hồng cũng chưởng thành đao, một cái bổ vào trên cổ Ngu Nhược Hi, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, nàng liền mềm nhũn ngã xuống.
''Sẽ không bị gãy xương chứ?''
Trái tim Lạc Hồng nhảy dựng, khí lực của hắn đột nhiên tăng lên quá nhiều, thoáng cái không khống chế tốt.
Tiếp được thân thể mềm nhũn của Ngu Nhược Hi, Lạc Hồng thăm dò hơi thở.
''Cũng may, không chết.''
Đem nhặt về quần áo cho Ngu Nhược Hi mặc vào, Lạc Hồng liền nhảy lên đầu mãng, lấy ra một cái bình nhỏ màu mực, thi pháp thu tinh hồn Hám Sơn Mãng.
''Thiệt thòi quá rồi! Thiệt thòi quá rồi!''
Lạc Hồng lộ ra mặt mũi đau đớn mà nhắc tới, vì chống chết cái mãng yêu này, hắn nhưng là phải tiêu tốn hơn một phần năm số lượng Ngọc Long tửu để dành.
Chờ rút xong tinh hồn, hắn còn muốn đem yêu huyết của Hám Sơn Mãng thu lại, tinh hoa của ngọc long tửu đều ở bên trong đó, cầm về nghĩ biện pháp luyện thành linh tửu ít nhiều còn có thể thu hồi một chút tổn thất.
Việc này mỗi kéo dài một giây, tổn thất linh khí đều là mấy vạn linh thạch, nếu không phải vậy Lạc Hồng cũng sẽ không hành động giống như thế, khẳng định nhịn không được mà muốn cùng Ngu Nhược Hi vui vẻ đàm đạo một phen.
Nghĩ đến thân thể trắng noãn của cô gái này, Lạc Hồng không khỏi miệng khô lưỡi khô.
Thật sự là thua thiệt muốn chết!
Một lát sau, ngay khi Lạc Hồng sắp đem toàn bộ yêu huyết ở toàn thân Hám Sơn Mãng thu vào Ngọc Long Hồ, lại là một trận tâm huyết dâng trào.
"Không thể nào chứ, lại còn có kẻ khác tới nữa?"
Trong điện quang hỏa thạch, một đạo bóng người bị ngũ sắc quang mang bao vây bay tới, một dấu chân súc thế đã lâu đánh hướng ngực Lạc Hồng.
Ô nha!
Sóng khí nổ tung, Lạc Hồng bị nặng nề đá bay ra ngoài, liên tiếp "thùng thùng thùng thình thình thình" đập xuyên qua năm cây cột đá, mới bị khảm ở trên cây cột đá thứ sáu.
Phi!
Nhổ ra một ngụm nước bọt dính máu, Lạc Hồng buông hai tay đặt ở trước ngực xuống, bị trọng kích như thế, dĩ nhiên cũng chỉ là vết thương nhẹ.
Giờ phút này, hình tượng của Lạc Hồng đã đại biến, bên ngoài cơ thể mỗi tấc đều khoác lấy lân giáp màu xanh, khuôn mặt giống như mang theo giáp tinh, tóc dài màu đen tung bay, giống như yêu nghiệt hơn là giống người!
Đây chính là pháp lực của Huyền Băng Biên sau khi được Linh Giao bí pháp gia trì, Lạc Hồng gọi là Linh Giao Biến!
Những tinh giáp cùng lân phiến này đều là từ pháp lực chuyển hóa ra linh khí biến ảo mà đến, chỉ là một loại pháp thuật cao cấp, Lạc Hồng vẫn chưa yêu hóa.
''Đó là vật gì?''
Kẻ tập kích sau khi đá ra một cước vẫn chưa truy kích, mà là phi thân một chưởng đập nát sọ Hám Sơn Mãng, nhưng vẫn chưa tìm được thứ hắn muốn tìm, ánh mắt hung hãn đến cực điểm theo dõi Lạc Hồng.
Người này mặc một kiện hoàng kim nội giáp, bên ngoài thân thể lộ ra đã mọc đầy lông tơ như vượn, trên người có nhiều khớp xương bọc giáp đen, da mặt giống như cây khô, quả thực chính là một quái vật!
''Yêu hóa!''
Lạc Hồng vừa dứt lời, tu sĩ Yêu Hóa kia đã phi thân lên, vung quyền đánh về phía hắn.
''Tên này không có thần trí, không phải hắn chết thì là ta chết!''
Lạc Hồng cậy mình vừa đạt được cự lực cùng lực phòng ngự của trạng thái Linh Giao biến, dưới chân đạp mạnh vào cột đá, toàn lực vung ra một quyền.
Hai quyền đụng nhau, Lạc Hồng chỉ cảm thấy cả người chấn động, nhưng cũng có tính là thể cân sức ngang tài.
Nhưng mà, tu sĩ Yêu Hóa kia đã xoay eo tung ra một cước, đá thẳng vào sườn mặt của Lạc Hồng.
Đợi Lạc Hồng ở trên không trung quay hết một vòng, lại bị một cái đầu gối nện thẳng vào cằm của hắn.
Hai cái trọng kích này đánh cho đầu Lạc Hồng ong ong rung động, bất quá vẫn không phá vỡ phòng ngự của hắn.
Tên tu sĩ nọ biến sắc, tựa hồ là vì trình độ chịu đánh của Lạc Hồng vượt qua tưởng tượng của hắn, lập tức quát to một tiếng, song quyền như Mãng Ngưu chi giác đẩy ra.
Ba!
Bàn tay như bạch ngọc của Lạc Hồng tiếp được một kích này, ánh mắt hắn hơi lạnh, đã bị đánh ra hỏa khí.
Nhưng tu sĩ yêu hóa có tu vi võ đạo vượt xa Lạc Hồng, chỉ thấy song quyền của hắn vừa phun ra kình lực liền đem song chưởng của Lạc Hồng chấn khai, khiến Lạc Hồng lộ ra điểm yếu.
Nắm lấy cơ hội, tu sĩ kia liền vung ra một mảnh quyền ảnh.
Thần môn, Ô Vĩ, Tử Cung, Thiên Trung, Ngọc Đường, Thiên Đột, sáu đại huyệt mấu chốt này bị trọng kích, kình lực ở trong đó thông qua gân thịt của Lạc Hồng, đồng loạt lưu chuyển hướng Khí Hải đánh vào.
Tu sĩ Yêu Hóa kia dùng một chiêu cuối cùng giống bò cạp vẫy đuôi, từ chính giữa khí hải huyệt của Lạc Hồng, để mấy đạo kình lực lúc trước đồng loạt bộc phát, rốt cục đánh nát lân giáp màu xanh phòng hộ cực mạnh kia.
Lạc Hồng phun ra một ngụm máu lớn, như sao băng rơi xuống mặt đất, đập xuyên nham thổ sâu mấy trượng, lưu lại trên mặt đất một vết nứt hình mạng nhện.
''Khinh người quá đáng!''
Lạc Hồng tức giận dị thường, lực lượng cùng tốc độ của hắn đều cùng yêu hóa tu sĩ không có chênh lệch bao nhiêu, nhưng ở phương diện kỹ xảo đanh nhau lại chênh lệch quá nhiều, cho nên luôn là hắn bị đè ép đánh.
Tiếp tục như vậy, liền xong rồi, phải dùng một chiêu quyết ra thắng bại!
Ngón cái tay phải lau vết máu trên khóe miệng, sau đó ấn về phía đan điền ở bụng, lưu lại một dấu máu có chứa một tia pháp lực.
Hoa văn Linh Giao, quá tải!
Trong nháy mắt, hình như có tiếng rồng ngâm.