Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma (Dịch)

Chương 1238 - Chương 1238 - Chiến Độc Ma (2)

Chương 1238 - Chiến Độc Ma (2)
Chương 1238 - Chiến Độc Ma (2)

Nhưng mà, cũng chỉ là nhìn rất quỷ dị mà thôi, sức mạnh ẩn chứa trong đó không đáng nhắc tới, cũng chỉ có thể miểu sát hơn mười vị Tiên Quân mà thôi.

Nếu đối kháng với cường giả Tiên Tôn thì không hề gây ra được chút tổn thương nào.

Đương nhiên rồi, Cố Thanh Phong cũng không muốn gây ra tổn thương gì, hắn chỉ muốn đừng dọa cho Độc Ma sợ chạy mất tiêu mà thôi.

Độc sơn chướng hải đang trấn áp xuống, nhưng mà Cố Thanh Phong thuận tay bóp một cái, độc sơn chướng hải kia lại giống như bọt khí, bị phá nát tan tành, hóa thành cơn mưa ánh sáng, bị hắn hấp thu hầu như không sót lại chút nào.

Đôi đồng tử của Độc Ma lập tức hơi co lại, trong mắt toát lên vẻ kinh hãi.

"Tem tám lại trò hề chán phèo của ngươi đi, có bài tẩy gì thì mau lôi ra dùng đi, bằng không lát nữa sẽ không có cơ hội mà dùng." Cố Thanh Phong ngạo nghễ nói.

"Cuồng vọng!"

Độc Ma gầm lên một tiếng, khí tức toàn thân hắn bỗng nhiên bùng cháy, độc khí khủng bố tuôn trào như một dòng sông quấn xung quanh cơ thể hắn, ăn mòn hư không, nhuộm độc vạn đạo, quỷ dị khủng bố.

Hắn xấn người về phía trước, mang theo lửa độc cuồn cuộn bất tận đánh về hướng Cố Thanh Phong.

Lần này hắn đã quyết tâm rồi, không chỉ sử dụng toàn lực tu vi Độc Đạo mà ngay cả chiến lực bản thân cũng được vận dụng.

Hắn dự tính sẽ bất ngờ đánh Cố Thanh Phong một kích, bề ngoài nhìn thì có vẻ giống như đang dùng độc công, thực ra là tiến hành song song, khi Cố Thanh Phong ngăn cản độc công, hiển nhiên sẽ phát hiện còn có một luồng sức mạnh hủy diệt vô địch đang chờ hắn.

Nhìn thấy Độc Ma đang áp sát, khóe miệng Cố Thanh Phong nhếch lên, phác họa một nụ cười ác độc.

Ầm!

Hắn bước ra một bước, hư không trong thiên địa trở nên vặn vẹo, vô số ma văn hắc ám như thủy triều bùng nổ, che khuất bầu trời.

Một thác nước ngút trời tràn đầy ma quang đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ ngăn cản một kích mà Độc Ma đánh tới.

Độc Ma lập tức biến sắc, chỉ vì hắn phát hiện đối phương không chỉ có thể khắc chế độc của mình, ngay cả sức mạnh cường đại của mình hắn cũng có thể tuỳ tiện đón lấy.

Vừa nghĩ đến đây, Độc Ma có ý muốn rút lui, dù sao hắn cũng đã tung hoành nhiều năm, cáo già xảo quyệt, hắn thấy mình hoàn toàn không cần thiết phải liều mình với một cường địch không nói lý như Cố Thanh Phong.

Nhưng làm sao Cố Thanh Phong có thể để Độc Ma toại nguyện, hắn điên cuồng xuất thủ, phút chốc thôi đã vung ra hơn vạn quyền, quyền ảnh khắp trời mang theo ma văn hắc ám khủng bố trấn áp tới.

Độc Ma dùng hết sức lực để ngăn cẳn, thực lực toàn thân Tiên Tôn không còn dám lưu giữ lại chút nào.

Ầm ầm!

Sức mạnh Độc đạo và Ma đạo điên cuồng va chạm, sản sinh ra dòng nước lũ khủng bố như muốn hủy thiên diệt địa.

Cứ thế mà đánh, Độc Ma đột nhiên cảm thấy mình lại ổn rồi, bởi vì hắn phát hiện lực đánh của Cố Thanh Phong đang suy yếu dần, trên mặt thỉnh thoảng lại lóe lên màu xanh đen, hiển nhiên là đã trúng độc.

Điều này khiến Độc Ma vô cùng vui mừng, trong lúc nhất thời đã bỏ đi suy nghĩ chạy trốn, muốn giải quyết triệt để Cố Thanh Phong.

Nhưng có một điều Độc Ma không chú ý tới, mỗi lần hắn và Cố Thanh Phong giao thủ, trong cơ thể Cố Thanh Phong sẽ phát ra từng tia lực tai kiếp mịt mờ, thuận theo công kích khi giao thủ mà chui vào trong cơ thể Độc Ma.

Số lần hai bên giao thủ càng nhiều, lực tai kiếp bên trong cơ thể Độc Ma sẽ ăn mòn càng nhiều hơn.

Lực tai kiếp vốn là thứ thuộc về bản nguyên, đây chính là phạm trù của Tiên Đế, Độc Ma tuy mạnh thật, nhưng cuối cùng hắn cũng không phải Tiên Đế.

Niềm vui sắp chiến thắng dâng trào trong lòng Độc Ma, lại thêm Cố Thanh Phong đang diễn rất sâu, thế cho nên Độc Ma hoàn toàn không phát hiện ra có gì lạ.

Thật ra, Cố Thanh Phong cũng không phải đang đứng trong bóng tối tính kế Độc Ma, dựa vào sức mạnh vĩ đại của hệ thống, đối phó người nhà không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?

Sở dĩ hắn không ngừng đánh lực tai kiếp vào trong cơ thể Độc Ma là vì muốn đánh dấu để cho Độc Ma cho dù chạy đến chân trời góc biển cũng vô dụng.

Dù sao Độc Ma cũng là cường giả Tiên Tôn, tuy rằng bị hệ thống trời sinh khắc chế, nhưng đối phương không đánh lại thì cũng có thể bỏ chạy mà.

Tuy Cố Thanh Phong tự tin tốc độ của mình không hề yếu, nhưng có trời mới biết những cường giả Tiên Tôn đã sống thời gian dài như Độc Ma đây, liệu có lưu lại át chủ bài bảo mệnh nào hay không.

Vì lý do cẩn thận, không muốn món ngon vụt khỏi tay mình, cho nên mới cố ý kéo dài thời gian chơi đùa với Độc Ma.

Độc Ma đang từng bước rơi vào cạm bẫy kia lại không hề biết nguy hiểm sắp rơi xuống đầu mình, ngược lại càng đánh càng hưng phấn, miệng còn không ngừng lải nhãi: "Cố Thanh Phong, ngươi đã trúng độc tới mức nguy kịch, còn không ngoan ngoãn giơ tay chịu trói!"

Nghe thấy Độc Ma nói câu này, Cố Thanh Phong khẽ mỉm cười: "Được, cũng sắp tới giờ rồi, bổn đế giơ tay chịu trói."

Đang lúc kịch chiến Cố Thanh Phong đột nhiên dừng tay, sau đó chắp hai tay ra sau lưng, hoàn toàn như nhà không cửa nẻo.

Độc Ma thấy vậy thầm nghĩ trong bụng cơ hội tốt đây, vừa định mãnh công, lại đột nhiên dừng lại.

Hắn vô cùng cảnh giác mà đưa mắt nhìn Cố Thanh Phong đã buông tay không phòng thủ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Tất nhiên hắn sẽ không tin tưởng một cường giả Tiên Tôn chỉ nghe mình nói một câu thôi lại lập tức đưa tay chịu trói, đối phương hành động như vậy, nhất định là có cạm bẫy đâu đó!

Bình Luận (0)
Comment