Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma (Dịch)

Chương 1239 - Chương 1239 - Ngươi Không Nên Nói Câu Đó (1)

Chương 1239 - Ngươi Không Nên Nói Câu Đó (1)
Chương 1239 - Ngươi Không Nên Nói Câu Đó (1)

Nhưng Độc Ma không biết, dù hắn có cẩn thận đến mấy thì kiếp chủng kia đã lặng lẽ hình thành bên trong cơ thể hắn, có kiếp chủng này, sau này cho dù hắn có chạy đến chỗ nào, Cố Thanh Phong cũng đều có thể ngay lập tức thông qua Vô Lượng kiếp số mà thuấn di đến bên cạnh Độc Ma.

Cho nên Cố Thanh Phong mới nói là thời gian cũng gần được rồi.

“Sao vậy? Bổn đế đưa tay chịu trói rồi nè, sao ngươi lại không dám ra tay vậy hả? Vậy ta đi đây nha?"

Cố Thanh Phong vừa nói vừa quay đầu bước đi, không thèm coi Độc Ma ra cái đinh gì.

Được rồi, hắn thừa nhận, bởi vì quá lâu rồi không được gặp người nhà cường đại như vậy, hắn đang cô hơn, cho nên hắn muốn chơi đùa với người nhà nhiều hơn một chút.

Độc Ma vừa giận vừa sợ, không thể ngờ được Cố Thanh Phong lại thật sự không coi mình ra gì, lại dám đưa lưng về phía mình!?

Lúc này nếu hắn không ra tay nữa, vậy sau này trong nhóm Tiên Tôn coi như hoàn toàn không thể ngóc đầu lên được, mặt mũi đâu mà đi gặp người khác.

"Độc Ma Quật của bản tôn há lại là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!"

Ầm!

Độc Ma đột nhiên vung tay áo lên, một độc ấn màu máu phủ đầy văn lộ độc đạo thần bí bay lên trời, khí tức của độc ấn này cực đoan quỷ dị khủng bố, rõ ràng là một kiện đạo binh.

Nó tương tự như một ngọn độc sơn hùng vĩ nguy nga, phát ra uy năng cường đại vô cùng cường đại uy năng, đập tới sau lưng Cố Thanh Phong, khiến cho mảnh thiên địa mênh mông này đều đang run rẩy kịch liệt.

Cố Thanh Phong không quay đầu lại, nhưng lại hơi cảm thấy hứng thú với độc ấn này, loại bảo vật cấp bậc đạo binh này, cho dù là giữa Tiên Tôn cũng là thứ cực kỳ trân quý, ít nhất tên quỷ nghèo La Vô Cực kia chắc chắn không có.

Bộp!!

Vùng thiên địa sau lưng Cố Thanh Phong bỗng nhiên tan vỡ, dòng nước lũ cuồng bạo hủy diệt kia đã khuấy động phạm vi hàng vạn dặm xung quanh hắn.

Nhưng mà, có một điều rất quỷ dị, độc ấn kia vừa hủy diệt hư không nơi Cố Thanh Phong đang đứng, nhưng lại không gây ra một chút tổn thương nào đối với hắn.

Con ngươi Độc Ma bỗng nhiên co rút lại, điên cuồng gào lên: "Không thể nào như vậy được!”

Đánh chết hắn cũng không dám tin vào mắt mình, rõ ràng Cố Thanh Phong đã trúng độc, lại vừa mới bị mình đánh bẹp, vậy mà lại có thể đón đỡ được một kích của đạo binh mà không bị thương chút nào!?

Đây là trò đùa gì thế! Độc Ma cảm thấy hơi hoài nghi cuộc sống, vì sao mình có thể đè Cố Thanh Phong ra đánh, nhưng khi lấy át chủ bài đạo binh ra rồi, trái lại không thể đả thương được người ta?

Lúc nào đây đạo binh không chỉ không tăng cường thực lực của bản thân, ngược lại còn khiến mình bắt đầu yếu đi sao?

Ngay trong giây phút Độc Ma ngẩn người, chợt truyền đến giọng nói của Cố Thanh Phong: "Cảm tạ người bạn thân thiết đã tặng đạo binh cho ta."

Bộp!

Độc ấn kia biến mất tăm, đã bị Cố Thanh Phong bỏ vào trong túi.

Độc Ma lập tức phản ứng lại, trừng to mắt, đôi mắt như muốn nứt ra rồi.

"Trả đạo binh lại cho bản tôn!!"

Hắn hét lớn một tiếng, cả người hóa thành một đạo độc ảnh, điên cuồng đánh về hướng Cố Thanh Phong.

"Nếu đạo binh vô hiệu, vậy bản tôn sẽ tự tay trấn áp ngươi!"

Rầm rầm rầm!

Công kích cuồng bạo không ngừng đánh tới lưng Cố Thanh Phong, nhưng giờ đây lại xuất hiện một màn khiến người ta chấn kinh.

Cố Thanh Phong giống như một ngọn núi thần không thể rung chuyển, Độc Ma có công kích cuồng bạo đến mấy cũng không cách nào lay động được hắn.

"Cái gì!!"

Độc Ma không tin vào điều kỳ lạ lại lần nữa thi triển thần thông, điên cuồng công kích, mà lúc này, Cố Thanh Phong lại đột nhiên quay đầu lại, nhếch miệng cười một tiếng với hắn, để lộ ra hàm răng trắng lởm khởm.

Độc Ma hoàn toàn thay đổi sắc mặt, không còn chút do dự nào, cả người lui mạnh về sau, điên cuồng chạy trốn.

Cố Thanh Phong cứ lẳng lặng nhìn hắn chạy trốn, không gấp gáp chút nào.

Ầm ầm!

Không gian nơi cực xa nứt ra một cái khe hở, Độc Ma chui thẳng vào trong đó, biến mất dạng.

"Ồ? Ngươi đang chạy về đạo vực của mình sao?" Khóe miệng Cố Thanh Phong xuất hiện một nụ cười tà ác, bước theo sát Độc Ma, thân thể to lớn của hắn trong nháy mắt nổ tung ra, hóa thành kiếp số khắp trời rồi biến mất.

Độc Ma một lời không hợp liền chạy trốn, cách phản ứng khiến cho Cố Thanh Phong thầm vui trong lòng, quả nhiên đám cường giả Tiên Tôn này người nào người nấy đều quá nhanh trí, trơn trượt khó bắt như cá chạch, thật sự là đánh thắng được thì sẽ đánh, không đánh lại thì sẽ chạy.

Điều này cũng nhờ có La Vô Cực dẫn dắt cho hắn, không phải La Vô Cực cũng là không đánh lại Độc Ma nên sau đó liền bỏ chạy sao?

Mặt khác điều này cũng nói rõ năng lực trốn chạy của Tiên Tôn, cường giả đẳng cấp này rất khó bị giết chết.

May mà hắn không có vừa gặp đã tung hết sức lực, làm vậy sẽ dọa Độc Ma chạy mất.

. . .

Bên trong đạo vực Độc Ma.

Độc Ma vừa chật vật trốn được về đây, còn đang nơm nớp lo sợ nhìn về ngoại giới, miệng thầm mắng: "Thật là xúi quẩy, từ lúc nào mà trong Vĩnh Hằng chân giới lại có thứ quái thai bậc này, không chỉ không sợ độc, còn có thể dùng nhục thân để đón đỡ đạo binh."

Vừa nhắc tới hai chữ đạo binh, hắn chợt nhớ ra mình vừa bị Cố Thanh Phong tịch thu độc ấn, chỉ cảm thấy đau thấu tim gan, giận không chỗ phát tiết.

Mình vừa chọc giận gã nào sao?

Rõ ràng đang yên đang lành ở nhà, Cố Thanh Phong lại đánh tới cửa.

Bình Luận (0)
Comment