Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma (Dịch)

Chương 1240 - Chương 1240 - Ngươi Không Nên Nói Câu Đó (2)

Chương 1240 - Ngươi Không Nên Nói Câu Đó (2)
Chương 1240 - Ngươi Không Nên Nói Câu Đó (2)

Độc Ma tức điên máu đi qua đi lại: "Tên khốn đáng ghét! Đừng để bản tôn còn gặp lại ngươi! !"

"Khặc khặc khặc... . Bây giờ ngươi sẽ gặp được ngay thôi"

Một giọng cười ác độc bỗng nhiên vang lên từ sau lưng Độc Ma.

Độc Ma lập tức giật mình kinh sợ, nhìn theo nơi phát ra tiếng cười kia, chỉ thấy bóng người to lớn của Cố Thanh Phong đang đứng ở bên cạnh, nụ cười sáng láng mà tàn độc treo trên mặt hắn, ma quang trong mắt cháy hừng hực.

"Ngươi lại có thể đi vào đạo vực của bản tôn sao!?" Độc Ma chấn kinh, cằm cũng sắp rơi xuống đất mất rồi.

"Không phải có chân là vào được sao?"

"Ngươi!" Độc Ma vốn đang giận dữ, cuối cùng lại cười gằn: "Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì để vào đây, nhưng! Chẳng lẽ chưa từng có ai nói với ngươi, sở dĩ cường giả Tiên Tôn khó bị giết chết, là vì bên trong đạo vực của họ, họ chính là vô địch!!"

"Khặc khặc khặc... ."

Cố Thanh Phong cười to như vừa nghe thấy một trò đùa cực khôi hài.

"Ngươi không nên nói như vậy, người trước đó từng nói câu này chính là La Vô Cực, ha ha, ngươi đoán coi kết cục sau đó ra sao?

Hắn đã chết rồi!"

"Hừ! La Vô Cực chết, đó là bởi vì hắn đã trúng độc của bản tôn!" Độc Ma hừ lạnh nói.

"Được thôi, rốt cuộc ngươi đã chịu thừa nhận là ngươi đã giết La Vô Cực, hôm nay bổn đế muốn báo thù cho La Vô Cực, để an ủi hắn trên trời có linh thiêng!" Cố Thanh Phong đường hoàng nói như thể Độc Ma chính là hung thủ thực thụ.

Độc Ma nhất thời thở gấp, chỉ biết nén giận mà ra tay.

Ầm!

Đôi mắt hắn trông như hai ngọn đèn màu máu, mở rộng thân hình ra, một cơn lốc tràn đầy sát khí đáng sợ cuốn tung lên tận trời, tầng mây gần đó ầm ầm vỡ nát, hư không bị khuấy động.

Dùng mắt thường cũng thấy được thân thể Độc Ma đang dần dần phình to ra, hóa thành cao vạn trượng, cánh tay to tựa như một dãy núi.

Chỉ trong thời gian một hơi thở, tựa như gió mây sấm sét nổi lên, mang theo độc phong ngút trời, bao phủ thiên địa.

Bỗng dưng, Độc Ma xuất thủ, nơi bóng người cao vạn trượng của hắn hiện ra một độc ấn khủng bố do pháp tắc Độc Đạo giống như dung nham ngưng tụ mà thành.

Độc khí ngút trời, huy hoàng vô lượng, nhuốm đen cả thương khung.

Đưa mắt nhìn sẽ thấy giống như Độc Ma đang ôm lấy một ngọn thần sơn hung hăng nện xuống.

Đối mặt với công kích đến từ Độc Ma, Cố Thanh Phong không tránh không né, nhàn nhã dạo bước đi thẳng về phía hắn.

Ầm!!

Độc ấn khủng bố đập lên trên người Cố Thanh Phong, Độc đạo hủy thiên diệt địa nổ tung như bom nguyên tử, ánh sáng chói lòa, uy năng trong nháy mắt bao phủ thiên địa.

Nhưng mà, một giây kế tiếp lại tiếp tục xuất hiện tình cảnh khiến người ta chấn kinh.

Chỉ thấy luồng ánh sáng mang theo sức mạnh kinh khủng kia đang định khuếch tán khắp phạm vi ngàn vạn dặm, nhưng đột nhiên, thời gian như đang giật lùi lại, một luồng sức mạnh vô hình đã chặn ngang cơn bạo nổ kia, tất cả bắt đầu chảy ngược về lại.

Vèo!

Luồng sức mạnh vừa mới khuếch tán lại rút trở về với khí thế nhanh như sét đánh không kịp bịt tai, nhanh đến mức khó mà tin nổi, sụp đổ thành một vật hình tròn đen thùi lùi giống như hắc động.

Mà vật hình tròn kia lại bình yên nằm trong lòng bàn tay Cố Thanh Phong.

Ực một cái.

Cố Thanh Phong giống như đang ăn món ăn vặt, nuốt vật hình tròn kia vào trong bụng, trên mặt thoáng hiện lên vẻ thảo mãn rất biến thái.

"Ngươi ngươi ngươi. . ." Độc Ma nhìn thấy một màn này thiếu chút sợ vãi cả ra quần, đây là thần thông gì vậy? Lại có thể thôn phệ công kích của mình?

Đáng sợ nhất là, chẳng những thôn phệ công kích của mình, đối phương còn nén công kích lại chỉ còn nhỏ chút xíu, để mật độ năng lượng tăng cao đến mức đáng sợ, sau đó mới cắn nuốt.

Đối phương không hài lòng công kích của ngươi, cho nên mới tăng cường, rồi ực một cái nuốt gọn.

Thao tác này cho dù là Độc Ma sống lâu như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đúng thật là sống lâu rồi chuyện lạ gì cũng từng gặp được.

Độc Ma đang kinh hãi, Cố Thanh Phong vừa mới ăn xong món ăn vặt vẫn còn đang thòm thèm như muốn ăn thêm.

"Lâu rồi không được ăn no một bữa, mùi vị của người nhà mùi vị vẫn thuần chính nhất!"

Vừa dứt lời, bóng dáng Cố Thanh Phong chợt biến mất.

Hai tròng mắt Độc Ma co rút lại thành như cây kim, hắn bất an quét mắt nhìn bốn phía, muốn tìm tung tích của Cố Thanh Phong.

Cố Thanh Phong vừa biến mất thật quỷ dị, hoàn toàn không giống như là hắn vừa di chuyển đi mất, mà thật sự giống như tan biến giữa hư không.

Sự thật cũng đúng như Độc Ma dự đoán, Cố Thanh Phong thực sự đã tan biến giữa hư không rồi, hóa thành kiếp số đầy trời, thế cho nên Độc Ma không thể nào tìm ra được.

“Sao có thể như vậy chứ?” Trên mặt Độc Ma càng lộ rõ vẻ kinh hãi, phải biết rằng nơi này chính là bên trong Đạo vực của hắn, ở tại nơi đây hắn chính là thần không gì không làm được.

Vậy mà Cố Thanh Phong lại có thể biến mất ngay trước mắt hắn, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

"Cút ra đây!" Độc Ma kinh hoảng hô lớn.

"Khặc khặc khặc. . . . Ngươi tìm bổn đế sao?" Tiếng cười tà ác của Cố Thanh Phong bỗng nhiên vang dội.

Trong nháy mắt Độc Ma kinh hãi đến biến sắc, chỉ vì giọng nói này lại cách mình gần như vậy, tựa như hắn đang nói sát bên tai mình.

Chỉ thấy Độc Ma điên cuồng xoay tròn, nhún nhảy, dạo qua một vòng hai vòng ba vòng, nhưng mà lại không thể nhìn thấy bóng dáng Cố Thanh Phong nơi đâu.

Bình Luận (0)
Comment