Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma (Dịch)

Chương 1241 - Chương 1241 - Song Tiên Tôn Chi Lực

Chương 1241 - Song Tiên Tôn Chi Lực
Chương 1241 - Song Tiên Tôn Chi Lực

Điều này khiến lòng hắn càng thêm lạnh lẽo, đột nhiên hắn như nghĩ tới điều gì đó, đưa hai tay xé rách y phục trước ngực, cúi đầu nhìn, lập tức như rơi vào hầm băng!

Chỉ thấy một mặt người mang đường nét khuôn mặt Cố Thanh Phong xuất hiện trên lồng ngực mình!

"A! Rốt cuộc ngươi là quái vật gì hả! !" Độc Ma kinh hãi, hắn không hề hay biết Cố Thanh Phong đã dùng phương thức nào, tại chỗ nào, vào năm nào tháng nào, để tiến vào trong cơ thể mình.

"Khặc khặc khặc. . ." Mặt người trước ngực tràn đầy nụ cười ác độc: "Trở thành chất dinh dưỡng của bổn đế đi!"

Cố Thanh Phong vừa dứt lời, Độc Ma chỉ cảm thấy một lực hút cuồng bạo không cách nào chống đỡ được sinh ra từ trong cơ thể mình, sức mạnh, thần hồn, huyết nhục, tu vi Độc đạo của hắn, tất cả đều bị Cố Thanh Phong điên cuồng thôn phệ.

"Không! !" Độc Ma la hét thê thảm, hắn muốn tự bạo, nhưng lại phát hiện ra đến sức mạnh để tự bạo cũng không cách nào điều động được, vừa ngưng tụ lại được một chút sức mạnh, thoáng cái đã bị hút khô.

Nhóm độc vật bên trong Đạo Vực nhìn thấy một màn này đều sợ ngây người, người nào người nấy đều vô cùng sợ hãi, thần linh chí cao vô thượng ở trong lòng bọn họ lại rơi vào tình cảnh như vậy, làm sao có thể không sợ cho được?

Chỉ chốc lát sau.

Ầm!

Thân thể Độc Ma trực tiếp nổ tung, hóa thành bột phấn khắp trời, một đạo kiếp quang thoáng qua, hóa thành bộ dáng của Cố Thanh Phong.

Cố Thanh Phong liếm môi một cái, nhếch miệng cười một tiếng: "Tuy từng thôn phệ một lần rồi, nhưng mùi vị của Tiên Tôn thật là khiến người ta thèm khát vô cùng! Khặc khặc khặc. . . . ."

Hắn phát hiện, phương thức trực tiếp tiến vào trong cơ thể kẻ địch rồi cắn nuốt rất hiệu quả, không chỉ kẻ địch không thể chạy khỏi, mà tốc độ thôn phệ cũng rất nhanh.

Mặc dù hắn có thể tiến vào trong cơ thể Độc Ma dĩ nhiên là vì lúc trước đã lưu lại kiếp chủng.

"Độc Ma đại nhân đã chết! Chạy mau!"

"Cứu mạng a!!"

Vô số độc vật nghẹn ngào cuồng hô, kinh hoảng thất thố điên cuồng chạy trốn.

Cố Thanh Phong cũng không có để ý bọn hắn, một là coi thường, thứ hai là bọn hắn vốn không chạy thoát khỏi nơi đây.

"Vạn cổ ma vực."

Cố Thanh Phong khẽ quát một tiếng, bên trong hư không sau lưng từ từ hiện ra một thế giới hư ảnh, chính là Vạn cổ ma vực.

Vạn cổ ma vực từng thôn phệ Vẫn Tinh Uyên nên đã trưởng thành đến trình độ khó có thể đo lường được, hắn đưa Vạn cổ ma vực ra, bắt đầu thôn phệ Đạo vực của Độc Ma.

Phương Đạo vực này đã mất đi chủ nhân, thực sự chính là dê đợi làm thịt.

Vài ngày sau, độc vực bị Cố Thanh Phong thôn phệ hoàn toàn, đến bây giờ, hắn đã nắm giữ thực lực song Tiên Tôn.

Điều này khiến dã tâm của hắn ngày càng bành trướng, dục vọng cũng ngày càng tăng lên, ai ai cũng biết, dục vọng là thứ vốn không thể nào thỏa mãn được.

Chỉ có thể tạm thời thỏa mãn mà thôi.

Ngươi đã nhận được phần, sẽ muốn càng nhiều hơn.

Cố Thanh Phong cũng vậy thôi, hắn thôn phệ một Tiên Tôn, tiếp theo sẽ muốn thôn phệ người thứ hai, người thứ ba. . . . thậm chí toàn bộ!

Thôn phệ Tiên Tôn xong, vậy dĩ nhiên sẽ là thôn phệ Tiên Đế, hắn thấy, thế gian này chỉ có một đế là đủ rồi, đó chính là Diệt Thế Ma Đế!

Nhưng nếu từng bước từng bước cắn nuốt thì thật sự quá chậm, Vĩnh Hằng chân giới rộng lớn vô hạn, cho dù hắn là cường giả cấp bậc Tiên Tôn, muốn tìm kiếm những cường giả khác cũng không khác gì mò kim đáy biển, hiệu suất quá thấp.

"Xem ra bổn đế trước kia đúng là quá vô danh rồi." Cố Thanh Phong sờ lên cằm tự lẩm bẩm, trong lòng hắn dâng lên một ý nghĩ, quyết định kiêu căng một phen.

"Các ngươi chính là thuộc hạ của Độc Ma?"

Cố Thanh Phong nhìn hơn mười vị tiên quân quỳ gối ở trước mắt, thản nhiên nói.

Mặc dù hơn mười vị tiên quân đều ở hình dạng con người, nhưng bản thể của họ đều là độc trùng thượng cổ, các loại cổ trùng.

Những tiên quân này ôm đầu sát xuống mặt đất, hai chân run rẩy, ngay cả thở cũng không dám thở.

"Bẩm, bẩm đại nhân, đúng vậy." Một vị thượng cổ Thiên Hạt Tinh trong đó run rẩy nói.

"Ừm, rất tốt, các ngươi có muốn báo thù cho Độc Ma không?" Cố Thanh Phong gật đầu nói.

Lời này vừa nói ra, thiếu chút nữa dọa những người này vãi tè tại chỗ, điên cuồng dập đầu.

"Không dám, không dám! Sao tiểu nhân dám có ý nghĩ này trong đầu được chứ."

"Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, tên Độc Ma kia chết trong tay ngài, là bởi vì kỹ năng của hắn ta không bằng ngài, nói gì đến báo thù chứ?"

"Có điều đại nhân cũng không biết, Độc Ma kia đối xử với chúng tiểu nhân không phải là đánh thì là mắng, hở ra một cái là giết, hôm nay đại nhân chém chết hắn ta, thật sự là một ân huệ lớn đối với chúng tiểu nhân, đại nhân ở trên, tiểu nhân xin phép bái một cái!"

Một đám tiên quân cường giả không hề có tý chính trực nào mà mỗi một người đều nói một lời nói dối.

Nhưng Cố Thanh Phong lại lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không được, các ngươi nhất định phải thay Độc Ma báo thù."

"Sao!?" Một con rận thành tinh trực tiếp bị dọa cho sợ hãi, điên cuồng hét lên: "Đại nhân, xin tha mạng! Chúng tiểu nhân thật sự không muốn báo thù!"

“Không, là các ngươi nghĩ vậy.”

Hiện giờ mọi người đều có thể nhìn ra, Cố Thanh Phong thật sự muốn đuổi cùng giết tận bọn họ.

"Đại nhân, với thực lực yếu kém của chúng tiểu nhân, làm sao có thể báo thù được? Ngài cứ coi chúng tiểu nhân như cái rắm thả ra đi."

Bình Luận (0)
Comment