Mà Cố Thanh Phong cứ ở lù lù ngay trên đỉnh núi, khoanh chân ngồi đó, không thấy có chút nào bối rối nào, mặc cho bọn hắn rình rập.
"Cũng gần tới giờ rồi."
Hắn nói xong thì đưa tay lấy một đóa sen đen tai kiếp ngăn chia giữa hư huyễn và chân thực, để trước người, không chút che giấu mà lợi dụng Sen đen tai kiếp hấp thu kiếp số trong minh minh.
Hoa sen đen tai kiếp vừa xuất hiện, có thể cảm nhận rõ ràng không khí bốn phía dường như cũng trở nên nóng hơn mấy phần.
Đó là từng ánh mắt tham lam hừng hực!
Cảm nhận được lòng tham của mọi người, Cố Thanh Phong nở nụ cười tà ác trong lòng.
Các ngươi thèm muốn bản nguyên của bổn đế, nào ngờ bổn đế lại đang nhăm nhe mạng của các ngươi!
Bản nguyên tai kiếp xuất hiện không khác nào một chất xúc tác, đốt cháy dục vọng của tất cả mọi người, lửa dục vọng bốc cháy hừng hực.
Nhưng quỷ dị nhất là cũng không có người nào ra tay cướp đoạt, cho dù bản nguyên đang ở trước mắt.
Bọn hắn đang e sợ.
E sợ Cố Thanh Phong!
Sau khi chuyện Cố Thanh Phong nắm giữ bản nguyên bại lộ, mọi người đã bắt đầu điều tra những tin tức về hắn, không có ai biết rõ lai lịch của hắn, chỉ biết là hắn đã liên tục giết chết hai vị Tiên Tôn.
Vô Cực Tiên Tôn và Độc Ma Tiên Tôn.
Phải biết rằng trong những cuộc chiến đấu giữa các Tiên Tôn sẽ có rất ít người tử vong, dù sao Tiên Tôn không đánh lại thì có thể chạy trốn vào trong đạo vực của mình, trừ phi khoảng cách quá xa, hoặc là mấy Tiên Tôn xúm lại vây công một người, không thì sẽ rất khó giết chết được Tiên Tôn.
Nhưng Cố Thanh Phong lại bằng vào sức một người hắn, liên tục trảm sát hai vị Tiên Tôn, điều này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa là chỉ sợ thực lực của bản thân hắn đã đứng trên đỉnh của Tiên Tôn rồi, thuộc vào đám người đứng đầu nhất trong số các Tiên Tôn.
Hơn nữa mấu chốt nhất là, Cố Thanh Phong thật sự quá bình tĩnh trước mọi chuyện rồi.
Bình tĩnh đến mức quỷ dị!
Hôm nay vô số cường giả đang rình mò hắn trong bóng tối, với thực lực có thể liên tiếp sát hại hai vị Tiên Tôn của hắn, không thể nào không phát hiện có người đang rình rập trong bóng tối, rõ ràng hắn thừa biết như vậy, nhưng lại làm như không thấy, hơn nữa còn trắng trợn lấy bản nguyên ra tu luyện, điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Quỷ dị, quá mức quỷ dị.
Dù là nhóm những Tiên Tôn đã sống qua tháng năm vô tận, cũng là lần đầu nhìn thấy người quỷ dị như vậy, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Ban đầu khi bọn hắn nghe thấy tin đồn nói rằng Cố Thanh Phong chủ động làm bại lộ bản nguyên, bọn hắn còn không tin, cho rằng chỉ là lời đồn nhảm, trên đời này không bao giờ có người chủ động làm lộ ra chuyện mình đang nắm giữ bản nguyên, nhưng hôm nay nhìn Cố Thanh Phong hành động không chút kiêng dè gì, bọn hắn trầm mặc.
Dường như lời đồn kia là sự thật.
Tất cả những điều này đủ để đám người trong bóng tối kia sinh ra cảnh giác, bọn hắn đã có thể tu luyện tới cảnh giới Tiên Tôn, tất nhiên không thể nào là kẻ đần độn thiếu trí óc, không ai tình nguyện làm chim đầu đàn.
Hơn nữa, ai lại không biết, thật ra người ra tay đầu tiên chính là người ít có cơ hội cướp được bản nguyên nhất.
Bởi vì hắn vừa phải đối mặt với Cố Thanh Phong quỷ dị, còn phải đối mặt với vây công của mọi người, có thể nói, người nào ra tay đầu tiên sẽ chết.
Cho nên cục diện cứ dây dưa quỷ dị như vậy.
Nhóm Tiên Tôn đều rất kiên nhẫn, những nhân vật ở cấp bậc như vậy chắc chắn sẽ không nóng nảy mất kiên nhẫn, đặc biệt là vì bản nguyên, bọn hắn lại càng bằng lòng chờ đợi.
Nhưng Cố Thanh Phong lại không muốn đợi, hắn không kiên nhẫn được như đối phương, lại càng không có sở thích làm người nổi tiếng, được một đám người ngắm nhìn chăm chú.
Chỉ thấy hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn đời bằng nửa con mắt, lia mắt nhìn hư không không một bóng người, lạnh lùng nói: "Thật là một đám nhát gan cùi bắp, nếu đã tới đây, sao còn không dám lộ mặt, tính cách như vậy, cho dù các ngươi có được bản nguyên, cũng không thể trở thành Tiên Đế."
Cố Thanh Phong thẳng thừng lên tiếng châm chọc, một lời đắc tội vô số Tiên Tôn.
Nhưng mà quỷ dị thay, Cố Thanh Phong càng lớn lối như thế, ngược lại càng không người nào dám làm chim đầu đàn.
Bởi vì ở đây không có người nào là nhóc con miệng còn hôi sữa, đám nhóc con như vậy không thể trở thành Tiên Tôn, vì đã chết yểu lâu rồi.
Điều này khiến Cố Thanh Phong rất cảm thấy vô vị, hắn thất vọng lắc lắc đầu: "Một lũ sb.”
Chúng tiên vị mặc dù không biết sb là ý gì, nhưng rõ ràng có thể nghe ra đây không phải là lời khen, người nào người nấy đều rất tức giận.
(sb là câu chửi trong ngôn ngữ hiện đại xứ Trung)
Cố Thanh Phong cũng lười lãng phí thời gian với bọn hắn, trực tiếp quay đầu định bỏ đi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một đạo tiên quang đột nhiên xuất hiện ngay trong sân.
Khí thế ngút trời khiến thiên địa lay động, hư không khuấy động.
Đó là một nho sinh trung niên mặc áo xanh, đầu đội khăn vuông, tay cầm quạt lông.
Y đột nhiên xuất hiện khiến cho đám người còn trong bóng tối lập tức căng thẳng, giống như trọng tài nổ phát súng tín hiệu vang dội, tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc vào y, dường như đang chuẩn bị để ra tay bất cứ lúc nào.
"Là Văn Sơn Tiên Tôn!"
"Không ngờ y lại là người đầu tiên ra tay!"
"Văn Sơn Tiên Tôn luôn luôn hành sự thận trọng, sao hôm nay lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ?"
"Hừ, kệ đi, hôm nay có người bằng lòng làm chim đầu đàn, há chẳng phải là rất tốt sao?"