Mọi người xì xào bàn tán trong bóng tối, nhưng chẳng ai ngờ tới, Văn Sơn Tiên Tôn không hề ra tay mà chỉ bình tĩnh nói: "Cố đạo hữu, hình như ngươi cố tình dụ dỗ bọn ta tới đây.”
Cố Thanh Phong dừng bước, khóe miệng treo một nụ cười tà độc: "Chính xác."
Hắn không hề che giấu chút nào mục đích của mình, bởi vì bản nguyên có sức cám dỗ quá lớn đối với Tiên Tôn, lớn đến nỗi dù tất cả mọi người đều thừa biết sẽ có cạm bẫy, nhưng cũng không kiềm được mà nhảy vào.
Câu trả lời thẳng thừng như vậy khiến cho Văn Sơn Tiên Tôn nho nhã cũng phải sững sờ, y lập tức khẽ cười nói: "Các vị đạo hữu trong bóng tối, nếu Cố đạo hữu đã mời gọi thịnh tình như vậy, hay là mọi người đi ra đây hết đi, không thì bên ngoài sẽ tưởng chúng ta bị một mình Cố đạo hữu dọa cho không dám xuất đầu lộ diện mất."
"Hừ!"
Trong bóng tối truyền đến mấy tiếng hừ lạnh, hiển nhiên là trong lòng đang như lửa đốt.
Tiếp theo, một màn kinh khủng xuất hiện.
Chỉ thấy cả phương thiên địa bắt đầu run rẩy kịch liệt, hư không sôi sục tựa như nồi nước lẩu trên bếp.
Ầm!!
Vô số bóng người mang theo tiên quang rực rỡ bước ra từ trong hư không, bay lên trời, đồng loạt bay về hướng Vạn Ma Quật.
Trong nháy mắt đó, giống như chúng thần xuất chinh, thần uy trên người chúng tiên nhân như thủy triều mãnh liệt, cuốn lấy cửu thiên thập địa.
Ai nấy đều mang theo sát cơ kinh thiên động địa, hiển nhiên mới vừa rồi đã bị Cố Thanh Phong đùa bỡn quá sức chịu đựng.
Trời phát ra sát cơ là ẩn phục trong tinh tú.
Đất phát ra sát cơ thì rồng rắn nổi lên mặt đất. Tiên phát ra sát cơ thì long trời lở đất, đại đạo kêu gào!
Vạn Ma Quật vốn không có một bóng người, trong nháy mắt bị vô số cường giả Tiên Tôn chiếm đóng.
Mà những cường giả Tiên Tôn này một khi xuất hiện, ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào Cố Thanh Phong.
Nói chính xác là đang khóa chặt ánh mắt vào đóa sen đen tai kiếp trên tay hắn.
"Cố Thanh Phong, bản tôn không rõ ngươi có mục đích gì, nhưng hôm nay chúng ta có nhiều người như vậy, chỉ một mình ngươi sẽ không gây ra sóng gió gì được, ngoan ngoãn giao bản nguyên ra, có thể tha cho ngươi khỏi chết." Một vị Tiên Viêm Tiên Tôn toàn thân bốc cháy lạnh lùng nói.
Cố Thanh Phong quét nhìn Tiên Tôn khắp trời, ma quang trong mắt càng ngày càng bốc cháy hừng hực.
"Khặc khặc khặc. . . . Cuối cùng hôm nay bổn đế cũng được ăn một bữa thỏa thích rồi."
Lúc này đây mây đen giăng đầy trời, giống nước mực đang đè ép nhân tâm.
Chúng tiên tề tụ, giống như là thuỷ triều bao phủ.
Với độ hình bậc này cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, trên đời này ngoại trừ Tiên Đế, không có ai có thể đối mặt với nhiều tiên nhân như thế.
Hiện tại lại có thêm một người nữa, đó chính là Cố Thanh Phong.
"Ăn một bữa thỏa thích? Hừ! Một gã tu ma đạo nho nhỏ cũng dám nói khoác không biết ngượng?" Một vị Tiên Tôn hừ lạnh nói.
"Cố Thanh Phong, hôm nay bất luận ngươi có mục đích gì cũng đều khó thoát khỏi cái chết, mau giao ra bản nguyên!"
"Cố đạo hữu, chuyện bản nguyên này vốn dĩ nước quá sâu, ngươi sẽ không nắm giữ được đâu, vẫn nên giao ra thì hơn."
Cố Thanh Phong hào hứng nhìn Tiên Tôn khắp trời, cười tà độc nói: "Bản nguyên chỉ có một cái, nhưng các ngươi lại có nhiều người như vậy, bổn đế nên đưa cho ai đây?"
Hắn vừa nói dứt lời, mọi người hơi trầm mặc, đây chính là vấn đề.
Bất cứ người nào lấy được bản nguyên, chắc chắn sẽ bị những người khác vây lại tấn công, nhưng đồng thời cũng không có bất cứ người nào có thể cự tuyệt lại cám dỗ đến từ bản nguyên.
Ngay vào lúc mọi người đều không phát hiện, một cái bóng màu đen nhạt giống như con rắn đang lặng yên không tiếng động đi đến sau lưng Cố Thanh Phong.
Một giây sau, bóng đen thò ra một bàn tay to đen như mực, nhanh như tia chớp chộp lấy đóa sen đen tai kiếp trong tay Cố Thanh Phong.
Khi cánh tay đen kia xuất hiện, chúng tiên lúc này mới kịp phản ứng, ào ào cuồng nộ.
"Là Đạo Thiên Tiên Tôn!"
"Nhãi ranh ngươi dám!"
Độn pháp của Đạo Thiên Tiên Tôn là có một không hai khắp thiên hạ, từng có mấy vị Tiên Tôn cường giả chết vì bị hắn tập kích, không ai đoán chắc được thực lực chính diện của y, nhưng trình độ tập kích có thể xưng là số một trong số các Tiên Tôn.
Vô số Tiên Tôn kêu sợ hãi, ào ào muốn ra tay cướp đoạt, nhưng bọn hắn có nhanh hơn nữa, cũng so sao được với Đạo Thiên Tiên Tôn.
Nhưng dù Đạo Thiên Tiên Tôn có nhanh đến mấy cũng so sao được với Cố Thanh Phong.
Độn thuật của Đạo Thiên Tiên Tôn đúng là thiên hạ vô song, nhưng Cố Thanh Phong không cần nhìn thấu độn pháp của đối phương, hắn chỉ cần cảm nhận được khí tức kiếp số đối phương mang đến cho mình là được.
Đối với kẻ chấp chưởng bản nguyên tai kiếp như hắn mà nói, kiếp số trên người Đạo Thiên Tiên Tôn sáng chói giống như ngọn đèn trong đêm.
Ngay trước khi Đạo Thiên Tiên Tôn ra tay, hắn đã phát hiện ra rồi, nên ngồi chờ đối phương mắc câu.
Đúng như dự đoán, ngay vào lúc Đạo Thiên Tiên Tôn bắt được bản nguyên tai kiếp một khắc này, một bàn tay do thực lực mạnh mẽ đã bóp lấy cổ tay y.
Đạo Thiên Tiên Tôn nhất thời hiển lộ ra thực thể, là một gã nam tử trung niên đầu trâu mặt ngựa.
Lúc này mặt y đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ rằng Cố Thanh Phong lại có phản ứng nhanh như vậy, lại có thể ngăn cản được mình.
Trong lúc y nén giận ra tay, muốn tránh khỏi trói buộc, một giọng nói tà ác khủng bố nổ vang ngay bên tai hắn.
"Khặc khặc khặc. . . . . Hóa ra là người nhà à!"