Đạo Thiên Tiên Tôn ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt trắng bệch dữ tợn, ma quang trong mắt giống như Ma Thần cắn người, đang nhìn y chằm chằm.
"Cái gì! Mau thả tay ra!"
Y điên cuồng công kích Cố Thanh Phong, nhưng mà tất cả công kích đều giống như muối bỏ bể, không làm nên trò trống gì.
Đạo Thiên Tiên Tôn kinh hãi, muốn chặt đứt cánh tay của mình để thoát thân, nhưng y vừa nảy ra suy nghĩ đó thì lại đột nhiên phát hiện, có một lực hút khủng bố cực kỳ giống như lỗ đen bộc phát ra từ trên người Cố Thanh Phong.
"A! !"
Đạo Thiên Tiên Tôn điên cuồng kêu thảm thiết, chỉ thấy thân thể y giờ đây tựa như một quả bóng bay bị xì hơi, nhanh chóng khô quắt đi.
Một lát sau, hóa thành một bộ thây khô.
Bộp!
Cố Thanh Phong ném thi thể Đạo Thiên Tiên Tôn xuống đất như ném một bịch rác.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong thời gian cực ngắn, từ lúc Đạo Thiên Tiên Tôn ra tay đến khi y chết đi, nhanh đến nỗi mọi người không kịp có bất cứ phản ứng nào.
Yên lặng!
Yên lặng đến quỷ dị!
Chúng tiên nhân vốn đang chen nhau ào lên giờ đây đồng loạt ngừng nhịp bước, kinh hãi nhìn Cố Thanh Phong hành động nhẹ như mây gió.
Tựa như bọn hắn đang chơi trò búp bê con mực, đang muốn bứt phá, sau đó Cố Thanh Phong quay đầu lại, mọi người toàn bộ giống như bị thi triển Định Thân Thuật, đứng yên tại chỗ.
Thậm chí còn có một vài Tiên Tôn nhướng mày một cái, lặng lẽ lui về sau lưng mọi người.
Chỉ vì Cố Thanh Phong vừa lộ ra thực lực quá mức quỷ dị, quỷ dị đến không thể hiểu được.
Đạo Thiên Tiên Tôn đã từng giết chết không ít Tiên Tôn, lại bị miểu sát như vậy ư!?
Cố Thanh Phong không để ý mọi người đang kinh hãi, khóe miệng hắn nhếch lên, nở nụ cười hài lòng.
"Là Đạo Thiên Thử à? Được xưng là tộc có tốc độ nhanh nhất thiên hạ? Cũng thú vị đó." Hắn tự lẩm bẩm, hoàn toàn không coi mọi người ra gì.
Sau khi thôn phệ Đạo Thiên Thử, hắn đã nắm giữ được tốt độ có một không hai trong thiên hạ của đối phương, điều này khiến hắn rất là hài lòng.
Tuy rằng Đạo Thiên Tiên Tôn thực lực không mạnh, thế nhưng cũng chỉ bị giới hạn trong chiến đấu chính diện, còn tốc độ và nặng lực tập kích của y chắc chắn là vượt qua những Tiên Tôn bình thường khác.
Hiện tại thứ Cố Thanh Phong thiếu không phải là sức mạnh, mà chính là tốc độ có một không hai trong thiên hạ kia, có được tốc độ như vậy, hắn sẽ không sợ con mồi chạy mất.
Sau khi biết được năng lực của Đạo Thiên Thử, Cố Thanh Phong lại lần nữa nhìn về phía Tiên Tôn khắp trời, không khỏi nhướng mày một cái.
Giống như đang muốn hù dọa bọn họ.
Lúc này nhóm Tiên Tôn càng e sợ hơn, càng không dám tiến lên phía trước.
Điều này khiến Cố Thanh Phong rất cảm thấy vô vị, bọn họ không đánh tới thì làm sao mình hấp thu kiếp số đây?
"Cố Thanh Phong, rốt cuộc ngươi là ai!" Văn Sơn Tiên Tôn sắc mặt nặng nề nghiêm túc nói.
"Có thể đừng hỏi câu hỏi nhàm chán này nữa được không, nếu các ngươi muốn có bản nguyên thì mau ra tay, nếu không có can đảm, thì cút ngay sang một bên đi." Cố Thanh Phong ngạo nghễ nói.
"Đáng ghét! Kẻ này quá mức càn rỡ, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ hắn sao?" Trong đám người vang lên một giọng nói đầy căm phẫn.
Nhưng mà giọng nói này vang lên xong nhưng người lại núp đi đâu mất, rõ ràng là chờ những người khác động thủ trước, dù sao thi thể Đạo Thiên Tiên Tôn vẫn còn nóng hổi.
Cố Thanh Phong lắc lắc đầu: "Quả nhiên, người có tu vi càng cao càng sợ chết, bởi vì các ngươi có quá nhiều, cho nên không nỡ chết đi bỏ lại tất cả.
Vô vị, thật là vô vị, nếu như các ngươi không dám cướp, vậy bổn đế tặng cho các ngươi là được chứ gì."
"Tặng!?"
Mọi người trong nháy mắt sững sờ, không ai dám tin những gì Cố Thanh Phong vừa nói, chỉ coi như hắn đang nhạo báng sự hèn nhát của đám Tiên Tôn.
Nhưng một giây kế tiếp, mọi người sợ ngây người.
Chỉ thấy Cố Thanh Phong cầm sen đen bản nguyên tai kiếp ném cho Văn Sơn Tiên Tôn.
Nhìn thấy sen đen bản nguyên tai kiếp tự bay đến phía mình, Văn Sơn Tiên Tôn không còn nho nhã như trước, gương mặt lộ rõ vẻ tham lam.
Tham lam nhưng vẫn hơi e sợ, bởi vì ngay trong khoảnh khắc bản nguyên tai kiếp bay tới, vô số ánh mắt nóng rực vốn đang nhìn chăm chăm Cố Thanh Phong đã chuyển hướng tập trung qua đây.
Nhưng Văn Sơn Tiên Tôn không do dự chút nào, lúc này nếu y còn do dự tức là không tôn kính đối với bản nguyên và Tiên Đế.
Bụp!
Y đã bắt được bản nguyên tai kiếp.
Ầm ầm ầm! ! !
Dường như đồng thời cũng trong lúc đó, Văn Sơn Tiên Tôn liền bị vô số công kích khủng bố vô biên nuốt chửng.
Bất hủ tiên quang, diệt thế thần lôi, đại nhật tạc liệt, đạo kiếm hoành không. . .
Sát cơ ngút trời đã khiến toàn bộ phương thiên địa này phải đóng băng, vô số sinh linh run rẩy, Càn Khôn biến sắc, pháp tắc dâng trào, đại đạo nổ vang.
Đối mặt với tất cả những công kích khủng bố kia, Văn Sơn Tiên Tôn ngay lập tức trốn vào trong đạo vực của bản thân, nhưng mà công kích của chúng tiên nhân quá kinh khủng, vô số đạo vực bị lấy ra, giống như từng ngọn thần sơn đang sát phạt.
Đạo vực của Văn Sơn Tiên Tôn không chống đỡ được tới một giây đã vỡ nát tan tành, còn y thì hóa thành máu tươi rưới đầy trời, còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, đã bị oanh sát thành bột mịn.