Ba ngày sau.
Cố Thanh Phong dần dần thích ứng với cuộc sống của Trấn Ma Ti, loại cảm giác này rất kỳ diệu, tất cả mọi thứ xung quanh đều quen thuộc nhưng lại xa lạ như vậy.
Chân thật, lại mang theo một loại cảm giác không chân thật.
Tuy rằng bước đầu thích ứng, nhưng trong lòng Cố Thanh Phong lại mơ hồ cảm thấy, bản thân dường như đã quên mất chuyện gì đó, chuyện rất quan trọng.
Ngày hôm nay, ánh dương cao vợi, mặt trời gay gắt như lửa.
Cố Thanh Phong mặc vào bộ phục ngục tốt công tác của ngục Trấn Ma, dựa theo tuyến đường trong trí nhớ, đi tới ngục Trấn Ma âm trầm khủng bố trong trí nhớ kia.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn tấm biển sáng loáng, viết ba chữ lớn giống như bút sắt, móc bạc, Ngục Trấn Ma.
Hơi có chút mơ màng.
Trong lúc mơ màng, hắn đi vào ngục Trấn Ma.
Âm lãnh, ẩm ướt, yêu khí nồng đậm đập vào mặt, bên tai kèm theo tiếng yêu ma gào thét như có như không.
Hôm nay là ngày trực của hắn.
Hắn nhìn hoàn cảnh âm lãnh hắc ám xung quanh, trong đầu yên lặng hồi tưởng lại lời Trương Chính nói lúc trước.
Dựa theo cách nói của Trương Chính, mình bởi vì trúng ảo thuật của Thi Mị, sau đó mở cửa lao, đi theo vết xe đổ của ngục tốt trước đây, sau khi tiến vào phòng giam, suýt chút nữa đã bị Thi Mị hút khô máu.
Cũng may những thủ vệ khác của ngục Trấn Ma phát hiện kịp thời, lúc này mới được cứu, thoát khỏi cái chết.
"Là một giấc mơ sao?" Cố Thanh Phong lẩm bẩm: "Nhưng giấc mơ này cũng quá chân thật, luôn cảm thấy đã quên mất cái gì đó, rốt cuộc là cái gì chứ?”
Hắn dựa theo trí nhớ đi vào chỗ sâu trong Ngục Trấn Ma, đi đến trước một phòng giam, hắn ngừng lại.
Trong phòng giam có một nữ tử nũng nịu, khuôn mặt tuyệt mỹ.
Chính là Tiểu Thi Mị thiên biến vạn hóa.
“Lang quân, lúc trước người ta không phải cố ý, chỉ là nhất thời kích động không khống chế được, người ta đẹp như vậy, chắc chắn người sẽ tha thứ cho người ta đúng không?" Tiểu Thi Mị bĩu môi, ấm ức nói.
Cố Thanh Phong không nói gì, mà yên lặng nhìn chăm chú vào nàng ta.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói: "Ngươi có thể khiêu vũ tươi mát không?"
Tiểu Thi Mị nghe vậy sửng sốt, dường như không hiểu ý gì.
Khi nàng ta muốn nói gì đó, Cố Thanh Phong đã đi rồi, giống như một vị khách qua đường.
Hắn đã đi đến phòng giam tiếp theo.
Cửa phòng giam có một con mắt to thấm đẫm tơ máu.
“Nô bộc ti tiện của ta, mau tới đây mở cửa ra! Nhãn Ma kêu gào nói.
Chọc!
"Ah! Mắt của ta!”
Cố Thanh Phong không nói gì, chỉ chọc ánh mắt đối phương một chút, rồi rời đi.
Một phòng giam tiếp theo.
"Chàng thiếu niên, ngươi lại đây." Giọng nói già nua truyền đến.
Cố Thanh Phong dừng chân đứng yên.
Chỉ thấy trong phòng giam có một vị lão giả già nua với mái tóc bạc trắng.
Lão giả mỉm cười nói: "Chàng thiếu niên, ngươi cũng đến lấy tài liệu phù triện sao?”
Cố Thanh Phong gật đầu.
Lão giả chậm rãi nói: "Xem ra gần đây chiến sự Trấn Ma Ti các ngươi có chút căng thẳng, ta nhớ rõ lần trước tới lấy tài liệu là nửa tháng trước, không nghĩ tới nhanh như vậy đã dùng hết.”
Nói xong, ông ta lập tức đưa tay vào trong y bào rộng lớn, dùng sức kéo mạnh một cái, vẻ đau đớn hiện lên trên khuôn mặt hiền lành.
"Cho ngươi, chàng thiếu niên."
Cố Thanh Phong nhận lấy vỏ cây.
Lão giả lại nói: "Chàng thiếu niên, nếu ngươi không vội về phục mệnh, không bằng nghe lão già kể một câu chuyện thế nào?”
Nghe lời nói quen thuộc này, Cố Thanh Phong mỉm cười: "Không bằng ông nghe câu chuyện của tôi thế nào?”
.......
Vài canh giờ sau.
Cố Thanh Phong kể xong câu chuyện cho lão giả.
Lão giả vẻ mặt ngơ ngác cộng thêm không thể tin nhìn hắn.
"Ngươi nói, tương lai ngươi sẽ trở thành Diệt Thế Ma Đế? Và ta là một bước đệm trên con đường thành công của ngươi? Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại biết Mộc Vương Kiếm được ta chôn ở sơn thần miếu?!”
Cố Thanh Phong mỉm cười, cũng không nói gì, mà xoay người rời khỏi nơi này.
Hắn… tan làm rồi.
Sau khi trở lại chỗ ở của mình, hắn hồi tưởng lại những điều mắt thấy tai nghe của ngày hôm nay, trong lòng đã có suy đoán.
Hiện nay có ba khả năng.
Một, tất cả mọi thứ trước đây là một giấc mơ.
Thứ hai, mình có thể trúng ảo thuật của Đạo chủ.
Thứ ba, Đạo chủ để cho mình trở về quá khứ.
Ở thời gian trước mắt, Hoè Thụ Yêu cũng chưa từng nói tung tích của Mộc Vương Kiếm, đó là tin tức trước đây sau khi mình có được hệ thống, mới tra hỏi ra từ trong miệng Hoè Thụ Yêu.
Nhưng khi mình nói ra chuyện Mộc Vương Kiếm, Hờ Thụ Yêu lại có vẻ cực kỳ khiếp sợ.
“Chẳng lẽ là trở lại quá khứ sao?” Cố Thanh Phong lẩm bẩm.
"Chẳng qua trong quá khứ này, hệ thống đã không còn."
"Không có hệ thống, ta còn có cái gì nữa?"
“Cũng chỉ còn lại vô số tiên pháp thần thông, tiên vương pháp, tiên tôn pháp, thậm chí tiên đế pháp, còn có tất cả ký ức về tương lai, tất cả cơ duyên bảo địa trong thế giới này, biết chiều hướng lịch sử của tương lai, cùng với tất cả bí ẩn trên thế gian, à đúng rồi, còn ma đạo vô thượng tự thân đi ra.
Ngoài ra, hình như thật sự không có gì, haizzz.”
Cố Thanh Phong thở dài một hơi.
Đối với thế giới này, hắn đã biết quá rõ, bởi vì sau khi hắn phi thăng Thương Minh giới, đã biến thế giới này thành thế giới trong lòng bàn tay, giống như hoa viên sau nhà mình.
Cho nên hắn mới dám nói bản thân hiểu rõ hết tất cả cơ duyên bảo địa, gần như cái gì cũng biết.
Thậm chí hắn đã triệt để phân tích quy tắc của thế giới này từ lâu, với thực lực tiên đế năm đó của hắn, chỉ là quy tắc của một thế giới tiểu thiên, đơn giản giống như nhìn đường vân trên tay.