Tiểu Thi Mị phiên bản nâng cấp cười như không cười nhìn hắn, sau đó lời nói phát ra từ đôi môi đỏ mọng lại làm cho Cố Thanh Phong kinh hãi thất sắc.
"Ý gì? Không phải ngươi có một hệ thống bị yêu ma tấn công gì đó sao? Cho nên gặp người mạnh hơn mình, sẽ luôn hỏi trước đối phương là người hay là yêu đó sao?”
Lời này vừa nói ra, Cố Thanh Phong cực kỳ khiếp sợ, hệ thống là lá bài tẩy lớn nhất của hắn, hơn nữa cho tới nay, hắn chưa từng nói cho người khác, không nghĩ tới Đạo chủ trước mắt lại có thể biết đến sự tồn tại của hệ thống, điều này làm cho hắn sao có thể không kinh hãi được.
"Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại biết chuyện hệ thống?"
Tiểu Thi Mị phiên bản nâng cấp cười càng thêm vui vẻ: "Thay vì hỏi ta, chi bằng ngươi hỏi hệ thống của ngươi thử xem?”
Sắc mặt Cố Thanh Phong càng khó coi hơn, không nhịn được bắt đầu câu thông với hệ thống.
"Hệ thống, người trước mắt này là ai? Tại sao biết sự tồn tại của ngươi?”
Nhưng mà, câu trả lời của hệ thống là sự trầm mặc, im thinh thích, giống như hệ thống vốn chưa từng tồn tại.
Trái tim của Cố Thanh Phong trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc, hệ thống đi theo hắn nhiều năm, tuy không có trí tuệ năng lực gì, cơ bản cái gì cũng không biết, nhưng hệ thống có một ưu điểm tốt nhất chính là có hỏi chắc chắn sẽ trả lời, không cần có biết hay không thì nhất định sẽ nói chuyện, cũng không có ngoại lệ.
Nhưng hôm nay, đối mặt với sự kêu gọi của mình, hệ thống không có âm thanh, biến mất!?
"Thế nào rồi? Có phải phát hiện không thấy hệ thống?" Tiểu Thi Mị phiên bản nâng cấp cười nói.
Cố Thanh Phong hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng ta, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi là người chế tạo hệ thống?”
Trong thực tế, khi hắn có thể sáng tạo ra một hệ thống, hắn đã nghĩ về một vấn đề, đó là hệ thống của mình, cũng do con người sáng tạo ra? Giờ đây sự biến mất của hệ thống đã minh họa đầy đủ cho luận điểm này.
Tiểu Thi Mị phiên bản nâng cấp lắc đầu: "Ta không phải là người sáng tạo hệ thống, hay nói cách khác, vốn dĩ không có hệ thống gì cả, hệ thống là giả.”
Hệ thống.... là giả!?
Trên mặt Cố Thanh Phong hiện ra vẻ không thể tin được: "Không thể nào, hệ thống làm sao có thể là giả!”
"Haha ha ha.... Nhìn ngươi ngây thơ kìa, đúng là thú vị ngoài ý muốn.” Tiểu Thi Mị phiên bản nâng cấp cười giống như một đứa trẻ nghịch ngợm.
"Được rồi được rồi, không chọc ngươi nữa, chúng ta nên nói chuyện chuyện nghiêm chỉnh trước đi."
"Chuyện nghiêm chỉnh gì?"
"Chuyện nghiêm chỉnh chính là ngươi chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì tỉnh lại thôi.”
Cố Thanh Phong trong nháy mắt nhíu mày: "Tỉnh lại? Ý gì?”
Tiểu Thi Mị phiên bản nâng cấp mỉm cười: "Chính là ý nghĩa theo đúng nghĩa đen.”
Vừa dứt lời, tất cả cảnh tượng bốn phía lại bắt đầu xuất hiện vết nứt dày đặc, giống như mặt gương vỡ vụn.
Còn phía sau gương vỡ vụn, lại là một khoảng không tăm tối.
Một lát sau, cảnh tượng toàn bộ vỡ tan, bóng tối như thủy triều ập đến bao phủ hoàn toàn Cố Thanh Phong.
Giờ khắc này, Cố Thanh Phong như rơi xuống đáy biển, mất đi ý thức.
........
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong bóng tối, Cố Thanh Phong chỉ cảm thấy thân thể rất nặng nề, rất mệt mỏi, dường như đang gánh một vật nặng ngàn cân, đây là cảm giác mà từ lâu rồi cơ thể chưa cảm nhận được từ sau khi thực lực hắn cường đại.
Có một ảo giác từ tiên lột xác trở lại thành người phàm.
Dần dần, bên tai hắn truyền đến âm thanh, ngay sau đó thân thể cũng giống như bị người lay động.
"Cố Thanh Phong, Cố Thanh Phong, ngươi mau tỉnh lại!"
Đó là một giọng nam.
Trong ý thức mơ hồ của Cố Thanh Phong, nghe thấy giọng nói này, lại cảm thấy hết sức quen thuộc, nhưng lại có cảm giác rất lâu rồi, thật lâu đến mức giống như thế kỷ trước.
Từ từ, mí mắt nặng nề của hắn dường như có thể động đậy, hắn dùng hết sực lực toàn thân, muốn mở hai mắt, nhưng lại chỉ có thể mở ra một khe hở, ánh mắt vàng óng sáng ngời ở trước mắt hình thành một khe hở.
Có thể bị ánh mặt trời kích thích, hai mắt hắn mở ra dần dần tăng biên độ lên, cho đến khi hoàn toàn mở ra.
Cuối cùng, một nam tử trẻ tuổi non nớt mà có khuôn mặt bình thường đập vào mắt.
Nhìn thấy khuôn mặt này, Cố Thanh Phong có chút hoảng hốt, khuôn mặt thật quen thuộc, chắc chắn bổn đế đã từng gặp người này, chết tiệt, nghĩ như thế nào không ra nổi.
Người đàn ông nhìn thấy Cố Thanh Phong mở mắt, trong nháy mắt mừng như điên: "Thật tốt quá, Cố Thanh Phong, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi, nếu ngươi chết vì Thi Mị trong ngục Trấn Ma, thì nói không chừng ta cũng bị xui xẻo theo.”
Lời này vừa nói ra, Cố Thanh Phong trong nháy mắt trợn to hai mắt, không thể tin nhìn nam tử trước mắt, ký ức của cái chết ban đầu đột nhiên tập kích hắn.
Hắn theo bản năng thốt ra: "Ngươi là Trương Chính!?”
Trương Chính nghe thấy vậy sửng sốt, vươn tay khua khua trước mắt Cố Thanh Phong: "Cố Thanh Phong, ngươi đừng trêu ta, ngươi chỉ bị Thi Mị hút mất nhiều máu, cũng không phải là tổn thương đầu óc, sao suýt chút nữa ngay cả tôi cũng không nhận ra rồi?”
Cố Thanh Phong nắm lấy bả vai Trương Chính, rống lên: "Rốt cuộc ngươi có phải Là Trương Chính hay không, có phải là ngục tốt của ngục Trấn Ma ở Trấn Ma Ti vương triều Đại Viêm hay không, cũng là Trương Chính đồng liêu của bổn đế?!”
Trương Chính giống như bị dọa sợ, run rẩy nói: "Đúng... Đúng vậy, ta chính là Trương Chính, Cố Thanh Phong rốt cuộc ngươi bị sao vậy? Đừng làm ta sợ!”
Cố Thanh Phong buông tay ra, yên lặng nằm trên giường, hai mắt có chút thất thần.
“Chẳng lẽ tất cả đều là mơ thôi sao? Hóa ra tỉnh dậy là ý này sao?”
"Ha ha." Hắn bất giác cười: "Làm gì có Diệt Thế Ma Đế nào, thì ra chẳng chỉ là ngục tốt trong ngục Trấn Ma, ảo tưởng trước khi sắp chết do bị Thi Mị hút khô máu mà thôi.”