"Hung tàn, quá hung tàn."
Đông đảo thành viên Mãnh Hổ Bang từng cái đều run lên . Cổ Uyên lúc này vô cùng đáng sợ , toàn thân đều là máu tươi , bụng còn cắm một thanh kiếm xuyên thấu ra sau lưng. Nếu là người khác có lẽ đã chết rồi , nhưng Cổ Uyên lại vô cùng ương ngạnh chịu một kiếm rồi đem một cao thủ Luyện Bì Cảnh đánh thành thịt vụn. Hung tàn khủng bố ! Kinh hồn táng đảm !
"Cái này, cái này....."
Tiểu bàn tử đi cùng nam tử áo đen run rẩy , hắn chưa bao giờ thấy một cảnh tượng khủng bố như thế. Dù hắn cũng là đệ tử của Ma Sát Tông , ma đầu dạng nào cũng đã từng thấy qua nhưng chưa từng thấy một kẻ không muốn sống , đem sư huynh đánh đến chết như thế này. Lúc nãy hắn rất muốn lao lên hỗ trợ , nhưng sát khí trên người Cổ Uyên đã khiến hắn e dè. Giác quan của một võ giả đã cảnh báo hắn một khi tham gia vào sẽ bị một quyền đánh chết. Giác quan này đã cứu hắn không biết bao nhiêu lần , lần này cũng thế.
Hiện tại , nhìn hạ trạng của nam tử áo đen kia , hắn âm thầm may mắn không thôi . Sự hung tàn của Cổ Uyên quả nhiên là đã đạt đến một trình độ khoáng tuyệt cổ kim a.
"Thật là phế vật, cái gì mà đệ tử danh môn chính phái chứ hả . Ngay cả ta còn đánh không chết thì để hắn sống có ích gì chứ. " Cổ Uyên vô cùng khó chịu.
Ngay lúc kiếm của nam tử áo đen này đâm xuyên người , Cổ Uyên vô cùng hưng phấn , cho rằng lần này hắn có thể bị giết . Thế nhưng trong lúc hưng phấn đó , nhất thồi xúc động dùng toàn lực đem đối phương sinh sinh đánh chết. Nhưng sai lầm lớn nhất vẫn là thuộc về tên đệ tử Ma Sát Tông kia , đã đứng yên mà vẫn không thể đánh chết được mình , thế mà trước đó phách lối vãi chưởng , xem ra chỉ là một tên thùng rỗng kêu to , hữu danh vô thực. Đấy là suy nghĩ của Cổ Uyên nó thế.
Cổ Uyên nhìn xuống bụng rồi tiện tay rút kiếm ra . Nhìn thương thế vô cùng nặng nhưng với sức khôi phục biến thái đến mức biến thái của hắn thì chừng một canh giờ là hắn lại sinh long hoạt hổ.
Ờ , mà viết vài chữ thì thương thế đã khỏi hẳn rồi.
Có thể nói rằng nam tử áo đen này căn bản cũng không trọng thương được Cổ Uyên , nhiều lắm là bị thương ngoài da , rớt vài cọng lông .... coi bộ thiệt hại cũng lớn.
"Đúng rồi, còn có một cái đệ tử Ma Sát tông ! "
Lúc này, Cổ Uyên lập tức nhớ đến mập mạp đi cùng tên kia , hình như cũng đến từ ma sát tông. Hắn lập tức quay đầu nhìn chằm chằm như nhìn mỹ nữ không mặc đồ.
Phù phù một tiếng, mập mạp như cảm giác được sự bất thiện trong ánh mắt Cổ Uyên , lập tức quỳ xuống khóc như cha chết : " Cổ bang chủ tha mạng a ..... xin tha cho cái mạng chó của ta. Đều là do tên khốn khiếp Phùng Phong này .... nếu không phải hắn tham lam sẽ không tìm đến bang chủ đại nhân gây phiền phức. Trương Dương ta là bị cẩu vật Phùng Phong ép đến đây a. " Hắn đem tất cả sai lầm đều đẩy lên Phùng Phong trên thân, dù sao người chết cũng sẽ không nhảy ra phản bác chính mình.
"Ta xử lý sư huynh của ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn vì sư huynh của ngươi báo thù sao?" Cổ Uyên nhẹ giọng.
"Không không không, ta hoàn toàn không muốn vì hắn báo thù. Tên khốn khiếp Phùng Phong này luôn ức hiếp ta, coi ta giống như nô tài ... ta chỉ hận hắn không chết đi càng sớm càng tốt. Cổ bang chủ giết hắn thực sự là đã giúp ta trừ hại. " Trương Dương lắc đầu như trống lúc lắc.
"Thực không dám giấu , ta hiện giờ thương thế rất nặng, chỉ sợ không cản nổi nếu ngươi tập sát... " Cổ Uyên buồn bã nói.
"Đại ca à ... ngươi muốn giết ta thì cứ giết , đừng nhiều lời tìm cớ nữa. Giết thì giết đi. Hứ ! "
Trương Dương tái mặt , hắn chỉ có Khí Huyết Cảnh viên mãn , tuyệt đối không phải đối thủ của con quái vật trước mắt này . Cổ Uyên khí huyết dồi dào , hùng hậu nóng nảy như lò luyện đan , nhất định không phải là một võ giả bị thương. Quan trọng nhất là hắn tận mắt chứng kiến Cổ Uyên từ từ rút kiếm ra khỏi người mà mặt mày không nhíu cứ như là rút kiếm ra khỏi một khối đậu hủ vậy. Hành động như vậy tuyệt đối không phải là của một kẻ sắp chết.
Mãnh nhân như thế dù có trọng thương , trước khi chết cũng phải đem địch nhân đánh chết. Ma đầu như thế này trong ma môn cũng không ít , mãnh thú bị thương mới là đáng sợ nhất. Không thể nghi ngờ rằng ác ma này đang xảo trá lừa dối , đang kiếm cớ để giết mình , đang muốn mình trước khi chết phải tuyệt vọng , sợ hãi....... Đồ biến thái ! Mập mạp chửi thầm trong bụng.
Cổ Uyên vô cùng phiền muộn, biểu hiện lúc nãy là quá mức dọa người , khiến cho một ma đầu xuất thân từ ma môn cũng phải e ngại. Thế nhưng Phùng Phong kia quá phách lối , Cổ Uyên nhất thời tức giận , không kiềm chế được lực lượng , lỡ tay đánh chết . Toàn bộ là do hỗn đản Phùng Phong kia sai . Dù sao thì Cổ Uyên hắn sẽ không sai , có sai chăng nữa là thế giới này sai. ( ta hiện tại bái phục độ tự kỷ và rũ bỏ trách nhiệm của thằng này rồi. )
"Yên tâm đi Trương huynh, ngươi cũng thấy đó , Cổ Uyên ta là một người vô cùng giảng đạo lý , Vân Lâm Huyện này ai cũng biết ta mười phần hòa ái dễ gần , thường làm việc tốt , giữ gìn trật tự trị an xã hội, giúp người già qua đường, giúp trẻ nhỏ ăn kẹo để khỏi sâu răng , giúp góa phụ đỡ buồn chán vì thiếu hơi đàn ông.... vân vân và vân vân .... cái gì mà người tốt được báo đáp hay tiếng lành đồn xa gì gì đó đều đúng với ta. Không tin ngươi cứ đi hỏi một chút xung quanh đây đi hả ? Hỏi rồi cũng đừng tán thưởng ta quá, ta ngại ! ahihi đồ ngốc." Cổ Uyên vô cùng ôn hòa nói.
"Đúng vậy, bang chủ chính là người như vậy."
Một đám Mãnh Hổ bang tráng hán đứng dậy làm chứng, biểu thị Cổ Uyên hoàn toàn chính xác chính là người tốt. Khi họ ra hành tẩu giang hồ , bảo vệ quốc gia , không ai than phiền dù là một chút. Các lão bản , các tiểu thương đều vô cùng tán thưởng , lì xì cho họ.
Trương Dương mặt mày tái mét : " Đại ca ... ta hiểu ... ta hiểu rồi. Ngươi nhất định là muốn hỏi tin tức của Ma Sát Tông ... nếu ta không trả lời lập tức sẽ cực hình hầu hạ , còn không thì uy hiếp cả nhà ta..... Ngươi yên tâm , ta biết gì sẽ nói nấy . Ngươi muốn biết gì ta đều nói , tuyệt không một lời dối trá. Nếu có lời không thật , ngũ lôi oanh đỉnh ! "
Hắn từ nhỏ sống nơi ma đầu tụ tập như Ma Sát Tông , hắn biết rõ rơi vào tay người của ma môn thì vô cùng đáng sợ ,huống hồ kẻ này còn đáng sợ hơn Ma SÁt Tông gấp ngàn lần. Rơi vào tay loại người này , nếu hắn dám phản kháng thì chắc chắn còn thảm hơn chết.
"Ngươi hiểu lầm, ta mười phần hiền hòa nho nhã , mười phần thiện lương , ngay cả một con gà cũng không dám giết a. " Cổ Uyên phân trần , mặt đầy vô tội.
"Đại ca, ngươi hỏi đi, đừng đùa ta nữa ... Con tim bé bỏng của ta không chịu nổi đâu a. ... Hu hu .."
Trương Dương vô cùng tuyệt vong.