" Mạnh thật ! "
Một tên bang chúng thấy vậy nhịn không được kêu lên. " Đây là...... chỉ e rằng Trần trưởng lão tu vi đã đạt đến Khí Huyết Cảnh viên mãn rồi . "
Trần Hải khí huyết bạo rạp, hơi nóng phát ra không gì sánh nổi , dù cách mấy mét vẫn cảm nhận được cỗ khí huyết chi lực đáng sợ này, tựa như bước gần thêm một bước sẽ bị đốt cháy.
Thế giới này võ giả vi tôn . Bắt đầu từ Đoán Thể Cảnh , rồi đến Khí Huyết Cảnh , Luyện Bì Cảnh , Thối Cốt Cảnh , Luyện Phủ Cảnh . Một tầng so với một tầng càng cường đại hơn. Tuy nhiên ở huyện thành nhỏ như Vân Lâm Huyện này thì đại bộ phận cũng chỉ là Đoán Thể Cảnh. Đạt đến Khí Huyết Cảnh thì chính là cường giả đỉnh cao , còn Khí Huyết Cảnh đại viên mãn thì coi như là đứng đầu ở đây.
Trần Hải vừa ra tay, liền triệt để chấn nhiếp toàn bộ bang chúng xung quanh. Họ hoàn toàn không nghĩ đến Trần Hải lại có chiến lực này.
" Huyết khí rừng rực , lực chín trâu hai hổ .... Đây chính là.... Khí Huyết đại viên mãn ! "
" Trần trưởng lão trước đây không phải chỉ là Khí Huyết Cảnh trung kỳ sao chứ ? Hắn đạt đến Khí Huyết Cảnh đại viên mãn lúc nào dzậy chứ ? "
"Không rõ ràng ! Chỉ e rằng Trần Hải đang che giấu tu vi hoặc là hắn có kỳ ngộ gì đó. "
Đông đảo bang chúng nghị luận ầm ĩ.
Đông!
Vừa dứt lời, Trần Hải liền đột nhiên đập tới, trực tiếp liền một quyền đánh vào giữa ngực Cổ Uyên, giữa không trung vang lên một trận hổ khiếu, bộc phát âm thanh không khí nổ tung.
Những người xung quanh không chịu được , bất giác đưa tay lên ôm đầu che lỗ tai ...
"Không có khả năng!" Trần Hải trừng to mắt thốt lên.
Hắn khộng thể tin vào mắt mình , trước mắt hắn , Cổ Uyên đứng lẳng lặng không nhúc nhích . Nắm đấm của hắn như bị hút dính vào ngực Cổ Uyên , kình bạo tản mác tán loạn....
Một quyền này của hắn có sức chín trâu hai hổ , dù một khối nham thạch cao nửa người dưới một quyền này đều phải chia năm xẻ bảy. Thế nhưng đánh vào tiểu tử này lại như đánh vào một bịch bông , không hề có một chút cảm giác gì , hơn nữa tiểu tử này một bước lùi ra sau cũng không.
" Ngươi chỉ có chút bản lãnh này sao ? Ngươi làm ta quá thất vọng . Ta đứng yên một chỗ không nhúc nhích , chịu ngươi một quyền ...... Thế mà ngươi ngay cả một cộng lông của ta cũng không thể động đến...."
Cổ Uyên lắc đầu, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng. Hắn hy vọng rằng Trần Hải một kích đầy hận thù này có thể đem hắn trọng thương. Thế nhưng là hắn đã đánh giá đối phương quá cao....
Không, một quyền này cũng không phải là không có tác dụng gì.... chí ít cũng là có một chút tổn thương. Thế nhưng chút thương thế đó , theo sức khôi phục của Cổ Uyên thì chỉ e là mười giây ... không... chỉ 3 giây liền khôi phục.
"Không có khả năng."
Trần Hải một mặt mộng bức gào lên : " Hổ quyền của ta ..... đã luyện đến lô hỏa thuần thanh ..... tu vi đã là Khí Huyết Cảnh viên mãn.... lực chín trâu hai hổ thế mà ngươi.... một chút tổn thương cũng không có.... Chẳng lẽ... chẳng lẽ ngươi đã đem Kim Chung Tráo tu luyện đến Khí Huyết Cảnh rồi sao ? "
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Uyên, lúc này hắn tựa như cảm giác được trên người Cổ Uyên có một lực lượng nào đó như ẩn như hiện thành một khối như kim chung. Lúc nãy một quyền oanh tới căn bản không hề động được đến bản thể của Cổ Uyên , thể phách của Cổ Uyên như kim chung bao phủ toàn thân ngăn cản hoàn toàn kình đạo.
Kim Chung Tráo vốn nổi tiếng là công phu ngoại gia vô cùng khó tu luyện. Nếu không có mấy chục năm khổ tu thì không thể nào bước vào Khí Huyết Cảnh , nhưng tiểu tử này... vẻn vẹn chỉ mười bảy tuổi làm sao có thể đạt được thành tựu mà những cao thủ ngoại gia kia phải khổ tu mấy chục năm sao ?
"Không có gì là không thể . Chỉ là Kim Chung Trảo thôi chứ có gì mà ghê gớm chứ hả ? Tu luyện thiệt là khó khăn lắm sao ?? Ngay cả da lông thôi mà ngươi cũng không thể tổn thương được ta , đã vô dụng như vậy thì ta chẳng còn lý do gì để có thể lưu ngươi được nữa. " Cổ Uyên bỗng động .
Trần Hải tóc gáy dựng lên, cảm nhận được sát cơ chí mạng . Hắn thoáng trông thấy được tay của Cổ Uyên .... trắng như ngọc... Thiết Sa Chưởng - tuyệt học trấn tông của Mãnh Hổ Bang.
Mặc dù giang hồ truyền rằng Thiết Sa Chưởng chỉ là một công phu hạng ba , nhưng trên thực tế hắn lại biết rằng Thiết Sa CHưởng chân chính nếu như tu luyện đại thành thì không phải chưởng ấn to lớn , da thô kệch xấu xí như lời đồn đãi mà là hai tay bóng loáng , trắng noãn như ngọc , bàn tay da dẻ mịn màng không một vết thương. Sự thật là Thiết Sa Chưởng đem hai tay luyện thành ngọc thạch , đao thương bất nhập , thủy hỏa bất xâm . Đồng thời đem nhu kình kết hợp với cương khí hòa thành tự nhiên. Nếu đạt đến cảnh giới này thì Thiết Sa Chưởng không còn là tuyệt học tam lưu nữa mà trở thành nhất lưu ,đánh đâu thắng đó .
Nhưng hắn sống mấy chục năm, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua có ai có thể đem Thiết Sa Chưởng tu luyện đến cảnh giới này.
"Nguy rồi!" Trần Hải chợt bừng tỉnh , muốn né nhưng đã muộn.
Vừa rồi hắn liền một quyền đánh Cổ Uyên, chưa kịp rút tay ra, khoảng cách gần như thế mà Cổ Uyên xuất thủ lại nhanh như thiểm điện. Khoảng cách quá gần , tốc độ quá nhanh. Tránh kiểu gì ?
Oanh ~~
Cổ Uyên một chưởng nhẹ nhàng vỗ vào người Trần Hải.....
"A!"
Trần Hải kêu lên đau đớn , thân thể hắn bay ra ngoài , trượt dài trên mặt đất rồi hung hăng đụng vào tường.....
Răng rắc một tiếng, bức tường này trong nháy mắt rạn nứt , đá vụn ầm ầm đổ xuống , khói bụi mịt mù.
"Phốc!"
Trần Hải trợn mắt nhìn Cổ Uyên , máu tươi trào ra từ khóe miệng , hắn như muốn nói gì đó nhưng không thể.... Lục phủ ngũ tạng của hắn trực tiếp bị một chưởng này chấn động chia năm xẻ bảy ... chợt hắn nghiêng đầu ... khí tuyệt bỏ mình.
" Đem xuống ! Chôn hắn đi ! " Cổ Uyên lạnh lùng ra lệnh.
" Rõ ! Bang chủ ! "
Bên cạnh lập tức đi ra mấy đại hán vạm vỡ, diện mục dữ tợn trực tiếp nắm lấy thi thể Trần Hải mang đi. Đối với Mãnh Hổ Bang mà nói thì loại chuyện hủy thi diệt tích này giống như đã làm quá nhiều lần rồi, chỉ là xe nhẹ đường quen mà thôi. Chung quanh bang chúng thấy cảnh này đều vô cùng lạnh nhạt. Những chuyện như vậy họ đã thấy quá nhiều rồi.
Từ một năm trước , bang chủ Mãnh Hổ Bang - Cổ Đàm qua đời vì bạo bệnh , nhi tử của hắn - Cổ Uyên lên kế vị. Ngay từ lúc đầu , bang chúng còn cho rằng Cổ Uyên này yếu đuối , dễ ức hiếp nên họ xem Cổ Uyên như là một bang chủ bù nhìn. Thế nhưng họ hoàn toàn không ngờ rằng , Cổ Uyên này nhìn hào hoa phong nhã , thư sinh như thế lại hung tàn đến rối tung rối mù. Mỗi lần bang phái có chiến loạn , hắn luôn xung phong đi đầu cùng địch nhân liều chết. Mỗi lần hắn trọng thương gục xuống đều sống lại như một kỳ tích , phảng phất như hắn là bất tử vậy.
Theo thời gian trôi qua, địch nhân của Mãnh Hổ Bang đều bị tiêu diệt . Những kẻ đối nghịch với Cổ Uyên cũng đều phải chết. Chỉ có Cổ Uyên là còn sống mà thực lực thì ngày càng cường đại, uy danh của hắn hiện tại vang vọng khắp Vân Lâm Huyện.
Khí Huyết Cảnh cao thủ giống Trần Hải , chết trong tay Cổ Uyên cũng có mấy cái , họ đã không còn kinh ngạc gì nữa.