Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 196

Trần Hán Thăng tương đối hài lòng với tình trạng hiện giờ.

Nhất là trên phương diện tình cảm.

Bời vì hắn là dạng người rất biết cách nói chuyện, lại hiểu tâm tư phụ nữ, cộng thêm tính tình có phần tự do không theo khuôn khổ. Quan trọng là hắn rất biết kiếm tiền, có thể dễ dàng hấp dẫn người khác phái trong vô hình.

Đương nhiên, bản thân Trần Hán Thăng là người ưa thích trêu chọc, dù cho chẳng phát sinh chuyện gì.

Thật ra, hắn đã cố gắng khống chế, nếu không thì với kiểu người như Thương Nghiên Nghiên, tỏ rõ sự khát vọng mạnh mẽ. Dù cho đêm muộn, chỉ cần một cuộc điện thoại mà vẫn vui vẻ đi ra gặp mặt.

Rõ ràng, những người yêu nhau gặp phải tình trạng này sao có thể chịu được.

Trước kia, Thẩm Ấu Sở đã rơi vào tình trạng này, nhưng một cô gái nhút nhát như cô sẽ không chủ động nói ra, mà cứ để nỗi khó chịu ấy ở trong lòng, làm cho suýt chút nữa bị trầm cảm.

Rất may sự việc "ung thư giả" kia làm thức tỉnh Trần Hán Thăng. Hắn thừa dịp chuyện này tận lực khiến cho mối quan hệ của hai người trở nên mơ hồ.

Quan hệ mơ hồ không phải là tình cảm cũng mơ hồ theo, bởi vì hắn không thể nào bỏ Thẩm Ấu Sở được, nhưng không tìm ra cách nào yên ổn ở bên cạnh cô ấy. Làm quan hệ trở nên mơ hồ đồng nghĩa với việc khống chế tốt khoảng cách, giúp Thẩm Ấu Sở giảm tải đi áp lực lớn đè nặng trong lòng cô ấy.

Như Hồ Lâm Ngữ lý giải "không chủ động, không từ chối, lúc xa lúc gần". Nhưng bản thân Trần Hán Thăng là người có trách nhiệm, khác xa so với mấy tên cặn bã khác.

Trần Hán Thăng trở về phòng 602, nhìn thấy mấy đại thần đang ngồi đánh bài. Đại hội thể thao mùa thu diễn ra, nhà trường cho nghỉ học 3 ngày, đây cũng là nghỉ.

"Thiếu Cường, mai mày có phần thi, sao giờ này còn ngồi đây hùa theo mọi người làm gì?"

Trần Hán Thăng nhắc nhở.

"Lão Tứ, cái này là mày không hiểu rồi. Nhà chúng ta phong tục là vậy, cuộc thi lớn chơi, thi nhỏ chơi, không thi không chơi."

Quách Thiếu Cường ngậm điếu thuốc, nhỏ giọng phản bác: "Dù cho ngày mai có cuộc thi, chúng ta chỉ cần vui vẻ, nhất định kết quả sẽ không kém."

Kim Dương Minh cười cười trả lời: "Anh Cường, chắc hẳn kì thi đại học anh không thoải mái đúng không? Nếu thoải mái sao phải học ở Tài Viện."

Một câu này khiến mọi người cười ầm lên, Trần Hán Thăng cũng cười theo. Sáng hôm sau, dậy sớm rửa mặt qua loa xong cùng mọi người đến sân thể dục.

Sáng hôm đầu tiên diễn ra đại hội, dường như không có bạn học nào xin nghỉ, bởi vì phụ đạo viên Quách Trung Vân cũng đến đây. Với lại, mọi người cũng thích cảm giác chờ mong, hi vọng kết quả cuộc thi.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Mà diễn biến buổi sáng trái ngược hoàn toàn, chẳng có phần thi nào được khởi động, chỉ là lãnh đạo của trường thay nhau lên nói chuyện động viên, nội dung xoay quanh "ý nghĩa quan trọng của đại hội thể thao". Loại lời nói suông này, sinh viên nghe đã quá nhiều, mọi người ai nấy đều cảm thấy tẻ nhạt.

Dẫn đến một nhóm sinh viên tỏ ra mất kiên nhẫn, sau này hễ cứ ai hỏi về đại hội thể thao mua thu trường họ thế nào, những người này đều tức giận mắng chửi: "Đừng nhắc đến nữa, nói đại hội thể thao cho sang mồm, chứ thật ra là nghe một ngồi nghe mấy lãnh đạo nói chuyện vớ vẩn."

Hai ngày tiếp theo, phụ đạo viên không đến, đám sinh viên cũng tỏ ra hết nhiệt tình. Đương nhiên, buổi cuối cùng của đại hội, đám sinh viên đáng yêu sẽ bước xuống chiếc giường phòng ký túc hay rời khỏi màn hình máy tính tại quán nét, mà đút tay vào túi dạo một vòng quanh sân thể dục, hoàn tất sứ vụ tàu ngầm của mình.

Trong phòng 602, Dương Thế Siêu sẽ làm như vậy, còn Kim Dương Minh sẽ đúng giờ đến xem thi đấu thể thao. Đương nhiên, con trai chỉ cưỡi ngựa xem hoa, còn con gái thi mới đúng chuẩn.

Thời tiết vừa phải, cho nên các vận động viên nữ chỉ mặc chiếc quần đùi, áo bó, làm cho rất nhiều đôi chân dài miên man được lộ ra.

Đây là thời khắc đẹp nhất của những cô gái Tài Viện. Các cô ấy sẽ không mắng khi đám người nhìn chằm chằm vào là đồ lưu manh, cũng không cố tình che đậy. Khung cảnh này, Kim Dương Minh cảm thấy thú vị hơn rất nhiều so với ngồi cả đêm ở quán nét.

Trần Hán Thăng có dự định của mình. Hắn lẳng lặng tới tìm phó bí thư đoàn uỷ Vu Dược Bình, chỉ vào gian nhà kho ở trước cửa vào sân thể dục kia hỏi: "Bí thư Vu, em muốn thuê căn phòng đó, ngài có giải quyết được không?"

Hiện tại, hắn và Vu Dược Bình cũng được tính là người quen. Mà bây giờ, ngài ấy còn là giáo viên chỉ đạo của khu lập nghiệp 101, mà "chỉ đạo" có công nên cũng vừa được thăng lên nửa bậc.

Trần Hán Thăng cũng khá thường xuyên tặng thuốc cho vị bí thư này, nên cách nói chuyện không hề quanh co.

Vu Dược Bình nhìn lại, lắc đầu nguây nguẩy: "Ví trí này khá đặc biệt, rõ ràng hơn thì một bí thư như tôi không thể nào quyết định được. Cậu đi tìm lãnh đạo của Viện hỏi xem sao."

"Vị nào quản lý việc này?"

"Phó viện trưởng Lục Cung Siêu."

Trần Hán Thăng nghe được tên Lục Cung Siêu, nghĩ ra bản thân hắn không quen thuộc lắm, nếu hỏi trực tiếp việc này sẽ không giải quyết được gì.

"Như vậy đi."

Vu Dược Bình cảm thấy giúp được gì cho người của mình thì giúp, chủ động đưa ra biện pháp: "Tôi sẽ giúp cậu xem phản ứng của viện trưởng Lục thế nào, nhưng kết quả thì không nói trước được."

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trần Hán Thăng gật đầu, hắn biết việc này khó khăn không hề nhỏ. Không có lãnh đạo gật đầu là không làm được.

"Viện trưởng Lục có điều gì cần chú ý không bí thư?"

Trần Hán Thăng hỏi là hỏi xem Lục Cung Siêu thích cái gì, mà không phải là điều lão ghét.

Vu Dược Bình nghe qua đã hiểu, cười cười trả lời: "Viện trưởng Lục là người liêm chính, chẳng có yêu thích gì đặc biệt. Nếu muốn chiếm được tình cảm của ngài ấy thì phải là người có bản lĩnh thật sự."

Thời điểm hai người còn đang nói chuyện, đột nhiên điện thoại của Lục Cung Siêu vang lên, đây cũng có thể coi là "bệnh chung" của đa phần người có địa vị.

Thường xuyên có điện thoại chứng tỏ giá trị tồn tại bản thân, còn cả ngày chẳng có cuộc điện thoại nào rõ ràng vị trí nắm giữ chẳng quan trọng gì.

Trong chốc lát, các lãnh đạo trên đài hội nghị lần lượt rời đi. Trần Hán Thăng quay qua nói với Vu Dược Bình: "Bí thư Vu, ngày mai ngài nhớ nói thêm dùm em nhiều nhiều chút. Trước tiên, em đi qua chào hỏi viện trưởng Lục cái đã, để cho ngài ấy có chút ấn tượng."

Hắn nói xong, lập tức hướng đài chủ tịch bước tới. Hội học sinh thấy là Trần Hán Thăng cũng không ngăn cản,

Lục Cung Siêu vừa nói xong điện thoại đang muốn quay trở lại chỗ ngồi. Còn Trần Hán Thăng đứng chờ ở đó, chỉ đợi đến giờ này lập tức lên tiếng: "Viện trưởng Lục."

"Ồ, tiểu Trần."

Lục Cung Siêu vẫn nhớ tên Trần Hán Thăng. Dù sao, trên đầu hắn cũng có danh hiệu của cả ba cấp tỉnh, thành phố, và trường học. Hiện tại, hắn cũng là một ví dụ điển hình của sinh viên tiên tiến, nên cái tên Trần Hán Thăng cũng được lãnh đạo quan tâm.

Gặp mặt là đạt được mục đích rồi, không ngờ Lục Cung Siêu cũng dễ tính nên nói chuyện vài ba câu: "Đại hội lần này cậu có tham gia không?"

"Dạ có."

Trần Hán Thăng nói láo mà không đổi sắc mặt, thậm chí còn có lời mời: "Ngày hôm nay, chiều em có tham gia bộ môn 400m tiếp sức. Ngài có rảnh đến đây xem không ạ?"

Thật ra Trần Hán Thăng không tham gia môn 400m tiếp sức mà là Quách Thiếu Cường. Trần Hán Thăng mặt dày mượn dùng tạm.

Tóm lại, chiều nay Lục Cung Siêu sẽ không thể đến đây được, cho nên Trần Hán Thăng nói láo mà chẳng có chút áp lực nào cả.

Quả nhiên, Lục Cung Siêu nói: "Buổi chiều nay tôi còn phải họp. Cậu đúng là học sinh ba tốt của trường, hoạt động nào cũng đều có mặt cả."

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trần Hán Thăng khiêm tốn trả lời: "Đây là nhiệm vụ của em, cũng nên làm gương tốt cho mọi người. Vậy em không làm phiền thầy nữa, nếu ngài rảnh rỗi em sẽ báo cáo tư tưởng cùng ngài."

Lục Cung Siêu mỉm cười, quay về chỗ của mình, trong lòng lão có ấn tượng rất tốt với Trần Hán Thăng. Đầu tiên, là sinh viên Tài Viên tham gia lập nghiệp, rồi đến sự tích dũng cảm bình tĩnh khi ở khu cách lý, tích cực tham gia hoạt động trường, hình như còn là cán bộ đoàn uỷ nữa.

Trần Hán Thăng bước xuống đài chủ tịch. Vu Dược Bình vẫn theo dõi diễn biến bên đó từ này đến giờ lên tiếng nói: "Sao cậu không nói thêm vài câu. Tôi nhìn thấy viện trưởng Lục có vẻ rất hài lòng."

"Nói nhiều sợ sai nhiều."

Trần Hán Thăng đưa qua điếu thuốc, thuận tiên châm luôn: "Chém gió đến điểm là dừng sẽ khiến người nghe vui vẻ."
Bình Luận (0)
Comment