Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 69

Dịch: Gia Cát Nô

"Mẹ, con khuyên người nên tỉnh táo lại."

"Có nhiều bạn học ở đây như vậy, mẹ có thể giữ lại cho con chút mặt mũi được không?"

"Trần tiên sinh, ngài cần ngăn vợ của ngài lại đi."

...

Trong đầu Lương Mỹ Quyên luôn mong chờ cái cảnh hai mẹ con ôm nhau sau thời gian dài không gặp, ít ra cũng là vài lời hỏi han, nhưng không thể ngờ câu đầu tiên mà thằng nhóc vương bát đản này nói ra lại là dục mình về nhà.

Lương thái hậu cũng không phải loại người chỉ biết ăn chay, không nói hai lời chuẩn bị cho Trần Anh Tuấn "some color see see". (Cho biết tay)

Trần Hán Thăng thuộc dạng tính khí thất thường. Thời điểm hiện tại, chỉ có mình Lương Mỹ Quyên mới trị được hắn mà thôi.

Cao Gia Lương đứng cạnh làm bộ khuyên can, nhưng trong lòng không ngừng tính toán để ngăn không cho Trần Hán Thăng chạy mất. Tên này nhìn thấy Trần Hán Thăng giống kiểu chuột bị mèo vờn thế này thì vô cùng sung sướng.

Cuối cùng, vẫn là lời nói của Tiêu Dung Ngư có tác dụng nhất.

"Dì Lương, ý tiểu Trần là ngài đã mua vé chưa? Nếu chưa mua vé thì từ từ hãy mua, hãy ở lại Kiến Nghiệp chơi vài ngày mới được."

Tiêu Dung Ngư nhìn Trần Hán Thăng hỏi: "Có đúng không?"

Trần Hán Thăng ném cái nhìn về phía Tiêu Dung Ngư, sau đó vội vàng gật đầu: "Con chính là có ý đó. Bố mẹ còn chưa ăn cơm trưa phải không? Để con đi mua cho hai người."

Lương Mỹ Quyên nghe được những lời này mới xuôi xuôi, hừ một tiếng rồi nói: "Hôm này, ta cho Tiểu Ngư Nhi mặt mũi, cứ ăn cơm trước cái đã."

Trần Hán Thăng mua cơm về, đã thấy Lương Mỹ Quyên đang nói chuyện hòa hợp vui vẻ cùng những bạn học cấp 3.

Lương Mỹ Quyên dù cho không quen biết phụ huynh những người bạn này, nhưng chắc chắn là có gặp mặt nhau rồi, với lại mọi người đều ở Cảng Thành, nói cùng thứ tiếng địa phương nên rất dễ hòa nhập.

Dù sao, ở một góc sân trường, ở một nơi xa lạ, nói chuyện cùng thứ tiếng, cũng là một loại ấm áp.

Lúc này, Lương Mỹ Quyên giống như một phụ huynh của tất cả những người ở đây, khi thì nhắc Tằng Yến(Bạn học cấp 3) đang ho khan phải đi khám bệnh viện, khi thì nhắc nhở Vương Tử Bác nhớ gọi điện về nhà, nhưng thời gian chủ yếu là khen Tiêu Dung Ngư xinh đẹp cùng biết quan tâm đến mọi người.

Mọi người cơm nước xong xuôi thì kéo nhau đến tòa nha F-101, là căn cứ lập nghiệp.

Nhưng ai cũng không nhìn thấy, có người đang ngồi ở một góc trong nhà ăn đó là Thẩm Ấu Sở.

Đây là một cuộc gặp mắt rất ngẫu nhiên, nhưng cô bé không bước lại gần chủ động chào hỏi.

Chỉ khi nơi này không còn ai nhìn đến, không một ái quấy rầy, Thẩm Ấu Sở mới dám ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Hán Thăng cùng người nhà và bạn học của hắn. Cặp mắt anh đào thanh khiết mà an bình, yên tinh giống như một cái hồ không nhìn thấy đáy vậy.

Cô nàng nhìn thấy Trần Hán Thăng giống như bị đánh thì lông mày cau lại, có chút lo lắng. Về sau mọi chuyện được giải quyết thì nhẹ nhàng nở nụ cười.

Chỉ là Thẩm Ấu Sở có chút khó hiểu, trong đám người có một cô gái, được vây quanh giống như công chúa lại mặc một chiếc áo lông giống mình.

Nhưng tâm tư cô bé lại quá đơn thuần, chẳng thèm nghĩ sâu thêm làm gì nữa.

...

Tại tòa nhà F-101, Trần Triệu Quân cùng vợ chứng kiến nơi mà con trai họ chuẩn bị lập nghiệp. Trần Hán Thăng có giải thích là chiếc điện thoại được công ty phân phối cho, còn hai phòng học là được nhà trường ủng hộ.

Ngược lại Cao Gia Lương không cảm thấy gì, còn Vương Tử Bác nhìn chiếc điện thoại cực kỳ thèm thuồng, còn những chuyện khác thì không coi ra gì.

Trong đại học, phòng trống nhiều lắm. Bọn chúng không nghĩ được rằng, Trần Hán Thăng có được 2 căn phòng này, là hắn phải vận dụng, cùng xử lý cực kỳ khéo léo, cộng thêm một chút may mắn thì mới có được.

Trần Triệu Quân cùng Lương Mỹ Quyên thì kinh nghiệm hơn rất nhiều. 2 người biết được, 2 căn phòng này sẽ thuộc về Trần Hán Thăng trong vòng 1 năm, thì hai người cũng đã hiểu ra được một chút gì đấy.

"Tiểu Trần, cái bồn Lục La này thật là đẹp."

Tiêu Dung Ngư đã nghe qua chuyện này, nên sự chú ý của cô nàng đã chuyển sang những chuyện khác. Trùng hợp thay, sự chú ý của cô lại đúng vào bồn Lục La đang đặt bên cửa sổ.

"Vậy sao, mình cũng cảm thấy chúng thật đẹp."

Trần Hán Thăng bình tĩnh, tim không đập nhanh, giọng nói lưu loát trả lời.

"Bạn gái nào cho cậu sao?"

Tiêu Dung Ngư đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, lộ ra đôi mi dài, nhẹ nhàng như nước.

Trần Hán Thăng cố gắng giữ sự điểm tĩnh, khoát tay tỏ vẻ chính nhân quân tử, hỏi ngược lại: "Làm sao có cô gái vừa rồi tặng được cơ chứ? Cậu cảm thấy cố gái đấy có đủ khí chất để nuôi bồn Lục La đẹp như thế này chứ?"

Khí chất Thương Nghiên Nghiên có xu hướng táo báo quyến rũ, hoàn toàn không hợp với việc chăm sóc cây cảnh. Lúc này Tiêu Dung Ngư mới yên tâm một phần.

Thế nhưng cô nàng nghĩ lại, thấy có gì đó sai sai, rõ ràng mình hỏi bồn Lục Lam này có phải được một cô gái tặng không, chứ có phải mình hỏi cô gái vừa rồi tặng bồn Lục Lam này đâu.

Lúc này, quản lý tòa nhà F-101 đi tới, hỏi xem nơi này có phải cần thêm vài bộ bàn ghế hay không. Tiêu Dung Ngư cảm thấy mình không nên hỏi nữa, nên lặng lẽ cho qua.

Trần Hán Thăng dẫn theo Cao Gia Lương cùng Vương Tử Bác đi khuân đồ. Đương nhiên, những bộ bàn ghế này không thể là hàng mới được, nhìn vào chúng có thể dễ dàng nhận thấy một vài vết tích còn lưu lại.

Nhưng Trần Hán Thăng có biện pháp giải quyết. Khi vận chuyển xong xuôi, có thể mua vài chiếc khăn trải bàn, trải lên chúng là được.

Một điều nữa cần lưu ý là chuyện tiết kiệm chi phí. Hiện tại, Trần Hán Thăng còn 4000 tệ tiền kinh phí, tất nhiên cần phải tiết kiệm một chút rồi.

Hai căn phòng 101 cùng 102 đã là nơi được chọn làm căn cứ lập nghiệp, cũng là trung tâm cho mọi người giao lưu, thêm vào đó bãi đỗ xe có lưu lượng lớn người đi lại. Nếu căn phòng trang trí xa hoa quá cũng không được, chỉ cẩn có vài bộ bàn ghế, vừa là chỗ ngồi tâm sự, giải trí vừa có thể làm việc là được rồi.

Phó bí thư đoàn ủy Vu Dược Bình đến chào hỏi qua ban quan lý rồi, nên họ hỏi Trần Hán Thăng còn yêu cầu gì nữa không. Trần Hán Thăng cũng không khách khí. Hắn cảm thấy nên thay đổi một vài bình hoa cao cỡ nửa người, đặt ở trước cửa, nên hỏi: "Những cái chậu cành cây rậm rạp này, em có thể đổi lại không ạ?"

Nhân viên quản lý rút điếu thuốc, chuẩn bị châm: "Đây là ý tứ của lãnh đạo trường, nhằm thay đổi, nhân ngày kỷ niệm 50 năm thành lập trường sắp tới."

Trần Hán Thăng gật đầu, loại ngày này cần tổ chức long trọng, làm việc nghiêm túc, làm thật không được qua loa. Hắn cũng rút ra điếu thuốc cho mình, thuận tay đốt điếu thuốc của nhân viên quản lý.

Trần Hán Thăng thường mang theo 2 bao thuốc, một bao hắn thường hay hút là Hồng Kim Lăng, một bao dùng đề giao tiếp là Trung Hoa. Hiện tại bao Trung Hoa còn chưa có dùng đến, vẫn đang còn nguyên.

"Tới, cầm lấy."

Trần Hán Thăng gọi lại.

Nhân viên quản lý nhìn thấy Trần Hán Thăng lấy ra một bao Trung Hoa, biết đây là thuốc xịn, thì chờ được mời một điếu.

Nhưng Trần Hán Thăng chỉ mở ra rút một điếu, ngậm trong miệng mình. Sau đó hắn đem cả hộp kín đáo đưa cho nhân viên quản lý.

"Ui, ui, ui."

Nhân viên quản lý còn chút tiếc nuối.

Trần Hán Thăng lại giúp nhân viên quản lý châm điếu thuốc, lúc này mới nói ra: "Những bồn hoa này có thể dọn đi được không? Đương nhiên em cũng không phải là lấy về, chỉ đặt bên ngoài phòng 101 cùng 102 mà thôi."

Nhân viên quản lý có chút do dự, nhưng gã ước lượng giá trị bao Trung Hoa đang cầm trên tay, suy nghĩ một lúc rồi nói ra: "Nếu như cậu không phải là thành viên đoàn ủy. Tôi sẽ không đồng ý, nhưng cậu phải nhớ rõ, không được nói cho ai biết đâu đấy."

"Đó là dĩ nhiên rồi, cảm ơn ngài."

Thật ra, Trần Hán Thăng không phải cán bộ đoàn ủy, nhưng nhân viên quản lý đã được Vu Dược Bình chào hỏi qua, nên tưởng rằng Trần Hán Thăng là người của đoàn ủy.

"Nếu như có thân phận là cán bộ đoàn ủy, đó cũng là điều tuyệt vời."

Đột nhiên Trần Hán Thăng hiện ra một suy nghĩ, nhưng đoàn ủy là phòng quản lý trực tiếp của hội học sinh. Muốn vào hội học sinh, chỉ cần hội trường đồng ý là được, nhưng muốn vào đoàn ủy cần phải được sự chấp thuận của giáo viên phỏng vấn mới được."

Tại nơi nhân viên quản lý đồ đạc vẫn rất nhiều, Trần Hán Thăng chọn lấy một chiếc xe đẩy nhỏ, chọn 4 bồn hoa đẹp nhất kéo về phòng 101 cùng 102.

Không những thế, Trần Hán Thăng còn kiếm được vài hòn non bộ trông cũng rất đẹp, nhanh chóng bỏ lên xe đẩy mang về.

Cao Gia Lương cảm thấy không vui: "Có phải ông gọi chúng tôi qua để làm người giúp việc có phải không?"

"Trường học của tôi, mấy ông cũng đã nhìn thấy chất lượng con gái như thế nào rồi đấy?"

Trần Hán Thăng vỗ vỗ vào vai Cao Gia Lương: "Cậu giúp tôi khuân đồ, tôi giúp người bạn thất tình của cậu tìm bạn gái!"

"Tao là loại người này sao?"

Cao Gia Lương khinh thường Trần Hán Thăng, sau đó đi đến hòn giả sơn trước mặt: "Bề ngoài cái này nhìn cũng được, chúng ta nhanh chóng chuyển chúng về thôi."

Phòng 101 cùng 102 từ hai căn phòng trống rỗng, nhưng bỏ vào trong đấy vài bồn hoa làm cho không khí trong phòng tươi mát hơn hẳn.

Nhất là những hòn non bộ, đặt lên trên những bàn đá xanh, vốn được đặt cho khu vườn trồng trọt, giờ đây không khí tràn về giống như ở trong công viên vậy.

Lương Mỹ Quyên ngạc nhiên: "Không phải nói chỉ chuyển về mấy bộ bàn ghế sao? Thế nào lại có nhiều đồ thế này?"

Lão Trần nhàn nhã hút thuốc, con trai nhà mình có tính cách xã giao cực kỳ đặc biệt, vượt qua rất nhiều bạn bè cùng trang lứa. Sẽ dần dần bộc lộ, nơi sân trường là một xã hội thu nhỏ này, báo hiệu một cuộc sống đại học cực kỳ đặc sắc.
Bình Luận (0)
Comment