Dịch: God Of Heaven***
Buổi tối, Lương Mỹ Quyên đang ở trung tâm thương phẩm Nghĩa Ô mời nhóm sinh viên đại học này ăn cơm, sau đó mấy thanh niên ở khu Tiên Ninh là Vương Tử Bác cùng Cao Gia Lương lên xe đi về trước, tiếp theo là đến hai bạn nữ còn lại cùng nhau đi về.
Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư là về trễ nhất, hai người vẫn ở lại khách sạn cho tới hơn 9h, thuận tiện đưa ra lịch trình cho ngày mai.
Trần Hán Thăng thực sự rất muốn lười biếng, có điều đây là chính mình bố mẹ ruột, nếu không có tiết phải lên lớp nhất định phải cùng đi, Tiêu Dung Ngư đơn thuần chỉ là cùng đi ăn cùng đi chơi.
"Lão Trần, anh có phát hiện ra chuyện gì không?"
Thời điểm trong phòng chỉ còn hai vợ chồng, Lương Mỹ Quyên đột nhiên thần thần bí bí hỏi.
"Chuyện gì?"
"Có phải Tiểu Ngư Nhi cùng thằng con trai khốn nạn của chúng ta đang trong mối quan hệ yêu đương hay không?"
Trần Triệu Quân là thấy tận mắt hai thanh niên này ở đầu đường ăn kẹo hồ lô cùng nhau, thế nhưng lão khá là thận trọng, trừ khi Trần Hán Thăng tự mình nói ra cùng Tiêu Dung Ngư quan hệ đã xác định, bằng không lão sẽ không nói nhiều.
"Anh làm sao biết được, mà em cũng đừng suy nghĩ nhiều, nói không chừng hai đứa chỉ là bạn học mà thôi."
Trần Triệu Quân thật lòng khuyên nhủ.
Lương Mỹ Quyên nguýt chồng mình một cái: "Ánh mắt của em không bị mù, lúc ăn cơm Tiểu Ngư Nhi còn để Hán Thăng giúp con bé gắp thức ăn, quan hệ quan hệ có thể thân mật như thế sao?"
"Lại nói."
Lương Mỹ Quyên đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Trước đây Tiêu Hoành Vĩ cùng Lữ Ngọc Thanh đột nhiên muốn mời hai ta ăn cơm, nhưng lại rơi vào trong sương mù mà không nói rõ sự tình cụ thể, lúc đó em còn có chút buồn bực, ngày hôm nay rốt cục cũng có chút manh mối."
Trần Triệu Quân không muốn cùng vợ trò chuyện bát quái, xoay người nói rằng: "Tắt đèn ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm."
"Anh tự mình đi tắt đi."
Lương Mỹ Quyên hừ hừ nói rằng: "Em cảm thấy mình thật vất vả, bản thân đã phải hầu hạ đứa nhỏ đi học đại học, bây giờ người già với nhau còn muốn nhường cho mình đi hầu hạ."
······
Ngày tiếp theo, Trần Hán Thăng rất sớm đã rời giường, đầu tiên hắn muốn đi in thêm một ít đơn quảng cáo, sau đó sẽ về bồi bố mẹ mình ăn cơm.
Trong túc xá những người khác đều đang ngủ rất say, chỉ có Kim Dương Minh lăn đi lăn lại ở trên giường, cùng đôi vành đen ở mắt đang gửi tin.
"Lão lục, cậu cả một đêm không có ngủ sao?"
Trần Hán Thăng cảm thấy kỳ quái hỏi.
Kim Dương Minh gật đầu, vẻ mặt còn có chút hưng phấn: "Trần ca, tớ phát hiện ra bản thân vẫn còn có mị lực, tớ bị Thương Nghiên Nghiên từ chối, cô ấy đã từ chối một kho báu a."
"Những lời ấy nghĩa là sao?"
"Tối hôm qua, đột nhiên có một Lương nữ sinh gửi tin cho tớ, nói là từ khi gặp mặt ở nhà ăn, lập tức muốn làm bạn cùng tớ, chúng tớ hàn huyên một được đêm nhận ra rằng sở thích cùng hứng thú có rất nhiều chỗ tương đồng với nhau."
Sắc mặt Trần Hán Thăng không chút biến đổi sau đấy thay quần áo: "Vậy cậu cố gắng xem xét, tớ ra ngoài có chút chuyện."
Trần Hán Thăng cùng chủ tiệm in ấn nói rõ yêu cầu của mình, sau đấy vội vội vàng vàng chạy tới khách sạn nơi vợ chồng Lương Mỹ Quyên ngủ lại.
Tiêu Dung Ngư đã đến từ sớm, trong lòng cô có chút không vui, bởi vì sáng sớm hôm nay Trần Hán Thăng tới trước cửa trường học chờ cô.
Có điều lúc gặp mặt lại nhìn thấy Trần Hán Thăng mặc chiếc áo lông màu đen, chính mình lại mặc chiếc áo màu hồng nhạt, Tiêu Dung Ngư nở nụ cười ngọt ngào, lập tức quên đi chuyện nhỏ nhặt lúc nãy.
Kế hoạch ngày hôm nay rất chặt chẽ, buổi sáng chuẩn bị đi Phu Tử Miếu sông Tần Hoài để ngắm cảnh, buổi trưa ở lại đó ăn một bữa đặc sản, xế chiều đi Trung Sơn Lăng, sau đó buổi tối thì trở về Giang Lăng.
Có điều, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, ai có thể nghĩ tới Lương Mỹ Quyên cùng Tiêu Dung Ngư trực tiếp bị mấy tiệm trang sức rực rỡ ở Phu Tử Miếu hấp dẫn cơ chứ.
Cuối cùng, bốn người cứ thế là chia thành hai nhóm, một nhóm là Trần Triệu Quân cầm theo áo dài vải nỉ của Lương Mỹ Quyên, Trần Hán Thăng cầm áo lông của Tiêu Dung Ngư đi ở phía sau, một nhóm là Lương Mỹ Quyên cùng Tiêu Dung Ngư tay cầm tay đi ở phía trước.
Tiêu Dung Ngư mặc bên ngoài chiếc áo lông, bên trong mặc áo len màu trắng bó sát người, dưới chân đi một đôi giày ngắn, lại phối hợp với khuôn mặt trái xoan tinh xảo cùng vóc dáng cao 1 mét 67. Cô ấy bước đi dọc theo bờ sông Tần Hoài, làm cho mấy người ngoại quốc ai nấy đều dồn hết ánh mắt lên người cô ấy.
Mấy tên lưu manh khu vực Phu Tử Miếu muốn đi đến gần, có điều lại nhìn thấy ở phía sau lại có Trần Triệu Quân cùng Trần Hán Thăng.
Trần Triệu Quân nhìn cũng tàm tạm, đấy là một người đàn ông trung niên bình thường làm việc tại văn phòng. Nhưng tên nhóc kia thì lại khác, khí chất hai người không giống nhau. Trần hán Thăng một tay chống nạnh, mắt trắng trợn không hề kiêng dè áo thì banh ngực ra, nhìn thấy đám người kia thì khuôn mặt tỏ ra thiếu kiên nhẫn, khóe mắt thỉnh thoảng còn tỏ ra mấy phần cương quyết.
Trần Hán Thăng chú ý tới mấy tên côn đồ, lại hướng về phía bọn họ cười cười coi như không có gì.
Những tên lưu manh này cũng là sợ bị ngược, thương lượng với nhau quyết định từ bỏ.
Phụ nữ trung niên cùng thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp ở cùng với nhau sức chiến đấu thật là kinh người, hai người vẫn dạo chơi đến ba giờ chiều. Cuối cùng do đói bụng đến không chịu được nữa mới bị Trần Hán Thăng kéo đi ăn cơm.
Kế hoạch du lịch đến Trung Sơn Lăng vì vậy phải bị nhỡ, kế hoạch đổi thành cả ngày ở Phu Tử Miếu chơi cho thoải mái.
Nghe được Trần Hán Thăng đau xót tuyên bố quyết định này, Lương Mỹ Quyên cùng Tiêu Dung Ngư cười vỗ tay bảo hay.
Buổi tối ở Phu Tử Miếu càng náo nhiệt hơn, trên những bức tường Trần Hoài, một dãy đèn lồng màu hồng rủ xuống. Những chiếc du thuyền cổ kính chở theo đầy du khách từ nam tới bắc du khách còn có tiếng đàn êm dịu, cổ kính.
Loại này không khí náo nhiệt này làm cho Lương Mỹ Quyên thấy cuốn hút, trở về khách sạn cô vẫn còn chút hưng phấn.
"Lão Trần, hai chúng mình đi ra ngoài một chút đi."
Trần Triệu Quân nhìn đồng hồ: "Bây giờ đã 9 giờ rưỡi."
Lương Mỹ Quyên kéo Trần Triệu Quân: "Hai chúng mình đi qua trường học quan sát một tý, sau này không biết bao giờ hai chúng mình mới quay trở lại đây."
Trần Triệu Quân vừa nghe xong cảm thấy rất hợp lý, sau đó hai người thay quần áo đi ra ngoài.
Tài Viện vào cuối mùa thu dưới đất hầu như là lá ngô đồng, đi qua sẽ nghe được tiếng "Kẽo kẹt, kẽo kẹt" vang vọng, hai vợ chống Trần Triệu Quân bất tri bất giác đi tới tòa F 101, không nghĩ tới chỗ này đèn sáng vẫn còn sáng.
"Ngày hôm nay Hán Thăng chắc chắn cũng rất mệt, tại sao nó lại đi đến nơi này."
Lương Mỹ Quyên rất đau lòng, cũng có chút hối hận, nếu sớm biết thế sẽ không muốn đi chơi muộn như vậy.
Hai người đi vào 101, có điều lại không nhìn thấy Trần Hán Thăng đâu, lại nhìn thấy một bóng lưng đang cặm cụi ở dưới bàn.
Cô bé đang quỳ ngồi dưới đất cẩn thận lau chùi rỉ sét, xem xét bóng lưng mềm dẻo lại có độ cong duyên dáng ắt hẳn là một nữ sinh.
Lương Mỹ Quyên cùng Trần Triệu Quân hai người liếc mắt nhìn nhau, mở miệng nói rằng: "Cháu là…. "
Lương Mỹ Quyên vốn chỉ muốn chào hỏi, không nghĩ tới cô bé này lại dễ hoảng sợ như vậy, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, ngẩng đầu lên trong nháy mắt cũng đụng tấm sắt ở trên.
"Cháu không bị làm sao chứ, trước hết nên cẩn thận một chút."
Trần Triệu Quân quan tâm hỏi.
Cô nữ sinh từ từ đi ra, Lương Mỹ Quyên cẩn thận quan sát.
Cô bé so vóc dáng với Tiểu Ngư Nhi còn cao hơn một chút, ăn mặc đồng phục học sinh cấp ba kiểu cũ, hai ống quần đều xù lông, đầu gối cùng ống tay đều bám tro bịu dày đặc, điều này cho thấy rõ vừa nãy thời điểm lúc mình vui đùa ở Phu Tử Miếu, cô đang ở đây quét tước.
Mái tóc đen búi lên thành kiểu dáng một viên thuôc để dễ làm việc, dưới ánh đèn có thể thấy rõ mồ hôi ở thái dương. Ánh đèn loang lổ dưới, bóng người nhìn qua thì thấy ôn nhu yếu ớt, còn có chút làm người khác không nỡ.
Chỉ là cô vẫn cúi đầu nhìn mũi chân, làm cho Lương Mỹ Quyên không thấy rõ hình dạng.
"Cháu tên là gì nhỉ?"
Lương Mỹ Quyên chuẩn bị cầm tay cô bé, không nghĩ tới cô lại hơi hơi do dự một chút.
"Tay bẩn."
Cô nữ sinh nhỏ giọng nói.
Lương Mỹ Quyên vẫn cầm tay ở trong tay: "Bẩn hay không cũng không liên quan, cháu là vì Trần Hán Thăng mà quét tước!"
Nói xong, Lương Mỹ Quyên không có yêu cầu cô nữ sinh ngẩng đầu lên, mà là chủ động ngồi xổm xuống, hai người đối diện trong nháy mắt đó, Lương Mỹ Quyên hít vào một ngụm khí lạnh.
"Trần Triệu Quân, thật là một cô gái xinh đẹp a."