Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1000 - Chương 1000: Cuộc Đàm Phán Vào Ngày Mùng 1 Tết

Chương 1000: Cuộc đàm phán vào ngày mùng 1 tết Chương 1000: Cuộc đàm phán vào ngày mùng 1 tết

Ngày mùng 1 tết Nguyên Đán, đón mới tống cũ, vạn vật đổi mới.

Người Trung Quốc đã có quá nhiều những lời chúc tốt đẹp dành cho hôm nay, thực ra nhắc đến cũng thật kỳ quái, hình như mọi người đều cảm thấy suốt một năm qua không được suôn sẻ nên đều hy vọng năm mới có thể làm ăn phát đạt, vạn sự như ý.

Ngay cả Trần Hán Thăng cũng như vậy, mặc dù quy mô của điện tử Qủa Xác đã mở rộng hơn rất nhiều, giá trị tài sản của hắn cũng đã lọt vào danh sách tỷ phú Hồ Nhuận, nhưng hình như Trần Hán Thăng đã quên mất những điều này, hắn chỉ nhớ rõ năm ngoái xảy ra Tu La tràng, cuộc sống của mình suốt một năm nay vô cùng khổ sở thê thảm.

Khoảng sáu giờ sáng, Trần Hán Thăng mơ mơ màng màng tỉnh lại, không phải hắn bị tiếng pháo nổ rải rác bên ngoài đánh thức, mà luôn cảm thấy có thứ gì đó đang đá vào mặt mình, lúc mở mắt ra thì phát hiện đó là một bàn chân nhỏ nhắn mặc vớ đang ngơ ngác gác ngang ở trên mặt mình.

Bàn chân này thậm chí còn không dài bằng ngón tay của một người trưởng thành, nhưng lại có thể nghênh ngang gác ở trên mặt Trần Hán Thăng, chọc vào mắt Trần Hán Thăng, đá vào lỗ mũi Trần Hán Thăng.

Nhưng điều quan trọng nhất là Trần Hán Thăng không hề tức giận chút nào, còn cười hì hì bế chủ nhân của bàn chân nhỏ nhắn kia “mua” hôn một cái: “Con gái, ai đặt con ở đây vậy, bà nội sao?”

Buổi tối, bình thường Trần Tử Bội sẽ ngủ cùng với mẹ, thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ cùng với bà nội, nhưng người có thể đặt cô bé ở đây để đánh thức Trần Hán Thăng, có lẽ cũng chỉ có Lương thái hậu.

“Ba…”

Trần Tử Bội mặc một chiếc áo bông màu đỏ, ngồi ở trên đùi cha mình, thổi bong bóng với Trần Hán Thăng.

“Mau rời giường đi, mọi người đang đợi một mình con đấy.”

Lương Mỹ Quyên nghe thấy động tĩnh, đi đến trước cửa phòng ngủ hét lên: “Trên bàn có bánh, nhớ ăn một miếng.”

“Ăn bánh” vào ngày mùng 1 tết là phong tục ở phía bên Tô Bắc, bởi vì “bánh” và “cao” đồng âm với nhau, ngày mùng 1 tết ăn bánh, ngụ ý sang năm sẽ tiếp tục thăng chức.

Thực ra có rất nhiều phong tục và những điều kiêng kỵ tương tự như thế, ví dụ vào ngày mùng 1 không được quét rác, bởi vì sẽ quét hết “tài lộc” đi. Không thể uống thuốc, bởi vì có nghĩa là năm mới sẽ sinh bệnh. Lương Mỹ Quyên còn cố ý đưa ra một quy định, không cho phép Trần Hán Thăng mắng chửi thô tục vào ngày đầu năm mới.

Sau khi mặc quần áo đứng dậy, Trần Hán Thăng quả nhiên nhìn thấy trên bàn đặt một chồng bánh ngọt, A Ninh cũng mặc một bộ quần áo mới xinh đẹp, đang ngồi trước TV, cái miệng nhỏ nhắn nhấm nháp bánh ngọt.

“Anh trai, chúc mừng năm mới.”

Hôm nay A Ninh cũng rất vui vẻ, những đứa nhỏ thường mong chờ tết Nguyên Đán hơn người trưởng thành, bởi vì bọn nó không có những phiền não khác.

“Chúc mừng năm mới.”

Trần Hán Thăng cũng đáp một tiếng vang dội, còn chưa đánh răng đã trực tiếp cầm một miếng bánh ngọt nóng hổi nhét vào trong miệng.

Nhưng khi hắn đang nhai, Bé Tiểu Ấu Sở ở trong lồng ngực cũng nhìn đến xuất thần, đôi mắt hoa đào nhỏ nhắn vừa đen vừa láng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cái miệng của cha.

“Muốn ăn sao?”

Trần Hán Thăng mở miệng, phát ra tiếng “a”.

Một đứa bé năm tháng tuổi đã có năng lực học hỏi, Trần Tử Bội cũng học theo mở cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu.

Trần Hán Thăng lại cầm một miếng bánh nóng hổi, ngay khi sắp đưa đến trước mặt con gái thì lại đột nhiên quay vòng lại bỏ vào trong miệng mình.

Hiện giờ Trần Tử Bội thậm chí còn chưa mọc răng sữa nên đương nhiên không thể ăn đồ ăn, nhưng tính tình của Bé Tiểu Ấu Sở thực sự rất tốt, cho dù bị cha ruột trêu chọc cũng không khóc không nháo, còn ngậm miệng lại nhai không khí mang tính tượng trưng, lại quay đầu lại nhìn các người lớn trong phòng bếp.

Trong phòng bếp đều là sương mù nóng hầm hập, đó là hơi nước bốc ra ngoài khi luộc sôi sủi cảo.

Lúc còn nhỏ, Trần Hán Thăng rất thích chơi đùa trong tình huống này, thật sự giống như trở thành thần tiên vậy.

“Này!”

Lúc ở trong nhà, chỉ cần Trần Hán Thăng không gọi tên, đương nhiên đang nói chuyện với Thẩm Ấu Sở.

“Bao lì xì cho tết Âm Lịch, em đã chuẩn bị giúp anh chưa?”

Nhân lúc Thẩm Ấu Sở bưng sủi cảo ra ngoài, Trần Hán Thăng nhỏ giọng nói.

“Rồi.”

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng đáp lại, xoay người đi vào trong phòng ngủ, Trần Hán Thăng cũng ôm con gái đi theo ở phía sau.

Thẩm Ấu Sở ở trong phòng ngủ chính, diện tích khá lớn, bởi vì nơi này vốn được thiết kế cho một nhà ba người ở, chỉ là bây giờ Trần Hán Thăng không có tư cách ngủ ở đây.

“Cạch.”

Thẩm Ấu Sở lấy ra một xấp bao lì xì từ trong ngăn kéo ở tủ đầu giường, đưa đến trước mặt Trần Hán Thăng nói: “Đây là của A Ninh, đây là của Đông Nhi, còn có mấy bao lì xì cất trong người, nếu gặp những người bạn nhỏ khác có thể tặng…”

Có lẽ cô biết Trần Hán Thăng tương đối lười biếng nên đã sớm chuẩn bị xong xuôi.

Để làm việc nhà vào buổi sáng, nên Thẩm Ấu Sở đã buộc mái tóc đuôi ngựa của mình thành một búi tròn, để lộ vầng trán trơn bóng và khuôn mặt dịu dàng, hai hàng lông mi dài che đi đôi mắt đào hoa trong veo, trên sống mũi cao thẳng dính một chút một mì, có lẽ là không cẩn thận chạm vào khi đang làm sủi cảo.

Trong lòng Trần Hán Thăng có chút bất đắc dĩ, có lẽ tính cách hiền thục và cần mẫn của Thẩm khờ khạo sẽ theo sát cô cả đời cũng nên.

“Còn nữa…”

Thẩm Ấu Sở phát hiện ra Trần Hán Thăng vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mình, cô hơi mất tự nhiên chuyển hướng tầm mắt, nắm lấy bàn tay con gái nói: “Sau khi cơm nước và chúc mừng năm mới xong, em sẽ đưa con đi ra ngoài leo núi, ngày hôm qua đã hẹn với Như Ý rồi.”

Ánh mắt Trần Hán Thăng loé lên, không nói gì.

Ý của Thẩm Ấu Sở càng giống như đang cố ý “chế tạo bằng chứng ngoại phạm”, chờ đến khi mấy người Trần Hán Thăng đi đến chỗ của Tiêu Dung Ngư, không cần phải bịa ra mấy lời nói dối và lý do.

Trần Hán Thăng càng ngày càng cảm thấy, đêm ba mươi Thẩm Ấu Sở, ngày mùng một đầu năm Tiêu Dung Ngư, hình như các cô ấy đã hẹn trước với nhau, mỗi người đều dành thời gian cho đối phương.

“Ăn cơm thôi!”

Lúc này, trong phòng khách truyền ra tiếng hét của Lương Mỹ Quyên, Trần Hán Thăng đè xuống sự nghi hoặc trong lòng, cầm lấy xấp bao lì xì đi ra ngoài.

Mọi người cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên vào ngày đầu năm mới, điều hơi khác thường duy nhất chính là hai vợ chồng Lão Trần ăn ít cơm hơn so với ngày thường một chút.

Đương nhiên chuyện này cũng không quan trọng, nếu không quan sát kỹ càng thì không ai có thể nhìn ra được.

Sau khi cơm nước xong xuôi, tiếp theo sẽ là chúc tết các bạn nhỏ.

Người nhỏ tuổi nhất chính là Bé Tiểu Ấu Sở, lúc đầu Lương Mỹ Quyên và Trần Triệu Quân đều nói không cần phải dập đầu, nhưng Trần Hán Thăng không đồng ý, bởi vì không chỉ là cha và con, mà còn là cháu nội và cháu ngoại.

Lúc còn nhỏ, khi ông bà nội và ông bà ngoại nhìn thấy mình cúi đầu chúc tết, bọn họ đều cười rất vui vẻ đấy.

Cho nên Trần Hán Thăng đầu tiên là để bà nội- Người có vai vế cao nhất ngồi trên ghế sô pha, đỡ lấy cơ thể nhỏ nhắn của Trần Tử Bội, để cái trán của cô bé nhẹ nhàng chạm vào mặt đất một chút.

Bé Tiểu Ấu Sở không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn cha rồi lại nhìn những người lớn đang vui vẻ xung quanh, vươn cánh tay nhỏ nhắn ra muốn mẹ ôm.

“Gấp cái gì chứ?”

Trần Hán Thăng vỗ vào mông nhỏ của con gái: “Lát nữa quỳ chúc mừng ông bà nội một cái và xin hai người một phong bao thật lớn.”

Cả Lão Trần và Lương Mỹ Quyên đều mỉm cười, Lương thái hậu còn chà xát tay, không thể che giấu được cảm giác mong chờ này.

Đây là đứa bé kéo dài huyết mạch của mình đấy, có người trưởng bối nào không vui vẻ chứ?

Bà nội càng kích động hơn nữa, có lẽ từ trước đến nay bà không thể ngờ được rằng mình lại có thể nhìn thấy con gái của cháu gái chúc tết cho mình, cơ thể gầy yếu hơi run rẩy, bà cẩn thận móc ra một chiếc khăn vải từ trong túi của mình.

Những cụ già nông thôn bảy tám chục tuổi hình như đều thích cất tiền theo cách này, nhưng sau khi bà nội mở từng lớp từng lớp khăn vải ra, nụ cười trên mặt mọi người dần dần biến mất.

Bởi vì những tờ tiền trong khăn tay vô cùng cũ kỹ, tờ 100 tệ vốn dĩ màu xanh nước biển kia, nhưng bởi vì đã bị đè ép trong một thời gian dài và đủ loại nguyên nhân khác nên chúng nhăn nhó không đẹp chút nào, hình như cũng không thích hợp để làm tiền mừng tuổi vào dịp Tết Nguyên Đán.

Nhưng Trần Hán Thăng lại biết, đây mới là tiền của bà nội, bà không sử dụng tiền mà Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở báo hiếu cho mình để tặng lại cho con cái của hai người, tiền mừng tuổi bà nội cho Bé Tiểu Ấu Sở chính là số tiền mà bà thắt lưng buộc bụng tiết kiệm từng chút từng chút một khi cuộc sống còn khó khăn.

Ánh mắt của bà nội không được tốt lắm, điện thoại di động cũng không sử dụng nhanh nhẹn, thấm một chút nước miếng, rút ra hai tờ tiền một trăm tệ.

Trần Hán Thăng nhìn, chỉ còn lại một tờ một trăm tệ, có lẽ là của A Ninh.

“Đứa nhỏ út nhà mình, chúc mừng năm mới.”

Giọng nói chuyện của bà nội mang theo hương vị Xuyên Du nồng đậm.

“Cảm ơn bà cố ngoại, chúng con chúc bà năm mới mạnh khỏe, vạn sự như ý.”

Trần Hán Thăng thay con gái cầm lấy tiền mừng tuổi của bà nội, cũng thay thế con gái vẫn còn chưa biết nói gửi những lời chúc phúc tốt đẹp và chân thành nhất đến bà nội.

Tiếp theo là ông nội bà nội, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên mỗi người cầm trong tay một bao lì xì ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, khi cái trái của Trần Tử Bội vừa mới chạm vào mặt đất, Lương thái hậu đã vội vàng đứng dậy, đau lòng ôm lấy cháu gái: “Được rồi, được rồi, bà nội ôm nào, bà nội rất yêu con…”

Bao lì xì của ông nội và bà nội đều rất lớn, Trần Hán Thăng vừa chạm vào độ dày đã biết có lẽ là 6666.

“Hay lắm.”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ ông bà nội nhà này đúng là chịu chơi, lúc trước số tiền mừng tuổi Lương thái hậu cho mình nếu vượt qua sáu trăm tệ đã là kếch xù lắm rồi, sau đó còn tìm một cơ hội dùng lý do “giúp con tiết kiệm cưới vợ” để lấy lại một nửa.

Bây giờ lại trực tiếp cho cháu gái 6666, không hề hàm hồ chút nào.

Bé Tiểu Ấu Sở chúc Tết xong, tiếp theo sẽ là A Ninh, A Ninh chỉ cần dập đầu với bà nội là được, sau đó cúi người chúc tết với hai vợ chồng Lão Trần.

Đông Nhi lại càng đơn giản hơn, chỉ cần ngọt ngào nói một tiếng “chúc mừng năm mới”, mọi người sẽ đưa bao lì xì cho cô ấy.

Đây chỉ đơn giản là chúc mừng nhau, cũng nhân cơ hội này cảm ơn những cố gắng của Đông Nhi.

Còn về phần Phùng Quý và Thẩm Như Ý, những người đã kết hôn như bọn họ sẽ không có bao lì xì nào cả.

Sau khi chúc tết xong, ngay khi Lương Mỹ Quyên đang suy nghĩ xem tiếp theo sẽ phải lấy lý do gì để rời đi thì Thẩm Ấu Sở đã chủ động muốn đưa bà nội, con gái và hai người Phùng Quý, Thẩm Như Ý đến dưới chân núi đi dạo một chút.

Lương Mỹ Quyên có chút sửng sốt, cuối cùng vẫn là Lão Trần bình tĩnh dặn dò bọn họ chú ý an toàn.

Chờ đến khi Thẩm Ấu Sở rời đi, ngôi nhà năm phòng ba sảnh lập tức trở nên trống vắng, mặc dù cái đầu của Lương Mỹ Quyên không sử dụng tốt bằng chồng và con trai, nhưng bà cũng đã nhìn ra được hình như Thẩm Ấu Sở đang cố ý.

“Mẹ…”

Vốn dĩ Lương Mỹ Quyên định không màng đến ngày mùng 1 tết mà mắng Trần hán Thăng một trận, bởi vì hắn là người khởi xướng tất cả chuyện này.

“Đi đến chỗ của Tiểu Ngư Nhi thôi.”

Lão Trần luôn lấy đại cục làm trọng nhìn đồng hồ: “Không thể chậm trễ chuyện chính.”

“Haiz!”

Lương Mỹ Quyên thở dài một hơi, tết Âm Lịch năm nay đúng là vừa vui vẻ vừa lo lắng.

Vui vẻ chính là mình có thể đón năm mới cùng với hai cháu gái.

Lo lắng chính là hai cô cháu gái này không cùng một mẹ.

Lúc trước khi đi từ chỗ của Thẩm Ấu Sở đến chung cư bên bờ sông này, có lẽ cần khoảng một tiếng đồng hồ, nhưng trong những ngày nghỉ lễ, số lượng xe cộ trên đường rất ít, vì thế chưa đến 8 giờ Trần Hán Thăng đã đến nơi.

Ở bên này, mọi người đang vui vẻ nấu sủi cảo, thực ra đây mới là thời gian ăn sáng bình thường vào ngày đầu năm mới.

“Quy trình” tiếp theo cũng không khác mấy so với bên Thẩm Ấu Sở, ăn sủi cảo trước, sau đó mới chúc Tết, chỉ là lúc dọn đồ ăn ra, rõ ràng Lương Mỹ Quyên khó có thể nuốt xuống.

“Mỹ Quyên.”

Lữ Ngọc Thanh phát hiện ra manh mối, quan tâm hỏi: “Nhân bánh không hợp khẩu vị với chị sao?”

“Không phải không phải…”

Lương Mỹ Quyên vội vàng phủ nhận, Trần Hán Thăng cũng đang lặng lẽ giải thích: “Có lẽ khi con lái xe đến đây quá nhanh nên hơi say xe một chút.”

“Ồ.”

Lữ Ngọc Thanh cũng không nghĩ nhiều, bà nào biết đâu rằng sáng nay cả nhà Trần Hán Thăng đã ăn hai bữa sủi cảo.

Có lẽ Tiểu Ngư Nhi đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng cô cũng chỉ nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng rồi lại tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong vào khoảng chín giờ, Trần Hán Thăng lại tiếp tục bế Bé Tiểu Ngư Nhi chúc tết với các trưởng bối.

Nhưng Bé Tiểu Ngư Nhi tương đối hoạt bát, mỗi khi bên ngoài có tiếng pháo nổ, Trần Tử Khâm đang dập đầu lập tức xoay người lại, chỉ vào cửa sổ hét lớn ê a cùng với Trần Hán Thăng.

Đôi mắt tròn xoe mở to, vẻ mặt này giống như đang muốn nói với cha mình rằng thứ này có thể phát nổ thành những đóa hoa xinh đẹp vào buổi tối.

“Lần sau cha sẽ dẫn con đi bắn pháo hoa, chúng ta đi chúc tết trước được không?”

Trần Hán Thăng “thương lượng” với con gái.

Nhưng rõ ràng Bé Tiểu Ngư Nhi không cho cha ruột mình mặt mũi, cũng không quan tâm người lớn cho mình bao lì xì lớn đến nhường nào, chỉ cần dưới lầu có động tĩnh, cô bé đều phấn khích chỉ vào cửa sổ, hơn nữa còn thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ, hy vọng sẽ có người đưa mình xuống.

“Tử Khâm thông minh lắm.”

Trần Triệu Quân nói với Tiêu Hoành Vĩ: “Con bé mới năm tháng tuổi nhưng đã ý thức được rằng ngoài cửa vui hơn nhiều.”

“Đúng vậy.”

Lão Tiêu mỉm cười gật đầu, nếu Bé Tiểu Ngư Nhi có ngoại hình giống mẹ, còn có thể kế thừa chỉ số thông minh của cha mình, đồng thời chậm rãi bồi dưỡng tính cách điềm tĩnh trầm ổn cho cô bé, thì đó sẽ là điều hoàn mỹ nhất.

“Hình như cũng không cần phải hà khắc như vậy.”

Tiêu Hoành Vĩ đột nhiên lắc đầu, bản thân mình chỉ có một cô con gái là Tiểu Ngư Nhi, sau này toàn bộ tài sản đều để lại cho hai mẹ con nhà này, điều kiện sống chắc chắn sẽ không tệ.

Ngoài ra…

Lão Tiêu nhìn về phía “con rể”, bởi vì thực sự không thể lay chuyển được con gái nên Trần Hán Thăng trực tiếp gọi điện thoại cho cấp dưới của mình ở điện tử Qủa Xác, bảo bọn họ chuẩn bị một dàn pháo hoa trước bảy giờ tối, dự định sẽ bắn cho Bé Tiểu Ngư Nhi xem.

“Mặc dù thằng nhóc này không chung thuỷ trong tình yêu, nhưng cũng là một người yêu chiều con gái chân chính.”

Trong lòng Tiêu Hoành Vĩ thầm nghĩ.

Bản thân Lão Tiêu cũng là một nô bộc chính hiệu cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, khi Trần Hán Thăng nhìn Trần Tử Khâm, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương và trân quý.

Những cảm xúc chân thật này không thể diễn xuất được, Tiêu Hoành Vĩ hoàn toàn tin rằng Trần Hán Thăng có thể làm bất cứ chuyện gì cho con gái mình, bao gồm cả hy sinh mạng sống.

Chỉ là loại trả giá này, còn có một em bé khác cũng có thể hưởng thụ.

“Tạm thời đừng nghĩ nhiều như vậy, đón năm mới cái đã!”

Tiêu Hoành Vĩ thở dài.

Vì thế suốt cả ngày hôm đó, Trần Hán Thăng đều ở chung cư bên bờ sông này, Bé Tiểu Ngư Nhi ngủ, hắn sẽ tụ tập mọi người lại đánh bài, nếu Bé Tiểu Ngư Nhi tỉnh, hắn sẽ đặt bài xuống trêu chọc con gái.

Tối hôm đó khoảng sáu giờ, Trần Hán Thăng ôm con gái đi xuống lầu, hắn dự định sẽ đến Giang Lăng đốt pháo hoa cho con gái xem.

“Khoan đã.”

Tiêu Dung Ngư đang đọc sách ở trên ghế sô pha đột nhiên thay áo khoác nói: “Em cũng muốn đi xem.”

“Hả?”

Trần Hán Thăng ngẩn người, thực ra hắn còn có kế hoạch đi đón Bé Tiểu Ấu Sở, để hai chị em nhà này cũng vui vẻ.

“Sao vậy, không chào đón sao?”

Tiêu Dung Ngư nghiêng đầu hỏi.

“Sao có thể.”

Trần Hán Thăng phản ứng rất nhanh: “Vốn dĩ là chuẩn bị cho hai mẹ con các em mà.”

“Cảm ơn.”

Tiêu Dung Ngư không bày tỏ ý kiến, vui vẻ bế con gái xuống lầu.

Trần Hán Thăng thậm chí đã gọi cả tài xế đến đây, bây giờ chỉ có thể đích thân lái xe, thầm nghĩ chỉ có thể lần sau đi đón Trần Tử Bội một mình.

Địa điểm bắn pháo hoa cách nhà máy điện tử Qủa Xác cũng không xa lắm, lúc Trần Hán Thăng đến nơi, cấp dưới sớm đã mua pháo hoa xong xuôi và đặt chúng ngay ngắn trên mặt đất.

Trần Hán Thăng vẫy tay, ra hiệu cho bọn họ đi về trước, lúc này trời đã tối mịt.

Bé Tiểu Ngư Nhi được mẹ ôm vào trong lồng ngực, cô bé cũng không hiểu rốt cuộc đang làm gì, nhưng chỉ cần có cha mẹ ở bên cạnh, cho dù chỉ là một đứa nhỏ mấy tháng tuổi cũng có thể cảm nhận được sự an toàn.

“Bảo bối, cha bắn pháo hoa cho con nhé.”

Trần Hán Thăng hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của con gái, sau đó xuống xe đốt một hơi năm hộp pháo hoa.

Trong nháy mắt, toàn bộ Giang Lăng giống như đều được chiếu sáng, từng tia lửa cắt ngang qua bầu trời đêm, khi đạt đến đỉnh cao nhất, chúng chợt nổ tung giống như một bông hoa hình dù khổng lồ, bầu trời giống như được bao phủ bởi bột phấn màu đỏ, màu vàng, màu cam và màu xanh lơ, cuối cùng biến thành từng dải bạc, chậm rãi rơi xuống.

Chờ đến khi Trần Hán Thăng trở lại trong xe, Bé Tiểu Ngư Nhi xuyên thấu qua cửa kính chắn gió, ngơ ngác nhìn cảnh tượng như vậy, chăm chú đến mức ngay cả tiếng “ê a” cũng không kêu.

“Khi con gái trưởng thành.”

Trần Hán Thăng cảm khái nói: “Con bé chắc chắn cũng sẽ thích lãng mạn giống như em.”

“Vậy sao?”

Tiêu Dung Ngư ngẩng khuôn mặt trái xoan tinh xảo của mình lên, trong mắt phản chiếu những chùm pháo hoa đủ màu sắc, lộng lẫy sáng ngời.

“Em lại hy vọng con bé đừng quá lãng mạn.”

Một lúc lâu sau, Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng nói: “Qúa lãng mạn dễ dàng đánh mất lý trí, dễ dàng bị người khác lừa.”

Trần Hán Thăng nhìn thoáng qua Tiêu Dung Ngư, Tiêu Dung Ngư không có bất cứ động tác gì, hình như cô đang lẩm bẩm lầu bầu.

“Tiểu Trần.”

Nửa tiếng sau, Tiêu Dung Ngư đột nhiên nói: “Em dự định tháng tư năm sau sẽ đến Mỹ.”

Mặc dù đã không còn cách nào thay đổi chuyện này, nhưng Trần Hán Thăng vẫn muốn cố gắng một chút: “Không đi không được sao?”

Trần Hán Thăng vừa nói vừa nắm lấy bàn tay Tiểu Ngư Nhi, vẫn mịn màng non mềm như vậy.

“Không được.”

Tiêu Dung Ngư vô cùng kiên quyết lắc đầu: “Em đi theo ra ngoài chính là muốn nói với anh một chuyện, hy vọng anh sau này đừng tìm tôi nữa.”

“Cho nên, em đang đàm phán với anh sao?”

Trần Hán Thăng hỏi: “Lý do là gì?”

“Lý do…”

Tiêu Dung Ngư rút bàn tay trái của mình ra khỏi tay lòng bàn tay Trần Hán Thăng, nhăn mũi nói: “Em cảm thấy em không còn thích anh nữa rồi.”

“Đoàng!”

Lại thêm vài chùm pháo hoa nối đuôi nhau bay vút lên trời, vừa giống hoa cúc vàng nở rộ, vừa giống mẫu đơn khoe sắc. Lúc thì giống như tia lửa rực rỡ, lúc lại là cầu vồng nhảy múa trên thế gian này, giống như đang chiếu rọi lương tâm của tất cả mọi người trên thế gian.

“Ha ha…”

Nghe thấy lý do này, Trần Hán Thăng không nhịn được bật cười thành tiếng, tiếng động có hơi lớn, ngay cả Bé Tiểu Ngư Nhi cũng bị giật mình.

Cô bé quay đầu lại nhìn cha mẹ, cuối cùng vẫn chuyển sự chú ý lên pháo hoa rực rỡ.

“Anh cười cái gì?”

Tiêu Dung Ngư cảm thấy mình đang bị “khinh thường”: “Anh không tin sao?”

“Tin!”

Trần Hán Thăng chống hai tay lên vô lăng, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bạch nguyệt quang của mình: “Nhưng lý do này không có giá trị, bởi vì em vẫn là dáng vẻ anh thích, cho nên tìm hay không tìm em, em nói không tính, lời của anh mới tính.”

Bình Luận (0)
Comment