Trần Hán Thăng lợi dụng việc gọi điện thoại cho Vương Tử Bác làm cờ hiệu, sau đó nhân cơ hội gọi điện cho Tiêu Dung Ngư, kế hoạch được thực hiện vô cùng thuận lợi, trong ống nghe chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng chuông của Tiêu Dng Ngư:
“Trong đầu chỉ có bạn, trong lòng chỉ có bạn , tình yêu nhỏ bé ngọt ngào giữa thành phố lớn, những suy nghĩ đều là bạn, tất cả đều là bạn, tình yêu nhỏ bé chỉ dành cho bạn giữa thành phố lớn…”
Đây là ca khúc “Thành phố lớn, tình yêu nhỏ” của Vương Lực Hoành, Trần Hán Thăng biết ý nghĩa của lời bài hát, đối tượng “Trong đầu chỉ có bạn, trong lòng chỉ có bạn” không phải hắn, mà là cô con gái Tiểu Tiểu Ngư Nhi.
“A lô.”
Chẳng bao lâu sau, giọng nói ngọt ngào thanh thuý của Tiểu Tiểu Ngư Nhi đã vang lên: “Chúc mừng năm mới.”
Trong giọng nói của Tiêu Dung Ngư tràn ngập nỗi niềm hạnh phúc và đoàn viên, Trần Hán Thăng nghe xong cũng bị lây nhiễm, cười nói: “Chúc mừng năm mới.”
“Lúc nãy mẹ cũng đã gửi tin nhắn cho em.”
Lúc Tiêu Dung Ngư nói chuyện, âm thanh ồn ào náo động bên cô cũng dần dần nhỏ lại, có lẽ cô cũng đã đi đến ban công.
Đương nhiên, “mẹ” ở đây không phải Lữ Ngọc Thanh, mà là Lương Mỹ Quyên.
“Tối nay giáo sư Tôn cũng qua đó chứ?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Ừ.”
Tiêu Dung Ngư nhẹ giọng nói: “Chị Ngô và Đường Đường cũng đang ở đây, tối nay em định để các chị ấy ngủ lại, nếu không phía bên trường học không có ai cả, mặc dù ngoại miệng giáo sư Tôn không nói, nhưng bà ấy rất vui vẻ.”
“Cũng tốt, vậy… Con gái của anh đâu?”
Việc Trần Hán Thăng thay đổi chủ đề có hơi gượng gạo, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.
Bởi vì trong những tình huống như đêm nay, tuyệt đối không thể để cục diện câu chuyện “rơi vào ngõ cụt” xuất hiện, chỉ cần tạm dừng một chút thì cả hai người đều sẽ nhớ đến tình hình thực tế:
Tu La tràng vẫn còn nằm ở giữa.
Thẩm Ấu Sở cũng có con.
Tiêu Dung Ngư chuẩn bị đưa con gái ra nước ngoài.
…
Cho nên Trần Hán Thăng chỉ có thể lần lượt đưa ra từng chủ đề một với từng người riêng biệt, không cho phép khoảng thời gian xấu hổ và khoảng trống xuất hiện trong cuộc trò chuyện.
Điều này cũng nhờ vào hắn, da mặt đủ dày, hơn nữa còn tự mang buff khởi động hiện trường.
“Tiểu Tiểu Ngư Nhi đang nằm trong lòng bà ngoại ở bên ngoài.”
Tiêu Dung Ngư cũng nói theo: “Đêm nay con bé được nhìn thấy pháo hoa nên có chút phấn khích, ầm ĩ muốn xuống lầu chơi đùa.”
“Trời lạnh rồi, đừng đi xuống.”
Trần Hán Thăng nói tiếp: “Ngày mai ngày mốt anh rảnh, sẽ ôm con gái đến ngoại thành khu vực Giang Lăng, mua 100 hộp pháo đến bắn cho con bé xem.”
“Được.”
Tiêu Dung Ngư đột nhiên mỉm cười, như thể có chút thổn thức.
Trần Hán Thăng phản ứng nhanh nhạy, hắn lập tức nhớ đến mấy năm trước, mình cũng đã từng ôm lấy hộp pháo hoa đến dưới ký túc xá nữ của đại học Đồng Đại bật lửa chỉ để dỗ dành Tiểu Ngư Nhi vui vẻ.
Mặc dù cuối cùng vẫn bị bảo vệ của đại học Đông Đại bắt lại, nhưng từng đóm sáng rực rỡ kia vẫn luôn dừng lại ở trong lòng Bạch Nguyệt Quang Tiêu Dung Ngư.
“Còn tại sao lại bắn pháo hoa ở Giang Lăng chứ? Anh có quen biết với mấy người lãnh đạo bên kia, năm ngoái cùng ăn cơm với nhau đấy.”
Trần Hán Thăng bẻ ngoặt sang một góc, lại chuyển chủ đề đến trên người Tiêu Hoành Vĩ: “Mặc dù quen biết nhiều quan chức nhà nước như vậy, nhưng người mà anh kính nể nhất vẫn là cha mình, năng lực nghiệp vụ thực sự đã vượt qua rất nhiều thử thách, chức chủ nhiệm văn phòng kia của Lão Trần, thực chất chính là vị trí người vạn năng đấy.”
“Sao có thể nói như vậy được chứ?”
Tiêu Dung Ngư lập tức bảo vệ ông nội của con gái mình, bỏ qua chủ đề “pháo hoa” nhạy cảm kia.
Hai người cứ thế nói chuyện với nhau một lúc, cuối cùng vui vẻ cúp máy, vô cùng phù hợp với bầu không khí tốt đẹp vào đêm giao thừa.
“Phù…”
Nhưng Trần Hán Thăng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm lầu bầu nói: “Có bao nhiêu người ý thức được rằng, nói năng vô nghĩa cũng là một năng lực chứ?”
…
Lúc nãy trong điện thoại, Trần Hán Thăng không để Tiêu Dung Ngư ôm con gái mình nói chuyện, bởi vì làm như vậy sẽ khiến các thành viên của “phe Tiểu Ngư” ở trong phòng khách biết được đó là cuộc điện thoại cho Trần Hán Thăng.
Sau đó sẽ có một vấn đề nảy sinh, đêm nay Trần Hán Thăng không đến đây, có lẽ là đang ở “bên kia” chăng?
Cứ thế trong lòng bọn họ chắc chắn sẽ không thoải mái, tết nhất vẫn nên tránh những tình huống như vậy xuất hiện.
Cuộc điện thoại thứ hai của Trần Hán Thăng vẫn chưa kịp gọi cho người khác thì Thương Nghiên Nghiên đã chủ động gọi đến đây.
“Lớp trưởng, chúc mừng năm mới, chúc anh vĩnh viễn đều tài mạo song toàn, ngọc thụ lâm phong, tươi trẻ anh tuấn, chính trực như trời xanh, cứu người chữa bệnh…”
Thương Nghiên Nghiên cười duyên thốt ra một tràng thành ngữ thật dài.
“Anh đây cũng chúc em trần ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành, ừm… à… Õng ẹo tạo dáng.”
Vốn dĩ Trần Hán Thăng cũng muốn lịch sự đáp trả một chút, nhưng vốn thành ngữ của hắn thực sự rất ít ỏi, lại còn thêm vào “õng ẹo tạo dáng” chẳng ra gì cả.
“Ha ha ha…”
Thương Nghiên Nghiên hoàn toàn không ngại, ngược lại còn khiêu khích một chút: “Lớp trưởng muốn em làm như thế nào thì em sẽ làm thế đó!”
Trần Hán Thăng nghe thấy Thương Nghiên Nghiên gọi “lớp trưởng” chứ không gọi cách xưng hô khác, hiểu rõ cha mẹ cô cũng đang ở bên cạnh mình, vì thế cũng chúc mừng năm mới hai vợ chồng Lão Thương.
Sau đó Trần Hán Thăng đang định gọi điện thoại cho La Tuyền thì phát hiện điện thoại cô đang bận.
“Vậy hỏi xem cô bạn thân Trịnh đang làm gì nào.”
Trần Hán Thăng lại gọi điện thoại cho Trịnh Quan Đề, nhưng lại bị cô trực tiếp cúp máy, năm phút sau, cô gửi đến một tin nhắn.
Trịnh Quan Đề: Ông cụ sắp không xong rồi, đang ở bệnh viện.
“Thì ra là vậy.”
Trần Hán Thăng gật đầu, mặc dù hắn và Trịnh Quan Đề là “bạn thân”, nhưng cũng không có nhiều qua lại với nhà họ Trịnh ở Hồng Kông, hơn nữa bản thân Trịnh Quan Đề cũng không có bất cứ lòng trung thành gì với nhà họ Trịnh.
Cho nên Trần Hán Thăng ngay cả một câu “xin chia buồn” cũng không gửi, trực tiếp trả lời “giữ gìn sức khoẻ”.
Trịnh Quan Đề: Biết rồi, tôi cũng chúc dì Lương dồi dào sức khoẻ, chúc đồng chí tra nam năm mới tiếp tục có thêm nhân khẩu.
Giữa Trịnh Quan Đề và Lương thái hậu từng có một đoạn “duyên phận mẹ chồng nàng dâu”, mặc dù hai bên không thường xuyên liên lạc nhưng vẫn thuộc về kiểu quan tâm và nhớ đến đối phương.
Còn về phần “năm mới tiếp tục có thêm nhân khẩu”, đây là cô bạn thân Trịnh cố ý đùa giỡn.
Lần này lại gọi điện cho La Tuyền một lần nữa, cuối cùng cũng bắt máy.
“Trần sư huynh, năm nay em ở lại Thượng Hải ăn tết nên bà ngoại gọi điện thoại đến.”
La Tuyền bĩu môi giải thích, nói: “Bà cụ rất dông dài, mẹ em lại không cho em cúp máy nên em chỉ có thể căng da đầu nói chuyện vài câu.”
Giọng nói của mỗi người đều tương ứng với tính cách, Thẩm Ấu Sở dịu dàng nên giọng nói của cô cũng rất nhẹ nhàng; Tiêu Dung Ngư xinh đẹp ngọt ngào nên giọng nói mang theo sự hoạt bát; La Tuyền cố chấp nên giọng nói của cô ấy rất đáng yêu, nhưng vẫn luôn có một sự chiếm hữu trần trụi.
“Cái gì là căng da đầu chứ? Bà ấy là bà ngoại của con, cũng là mẹ của mẹ, con ngoại trừ Trần Hán Thăng ra, còn đặt ai vào lòng nữa không hả?”
Đây là giọng nói của Hoàng Tiểu Hà, bà đang dạy dỗ La Tuyền.
“Cả nhà các em đều đang ở Thượng Hải sao?”
Trần Hán Thăng cười hỏi.
“Cái gì là người một nhà chứ? La Hải Bình và mẹ em đã ly hôn rồi.”
La Tuyền không hề khách khí chút nào: “Đêm nay La Hải Bình ăn vạ ở chỗ này.”
“Cô nhóc thối, không hề tôn trọng cha già của mình chút nào…”
La Hải Bình cười mắng La Tuyền, xem ra Lão La và Hoàng Tiểu Hà đang ở bên cạnh nhau.
Có vẻ tình cảm của gia đình này rất tốt, dù sao cũng là một “gia đình vừa mới lắp ráp xong”, La Tuyền không thể nào cầm dao phay đứng trước giường của La Hải Bình được, cho dù cô có ý định làm như vậy đi chăng nữa, nói không chừng La Hải Bình sẽ chỉ lo lắng La Tuyền làm bị thương đến mình.
“Vậy được rồi.”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Cha mẹ em không thích anh lắm, cho nên nhờ em chuyển lời một chút, chúc bọn họ năm mới vui vẻ, cuộc sống càng ngày càng hoà hợp.”
“Trần sư huynh.”
La Tuyền lưu luyến nói: “Cứ cúp máy như vậy sao?”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ cha mẹ em đang đề phòng anh giống như đề phòng cướp, sợ nhổ cây củ cải trắng là em, chúng ta càng trò chuyện thân thiết, bọn họ càng hoảng hốt, cho nên ngoài mặt vẫn phải lạnh nhạt một chút, nhưng ngấm ngầm tiếp tục lửa nóng là được.
Tiểu sư muội học kế toán, thế mà chút đạo lý này không thể tính toán được sao?
“Cúp máy đây.”
Trần Hán Thăng hét lên: “Anh phải đi gặp con gái anh.”
“Vâng.”
La Tuyền chỉ có thể ủ rũ cúp máy, mặc dù đã vài tháng trôi qua, nhưng cô vẫn không thể tin được Trần sư huynh đã có con.
Hơn nữa còn là hai đứa bé, chúng giống như được chui ra từ trong khe đá, thực sự quá đột ngột!
“Khụ…”
Mặc dù Hoàng Tiểu Hà có thể nhìn ra được La Tuyền không vui lắm, nhưng bà vẫn hỏi: “Tết Âm Lịch này, Hán Thăng muốn đến Thượng Hải tìm con sao?”
“Liên quan gì đến mẹ?”
La Tuyền trút giận lên người mẹ mình.
Nhưng khi nhìn thấy phản ứng này của con gái, trong lòng Hoàng Tiểu Hà vẫn rất vui vẻ, điều này chứng tỏ tết năm nay Trần Hán Thăng không đến.
“Có lẽ là phải trông con.”
Hoàng Tiểu Hà cố ý kích thích con gái: “Dù sao Hán Thăng cũng làm cha rồi, tóm lại vẫn phải thu hồi tâm tư của mình.”
Lúc đầu bà tưởng rằng Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư sinh con, sau đó mới biết được, hoá ra Trần Hán Thăng cũng có một đứa con với khoa hôi đại học Tài chính kia.
Vừa nghe đến chuyện này Hoàng Tiểu Hà vẫn cảm thấy lo lắng, cho dù La Tuyền có thể đạt được như ước nguyện kết hôn với Trần Hán Thăng, chẳng lẽ vừa mới lấy chồng đã phải làm mẹ kế của hai đứa nhỏ sao?
Cho nên sau khi trở về từ Hàn Quốc, Hoàng Tiểu Hà có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt, kiên quyết không cho Trần Hán Thăng là La Tuyền gặp nhau.
“Thực ra Hán Thăng vẫn rất giỏi.”
La Hải Bình lại đánh giá rất cao Trần Hán Thăng, cũng cảm thấy hơi tiếc nuối với việc hắn không thể làm con rể của mình: “Gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng và sáng lập một doanh nghiệp lớn hơn ba ngàn người, tôi…”
Đột nhiên, một ánh mắt quét đến từ bên cạnh, đó là của vợ trước Hoàng Tiểu Hà.
“Nhưng tôi vẫn rất muốn mắng cậu ta.”
La Hải Bình không chút hoang mang búng khói thuốc lá: “Chẳng lẽ La Tuyền của nhà chúng ta không thể so sánh được với Tiêu Dung Ngư sao?”
“Được rồi.”
La Tuyền hừ lạnh một tiếng, nói: “Dù sao Trần sư huynh cũng không đến tìm con, nhà chúng ta dứt khoát ra ngoài đi chơi hai ngày đi.”
“Ý này hay đấy.”
Chỉ cần Trần Hán Thăng không đến, Hoàng Tiểu Hà có thể đồng ý bất cứ chuyện gì: “Con muốn đi chơi ở đây, Nhĩ Hải? Quế Lâm? Cửu Trại Câu? Con gái, con có thể đưa ra một cái tên bất kỳ.”
“Những danh lam thắng cảnh đó thì có gì thú vị chứ?”
La Tuyền lắc đầu: “Con đề nghị vẫn nên đi đến một thành phố nào đó tràn ngập hơi thở nhân văn, ẩn chứa bề dày lịch sử.”
“Cũng có lý.”
La Hải Bình nịnh nọt con gái, dựng ngón tay cái lên nói: “Dù sao cũng là người đã từng học đại học, cảnh giới tư tưởng không giống bình thường.”
“Vậy thì… Lạc Dương hay là Tây An?”
Hoàng Tiểu Hà hỏi, bà chưa bao giờ đến hai thành phố này, vừa khéo có thể tranh thủ dịp tết Âm Lịch qua đó thăm thú.
“Hai thành phố kia quá xa.”
La Tuyền tiếp tục bới móc.
“Ngoại trừ Lạc Dương và Tây An ra, trong nước còn có nơi nào mang đậm dấu ấn lịch sử nữa chứ?”
La Hải Bình gãi đầu hỏi, ông ấy không đọc sách nhiều nên trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra được.
“Kiến Nghiệp, cố đô lục triều, thành phố nổi tiếng ngàn năm, cha mẹ không thể vì con đã từng đi học ở nơi đó hai năm mà quên mất đúng không?”
La Tuyền nghiêm túc nói.
“Cha…”
La Hải Bình và Hoàng Tiểu Hà đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nói: “Không được!”
…
Khi La Tuyền đang đấu trí đấu dũng với cha mẹ mình thì Trần Hán Thăng ở phía bên kia đang tiến hành chúc tết với Khổng ngự tỷ và đồng nghiệp, còn có các lãnh đạo chính phủ, cũng như những người bạn trên thương trường.
Nhưng khi đang chuẩn bị trở về thì Trần Hán Thăng đột nhiên dừng lại một chút, nếu cứ cầm điện thoại đi ra ngoài ở trước mặt bao người như thế này chắc chắn sẽ thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người trong phòng khách.
Chuyện này giống như lúc còn nhỏ, những bà con họ hàng đến nhà chơi, mình đang ở trong phòng ngủ, cha mẹ ở bên ngoài nói chuyện.
Sau khi tỉnh ngủ, vừa mới đi vào trong phòng khách, chắc chắn sẽ ngay lập tức trở thành tiêu điểm.
Trần Hán Thăng gọi điện thoại của đám người Tiêu Dung Ngư, chuyện này có thể coi là làm chuyện trái với lương tâm, chắc chắn không muốn trở thành tiêu điểm vào lúc này.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi đột nhiên la lớn: “Đông Nhi, Đông Nhi.”
Chẳng bao lâu sau, Đông Nhi mở cửa ra cái “cạch”, thò đầu ra hỏi: “Anh Tiểu Trần, có chuyện gì vậy?”
“Lúc nãy anh nói nhiều quá, cảm thấy yết hầu hơi khô khốc.”
Trần Hán Thăng bình tĩnh nói: “Phiền em rót cho anh một ly nước ấm đến đây, cảm ơn.”
“Vâng.”
Đông Nhi lập tức đi rót nước.
Đông Nhi ngây thơ không hề hay biết rằng Trần Hán Thăng chỉ đang “lợi dụng” cô ấy để mở cánh cửa ban công ra mà thôi.
Chờ lát nữa khi Trần Hán Thăng đi ra ngoài, thì sẽ không thu hút sự chú ý như vậy nữa.
Những tips nhỏ nhặt như thế này của tra nam nhiều như lông trâu.
Đông Nhi nhanh chóng rót nước ấm đến đây, Trần Hán Thăng tươi cười thân thiết nhận lấy, uống hai ngụm nước ấm, ngắm nhìn hình dáng hùng vĩ của núi Tử Kim cách đó không xa, cơn gió đêm lạnh lẽo quét qua khuôn mặt, giống như còn kèm theo một chút hương vị của khói thuốc súng pháo hoa.
“Tất cả đều có thể coi mà viên mãn, mình đúng là…”
Trần Hán Thăng xoa eo, nhàn nhạt nghĩ: “Trâu bò.”
…
Quả nhiên, chờ đến khi Trần Hán Thăng bưng chén trà từ ban công đi đến phòng khách, dường như tất cả mọi người đều biết hắn sắp đi ra ngoài nên cũng không lấy làm ngạc nhiên quá nhiều.
“Tâm can bảo bối.”
Trần Hán Thăng lại đi bế Bé Tiểu Ấu Sở lên, lợi dụng con gái “công cụ người” để hoàn toàn xâm nhập vào đám người đang xem Xuân Vãn.
Đương nhiên điện thoại của hắn vẫn không ngừng vang lên, nhưng không cần thiết phải né tránh Thẩm Ấu Sở nữa, lúc Kim Dương Minh gọi điện thoại đến chúc tết, Trần Hán Thăng còn cố ý hỏi thêm một câu: “Tao nghe Đông Nhi nói, người nhà mày muốn gặp cô ấy trong tết Âm Lịch này?”
“Đúng vậy.”
Kim Dương Minh gật đầu: “Các căn phòng lớn trong khách sạn Kim Lăng cũng đã đặt hết rồi.”
“Sẽ không xuất hiện kiểu tình huống như thế này đúng không?”
Trần Hán Thăng nhắc nhở nói: “Người nhà mày xem thường Đông Nhi, nói không chừng sẽ có mấy bà chị họ hoặc chị dâu thích giàu chê nghèo gì đó cố ý bắt nạt Tiểu Đông Nhi, cuối cùng buộc tao ra mặt, sau đó chị họ chị dâu mày mới hẹn mọn xin lỗi?”
Sự lo lắng của Trần Hán Thăng cũng có lý, lúc trước khi Tiểu Kim nhắc đến Đông Nhi với mẹ mình, chỉ nói cô ấy là một cô gái nông thôn làm công nhân ở Kiến Nghiệp, nhưng đã bị mẹ cậu ấy trực tiếp không đồng ý.
Dù sao Tiểu Kim cũng là sinh viên đại học, hơn nữa còn có hộ khẩu ở bản địa Kiến Nghiệp.
Sau đó Trần Hán Thăng lại hướng dẫn một chút, bảo Kim Dương Minh giới thiệu Đông Nhi thành “Trợ lý tổng giám đốc quán trà sữa, lương tháng hơn mười ngàn tệ, giá trị nhan sắc bảy phần, nhận được đánh giá cao của ông chủ Thẩm và tổng giám đốc Hồ của quán trà sữa”.
Đương nhiên bây giờ có thể thể thêm rằng Đồng Nhi thường xuyên ngồi ăn cơm uống trà chung với ông chủ của điện tử Qủa Xác Trần Hán Thăng.
Những lời này thoạt nghe có vẻ giống như đang khoác lác, thực ra không hề sai chút nào, Đông Nhi vốn dĩ thường xuyên ăn cơm với Trần Hán Thăng mà.
Có lẽ có thể tương tự với các kiểu câu như “Tôi có các mối làm ăn với tứ đại ngân hàng lớn, duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp lâu dài với các công ty lớn như China telecom, China Unicom, Sinopec… Sử dụng phương tiện giao thông hàng triệu đồng, còn chưa bao giờ tự mình lái xe”.
Cho nên vừa nói như vậy, quả nhiên mẹ của Kim Dương Minh đã đồng ý, còn yêu cầu được gặp mặt vào dịp tết Nguyên Đán này.
“Tứ ca!”
Nhưng Kim Dương Minh rất không vui, thở hổn hển nói: “Những tình tiết mà mày nói có thể xảy ra ở trên người những ngoạ long phượng sồ như chúng ta được sao?”
“Tình huống của mày là khúc rẽ trong tiểu thuyết binh vương xuất ngũ.”
Tiểu Kim buồn nôn một tiếng: “Tao chưa bao giờ đọc loại tiểu thuyết đó, không có chút EQ hay IQ nào cả, gặp chuyện gì chỉ biết dựa vào nắm đấm để nói chuyện, đây chẳng phải là Dương Thế Siêu khi chưa học đại học sao?”
“Mẹ nó…”
Trần Hán Thăng không nhịn được cười một tiếng, thứ chó má này thế mà còn bôi đen Lão Dương một phen.
“Yên tâm đi, người nhà tao chỉ muốn gặp một mình Đông Nhi thôi.”
Kim Dương Minh vô cùng khẳng định nói: “Chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, tao thích Đông Nhi nhiều năm rồi, sao có thể để cô ấy chịu ấm ức được.”
Thực ra Trần Hán Thăng cũng khá yên tâm với Tiểu Kim, đây chính là người đàn ông đã từng cùng mình kéo Samsung xuống.
“Tiểu Kim, tao biết mày thực sự thích Đông Nhi, cả gia đình tao cũng rất yêu quý Đông Nhi.”
Trước khi cúp máy, Trần Hán Thăng đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Trong lần đầu gặp mặt này, nếu nhà mày có thể chấp nhận, sang năm Đông Nhi sẽ chuyển sang làm trợ lý cho Hồ Lâm Ngữ ở quán trà sữa; Nếu người nhà mày không chấp nhận, vậy Đông Nhi vẫn ở lại nhà tao, nấu cơm giữ trẻ cho chúng tao, tao chắc chắn sẽ tìm cho cô ấy một đối tượng đáng tin tưởng.”
“Tứ ca, mày chứ nhìn đi.”
Kim Dương Minh lời thề son sắt nói.
“Anh Tiểu Trần, chị Ấu Sở…”
Đông Nhi cảm động đến lệ nóng quanh tròng.
“Không sao đâu, nơi này vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc nhất của em, biệt thự ngự đình viên Kim Lăng cũng vĩnh viễn chừa lại cho em một phòng.”
Trần Hán Thăng vỗ đầu Đông Nhi: “Còn nữa, nhớ năm giờ rưỡi sáng mai thức dậy nấu bánh trôi và sủi cảo nhé?”
“Vâng.”
Đông Nhi lau nước mắt gật đầu, bây giờ bảo cô ấy nấu sủi cảo suốt đêm cũng được.
Lương Mỹ Quyên cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao lại phải thức dậy nấu sủi cảo vào lúc năm rưỡi, cuối cùng vẫn là ông chồng lặng lẽ giải thích rõ ràng.
“Ngày mai bà không thể vừa mở mắt đã đến chỗ của Tiểu Ngư Nhi đúng không?”
Lão Trần nói rõ: “Năm giờ rưỡi nấu sủi cảo, bảy giờ là có thể ăn ở đây xong rồi, tám giờ có thể đến chỗ của Tiểu Ngư Nhi, thời gian vô cùng thích hợp.”
“Ồ.”
Lương Mỹ Quyên bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng là không nghiêng không lệch, ngay cả một giọt nước cũng không lọt được, nhưng… Ngày mai chúng ta phải ăn hai lần bữa sáng?”
“Đúng vậy.”
Trần Triệu Quân bĩu môi: “Bà không phát hiện ra sao, đêm nay con trai của bà không hề ăn vặt, nó đã sớm để bụng đói rồi đấy.”
Lương thái hậu vừa xem Xuân vãn vừa vui vẻ nhai Sachima lập tức rơi vào trong ngây dại.