Trần Hán Thăng bị dạy dỗ một phen, mặc dù vẫn bày ra dáng vẻ hi hi ha ha, nhưng không còn dám dở trò quái gở nữa.
Lúc chạng vạng, hắn còn giúp Bé Tiểu Ấu Sở tắm rửa một phen.
Đứa nhỏ từ lúc ba tháng đến hai tuổi có lẽ là khoảng thời gian chơi đùa thú vị nhất, đặc biệt là một em bé mập mạp như Bé Tiểu Ấu Sở, cởi sạch ngồi trong chậu nước, đáng yêu giống như một con búp bê củ sen.
Vì thế mỗi khi cô bé tắm rửa, mọi người đều bao vây xung quanh xem náo nhiệt, ngay cả bà nội cũng muốn chống gậy đứng trong nhà tắm nhìn chắt ngoại mũm mĩm, trên mặt nở một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Những đứa trẻ bình thường đều tương đối kháng cự với việc tắm rửa, nhưng Bé Tiểu Ấu Sở khá yên tĩnh, hơn nữa trong bồn tắm còn thả một số đồ chơi nhỏ như vịt con và bóng cao su nhỏ gì đó, sự chú ý của cô bé đều bị chúng thu hút nên tuỳ tiện để bà nội, cha mẹ đổ nước trên người.
“Hôm nay thế thôi, vốn dĩ cũng không bẩn chút nào.”
Nửa tiếng sau, Trần Hán Thăng cảm thấy đã đủ rồi.
“Nhưng người ta đang tắm vui vẻ mà.”
Lương Mỹ Quyên cảm thấy vẫn nên tắm thêm một lát nữa, sạch sẽ để chào đón năm mới.
“Con thì không sao, chỉ sợ con bé không thể uống nổi nữa.”
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ nói: “Tưới nước từ trên đầu xuống, con bé cứ phải nếm thử hai miếng, đúng là khờ muốn chết.”
“Ha ha ha…”
Mọi người trong phòng đều bật cười ha hả, Lương thái hậu cũng mỉm cười đá con trai một cái.
Thẩm Ấu Sở cảm thấy hơi xấu hổ, Trần Hán Thăng thông minh là điều đã được công nhận, nên đứa nhỏ khờ khạo chỉ có thể là di truyền từ mình.
Chờ đến khi Bé Tiểu Ấu Sở lau khô người, lại mặc chiếc áo khoác nhỏ mà bà nội đặc biệt mua cho mình, vừa trắng vừa mềm vừa tràn ngập vui vẻ, Lương Mỹ Quyên ôm vào lòng vừa hôn vừa hít, hoàn toàn không nỡ buông tay.
Thực ra chiếc áo bông màu đỏ này, Lương Mỹ Quyên đã mua hai cái cùng một kiểu, của Tiểu Tiểu Ngư Nhi đã đưa đến trước, bà luôn đối xử bình đẳng với hai chị em này, hoặc là cả hai đều không có, hoặc là tất cả đều có.
…
Khoảng sáu giờ tối, màn đêm chậm rãi buông xuống, trong khu dân cư thỉnh thoảng cũng vang lên tiếng sáo, thỉnh thoảng còn có những tràng pháo hoa mang theo chiếc đuôi đủ loại màu sắc, “biu” một tiếng bay vút lên không trung tạo thành những đốm hoa nhỏ màu bạc.
Pháo hoa pháo trúc đã bị nghiêm cấm ở Kiến Nghiệp, cho nên chỉ có thể lén lút vui đùa một chút, nếu ở Cảng Thành, tiếng “đoàng đoàng” có thể kéo dài đến tận hai giờ sáng.
Nhưng đối với Bé Tiểu Ấu Sở mà nói như thế này đã đủ rồi, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô bé được nhìn thấy pháo hoa xinh đẹp, ở trong lồng ngực ông nội nhìn chằm chằm không chớp mắt ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau khi pháo hoa đã ngừng bắn, Trần Tử Bội chớp chớp đôi mắt hoa đào nhỏ nhắn xinh đẹp, quay đầu lại yên tĩnh nằm nhoài trên vai ông nội, cứ thế không khóc không ầm ĩ tiếp tục nhìn.
“Cháu gái nhỏ nhà mình đúng là có nét đẹp nội tâm.”
Trong lòng Lão Trần thầm nghĩ.
Nửa tiếng sau, Phùng Quý và Thẩm Như Ý cũng đã trở lại, nghe nói hôm nay cửa hàng ở Tân Nhai khẩu có doanh thu vài chục ngàn tệ. Trong bữa ăn chính thức, Trần Triệu Quân muốn nhường vị trí chủ vị cho bà nội, nhưng bà nội lại từ chối.
Mặc dù bà nội ít nói, nhưng trong lòng bà lại hiểu rõ mọi chuyện.
Cho nên cuối cùng vẫn là Trần Triệu Quân ngồi trên chủ vị, đây là một chiếc bàn hình chữ nhật, bên trái Lão Trần là Lương Mỹ Quyên, Thẩm Ấu Sở và A Ninh, bên phải là bà nội, Phùng Quý, Thẩm Như Ý và Đông Nhi.
Trần Hán Thăng ngồi ở đối diện Lão Trần, hai cha con một đầu một đuôi, cảm giác giống như đang chống đỡ cho gia đình này.
“Năm mới rồi, chúc bảo bối sẽ khoẻ mạnh trưởng thành, bà nội mạnh mẽ sống lâu trăm tuổi, tất cả mọi người đều có thể bình an vui vẻ.”
Trước khi động đũa, Lão Trần nâng cốc nói vài câu chúc mừng, không khoa trương loè loẹt như trên quan trường, không thao thao bất tuyệt giống như khi xã giao, chỉ là lời chúc phúc vô cùng đơn giản, bình thường.
“Lão Trần cũng già rồi.”
Trần Hán Thăng nhìn vào khuôn mặt cha mình, trong đầu loé lên một suy nghĩ như vậy.
Thực ra tuổi tác của Trần Triệu Quân cũng không thể coi là quá lớn, tâm thái ngày thường của ông lại rất tốt, cho nên thoạt nhìn vẫn tương đối trẻ tuổi, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện ông đã lên chức ông nội, hắn lại vô thức quy hoạch ông thuộc thành phần người già “cần được nhường chỗ khi tham gia giao thông công cộng”, cũng thật kỳ quái.
“Cha, con kính cha một ly.”
Nghĩ đến đây, Trần Hán Thăng nâng cốc lên nói.
“Keng.”
Hai cha con chạm ly một chút, không ai nói với nhau câu gì.
Cơm nước xong xuôi, Gala Tết Nguyên Đán cũng đã bắt đầu, tất cả mọi người đều ngồi quây quần trên ghế sô pha, trong phòng khách mở điều hoà ấm áp, mọi người vừa gửi tin nhắn chúc tết vừa xem TV, thực sự có một cảm giác đoàn viên dưới ánh đèn của vạn nhà.
Nhưng Trần Hán Thăng lại nhanh chóng cảm thấy không thú vị, cảm thán nói: “Có phải các tiểu phẩm tấu nói thời đại này đều có vấn đề không, tại sao ngay cả kết cục cũng phải lừa tình như vậy chứ? Giống như nếu không có bất cứ ý nghĩa giáo dục nào, không đạt đến một mức độ nào đó thì tiểu phẩm kia sẽ không thể coi là thành công vậy.”
Lúc đầu mọi người đều đang vui cười sảng khoái nên không ý thức được vấn đề này, nhưng sau khi nghe Trần Hán Thăng chỉ ra một cách sắc bén như vậy, lúc này bọn họ mới phát hiện hình như đúng là như thế.
Dường như các tiểu phẩm tấu nói Xuân Vãn đều có khuyết điểm này, kết cục gượng gạo chỉ để làm nổi bật chủ đề chính, điều quan trọng nhất là rất nhiều thời điểm chưa đạt đến sự thăng hoa cảm xúc, thoạt nhìn có vẻ lúng túng.
“Con muốn xem thì xem, không muốn thì đừng xem, suốt ngày đánh giá cái này, đánh giá cái nọ.”
Lương Mỹ Quyên có chút không vui, không nói ra thì thôi, nói ra rồi, lại xem những tiểu phẩm đó, thực sự rất tuột mood.
“Con đâu có nói sai gì đâu.”
Trần Hán Thăng không dám đấu võ mồm với mẹ ruột, nên chuyển sang châm chọc đạo diễn Xuân Vãn: “Nếu vẫn tiếp tục như thế này thì hơn mười năm nữa, những người trẻ tuổi sẽ không tiếp tục xem Xuân vãn nữa đâu, những người dân bình thường chúng ta chỉ muốn cười ngây ngô một chút, nếu thực sự muốn tiếp thu giáo dục thì còn xem Xuân vãn làm gì nữa chứ, trực tiếp xem bản tin thời sự cho rồi.”
“Được rồi, được rồi.”
Lão Trần vỗ vào bả vai con trai: “Nếu con không thích xem thì cũng đừng ảnh hưởng đến người khác, ra ban công gọi điện thoại đi.
“Vâng ạ.”
Trần Hán Thăng chỉ có thể nhún vai đi đến ban công, nhưng cuộc điện thoại đầu tiên hắn không gọi điện cho Tiêu Dung Ngư, mà mở cửa ra gọi điện cho Vương Tử Bác.
“Tiểu Trần, chúc mừng năm mới, chúc mày một năm mới vạn sự như ý, từng bước leo cao.”
Sau khi nhận được điện thoại, Vương Tử Bác mỉm cười gửi lời chúc đến cậu bạn nối khố.
“Chúc mừng năm mới.”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Tao chúc Vương tổng sớm ngày được ngủ chung trong cùng một ổ chăn với bạn học Thi Thi.”
“Mày nói nhỏ một chút đi.”
Vương Tử Bác vội vàng ngăn cản, cả gia đình cậu ấy đang ăn cơm, trong ống nghe còn vang lên tiếng chạm cốc “leng keng leng keng”.
“Cha mày và cha vợ mày cũng biết uống rượu đấy.”
Trần Hán Thăng trêu chọc nói.
“Sau khi làm quen với nhau nên uống chút rượu, có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn.”
Nhắc đến rượu, Vương Tử Bác lại nghĩ đến một chuyện: “Mẹ tao bảo tao trả tiền rượu Mao Đài và thuốc Trung Hoa cho mày, bà nói cho dù là anh em tốt với nhau đi nữa cũng phải tiền nong rõ ràng, không thể cứ vô duyên vô cớ tặng quà như vậy.”
“Dì Lục cũng thật là.”
Trần Hán Thăng lắc đầu nói: “Lúc còn nhỏ tao đã ăn của nhà mày bao nhiêu trứng gà rồi, hơn nữa tết nhất nhắc nhiều đến tiền nong cũng không tốt, nói đến duyên phận là được rồi.”
“Duyên phận?”
Vương Tử Bác gãi đầu, ý của Tiểu Trần là duyên phận của hai nhà quá sâu sắc nên kiên trì không nhận tiền sao?
“Đúng vậy, nói đến duyên phận.”
Trần Hán Thăng gật đầu: “Thuốc lá và rượu cộng lại khoảng hơn ba mươi ngàn tệ, Vương tổng quét thẻ hay chuyển khoản?”
“Tao…”
Vương Tử Bác nghẹn họng một chút, đã ba mươi tết rồi mà vẫn bị gài bẫy một phen.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng khách đều nghe thấy Trần Hán Thăng đang nói chuyện với bạn bè nên hắn với giả vờ “vô tình” đóng cửa kính ban công lại.
“Không nói nữa.”
Trần Hán Thăng hạ giọng nói, đang chuẩn bị cúp máy: “Tao đang ở bên nhà Thẩm Ấu Sở, bây giờ phải gọi điện thoại cho Tiểu Ngư Nhi, có chuyện gì cứ gửi tin nhắn.”
“Mày cũng vất vả quá đi.”
Vương Tử Bác cảm khái nói, ngay cả năm mới cũng không yên ổn.
“Haiza…”
Trần Hán Thăng cũng thở dài một hơi: “Trần Anh Tuấn có thể có ý đồ xấu xa gì được chứ, tao chỉ là đang xử lý mọi chuyện một cách công bằng mà thôi.”