Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 997 - Chương 997: Cha Ôm Đứa Bé, Còn Sống Là Tốt Rồi

Chương 997: Cha ôm đứa bé, còn sống là tốt rồi Chương 997: Cha ôm đứa bé, còn sống là tốt rồi

Bây giờ Vương Tử Bác vẫn chưa ý thức được, lúc khoác lác còn nói thêm một câu “Series bạn bè của tôi”, lại cộng thêm vẻ mặt thành khẩn, có thể nâng cao tính chân thật của câu chuyện và chìm đắm trong cảm xúc của người xem một cách hữu hiệu.

Nhưng cũng không thể trách được Vương Tử Bác, ngoại trừ lúc nói chuyện với Trần Hán Thăng ra, cậu ấy thỉnh thoảng cũng có thể khoác lác vài câu, còn lại hoàn toàn không có kỹ năng giao tiếp với người khác, bao gồm cả người lớn tuổi.

Sau khi rời khỏi Kim Cơ Đường Thành, Trần Hán Thăng trực tiếp đi đến chỗ của Thẩm Ấu Sở ăn cơm tối.

Hôm nay là giữa trưa ngày 30, nhưng “phe Ấu Sở” cũng không đến đầy đủ, Phùng Quý và Thẩm Như Ý vẫn đang làm việc trong quán trà sữa.

Bởi vì thời điểm này có rất nhiều người đi dạo phố, công việc kinh doanh rất tốt, hơn nữa có một số nhân viên của quán trà sữa đẽ về quê nên chỉ có thể là Phùng Quý và Thẩm Như Ý đích thân ra mặt.

Mẹ hai Mạc cũng lái xe trở về Cảng Thành, bà phải về thăm người thân trưởng bối, nếu không phải bây giờ Trần Tử Bội vẫn chưa thể tách khỏi mẹ, có lẽ Mạc Kha cũng muốn trộm ôm đi.

Nhưng vẫn có rất nhiều người ở đây, Lão Trần, Lương thái hậu, bà nội, Đông Nhi, A Ninh, còn có Thẩm Ấu Sở và Bé Tiểu Ấu Sở.

Trên TV đang trình chiếu ba bộ “Phiên bản đặc biệt Tết Âm Lịch Tinh Quang đại đạo”, Lương Mỹ Quyên rất thích xem chương trình đó, sau khi bữa cơm vô cùng náo nhiệt kết thúc, nhân lúc Thẩm Ấu Sở đang cho con gái bú, Trần Hán Thăng lặng lẽ hỏi mẹ ruột: “Tối nay sắp xếp như thế nào? Bên kia?”

“Không có sắp xếp gì cả!”

Lương thái hậu trừng mắt liếc nhìn con trai một cái, nếu không phải vì thứ chó má này, mình làm sao phải rơi vào cảnh khó xử này.

“Tiểu Ngư Nhi đề nghị, bảo cha mẹ đón giao thừa ngày 30 ở bên này, ngày mai hẵng đi đến chỗ con bé.”

Cuối cùng bà vẫn nói ra tình hình thực tế.

“Tiểu Ngư Nhi…”

Trần Hán Thăng nhíu mày, nếu đây là sắp xếp của Lương thái hậu, đương nhiên không có vấn đề gì cả, nhưng đây lại là đề nghị của Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm.

Làm sao hắn có thể đoán được rằng, thực chất đây chính là quyết định của Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư sau khi thương lượng với nhau.

“Cũng không sao cả.”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ, năm sau mình đã giải quyết được Tu La tràng rồi, hôm nay ngày mai ăn tết ở đâu quan trọng lắm sao?

Buổi chiều, mọi người bắt đầu tổng vệ sinh, Trần Hán Thăng biếng nhác không muốn làm, mượn cớ “chăm sóc con gái” vừa cắn hạt dưa vừa cười ha hả xem TV.

Những người khác cũng lười quan tâm đến hắn, dù sao cũng chỉ quét nhà, lau bàn, rửa bát gì đó, công việc không nặng nhọc lắm, nhưng Lương Mỹ Quyên không thể chịu đựng được nữa.

Lương thái hậu bưng ra một chồng ly, đặt “phần phật” ở trước mặt Trần Hán Thăng, cùng giọng điệu ra lệnh nói: “Rửa hết cho mẹ.”

“Không phải con không muốn rửa.”

Trần Hán Thăng cầm lên một cái ly, thoải thác nói: “Nhưng miệng ly này quá nhỏ, con thậm chí còn không thể đút ngón tay vào, rửa thế nào được?”

“Đâu phải con không thể tìm được công cụ?”

Lương Mỹ Quyên giơ tay lên, uy hiếp nói: “Đừng ép mẹ ra tay vào ngày 30 tết.”

“Mẹ, để con làm cho.”

Thẩm Ấu Sở đang dọn dẹp lại tủ lạnh cúi đầu đi đến, chuẩn bị cầm lấy chồng ly.

“Con đừng chiều nó, chúng ta cùng đi dọn dẹp tủ lạnh.”

Lương Mỹ Quyên ngăn cản Thẩm Ấu Sở, nhận tiện quay đầu lại cảnh cáo Trần Hán Thăng: “Trước ba giờ phải rửa xong hết!”

“Vâng ạ.”

Trần Hán Thăng buồn bực bưng chồng ly vào nhà vệ sinh, khoa tay múa chân vài lần nhưng thực sự chỉ có thể nhét hai ngón tay vào, nhét thêm một cái cũng cảm thấy chật chội.

“Có dụng cụ gì thích hợp chứ?”

Trần Hán Thăng nhìn trái nhìn phải, đột nhiên vỗ đùi: “Suýt chút nữa đã quên mất, có một dụng cụ có sẵn mà!”

Chẳng bao lâu sau, Lương Mỹ Quyên và Thẩm Ấu Sở đã dọn dẹp xong tủ lạnh, đi ra nhìn thấy Trần Hán Thăng thực sự không lười biếng, đang thành thật rửa ly ở trong nhà vệ sinh.

Hình như tâm trạng của hắn đang rất vui vẻ, trong miệng còn hát “ba vòng bên trái, ba vòng bên phải, vặn cổ, lắc mông…”

“Cũng không tệ lắm.”

Lương Mỹ Quyên vui vẻ gật đầu, nhưng, ngay khi bà đang định hôn Bé Tiểu Ấu Sở một cái thì đột nhiên phát hiện cháu gái không ở trên giường em bé.

“Chẳng lẽ được đưa ra ngoài đi dạo rồi sao?”

Lương thái hậu lắc đầu, lúc nãy không có ai đi ra ngoài mà.

Bà tìm từ phòng khách ra đến ban công, lại từ ban công đến phòng ngủ, cuối cùng cũng tìm thấy ở trong nhà vệ sinh.

Tên khốn khiếp Trần Hán Thăng này đang ôm con gái ruột của mình vào trong lồng ngực, dùng bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé thấm nước ấm rửa ly thuỷ tinh.

Thực ra, bàn tay đứa nhỏ vừa khéo có thể cho vào trong miệng ly thuỷ tinh, trong nhà vệ sinh đang mở điều hoà nên không lạnh chút nào, ngay cả Bé Tiểu Ấu Sở ngốc nghếch cũng đang vui vẻ đạp đôi chân ngắn nhỏ.

Nhưng cảnh tượng này dừng ở trong mắt bà nội, bà chỉ cảm thấy huyết áp tăng vọt, đây là tâm can bảo bối mà mình ngậm trong miệng cũng sợ tan, còn nhỏ như vậy đã bị “bóc lột sức lao động ”?

Trần Hán Thăng đang đưa lưng về phía cửa nên hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường, thỉnh thoảng còn cúi người nói với con gái: “Cha đang giáo dục con, trên thế giới này không có ngụm sữa nào là miễn phí!”

“Lạch cạch!”

Lương Mỹ Quyên xoay người xông thẳng vào phòng bếp, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng hét ngạc nhiên của Lão Trần: “Bà lấy dao phay làm gì?”

“Tôi chỉ hận không thể xách được một trăm thanh đao lớn.”

Lương thái hậu lớn tiếng mắng: “Nếu không sẽ một đao chém chết thứ chó má này, ông đừng ngăn cản tôi…”

Trần Hán Thăng nghe thấy động tĩnh thì sợ tới mức hồn bay phách tán, nhưng hắn còn chưa kịp khoá cửa thì Lương Mỹ Quyên đã xông đến, tuy nhiên, trong tay bà đang cầm một móc treo quần áo, xem ra con dao phay đã được khuyên nhủ thả xuống.

“Đưa cháu gái cho mẹ!”

Lương thái hậu kìm nén lửa giận nói.

Trần Hán Thăng không dám dùng đứa nhỏ làm “con tin”, chỉ có thể ngoan ngoãn giao con gái ra, nhưng Bé Tiểu Ấu Sở vẫn rất thích hoạt động giải trí lúc nãy, chỉ vào ly thuỷ tinh kêu ô ô a a.

“Mẹ, mẹ nhìn xem.”

Trước khi bị tử hình, Trần Hán Thăng vẫn còn muốn giãy giụa một chút: “Đây là bản thân Trần Tự Bội muốn làm chút chuyện gì đó cho gia đình, không ai ép buộc con bé cả!”

“Bốp!”

“Không ai ép buộc cả mà!”

“Bốp!”

“Con thử nói lại một lần nữa xem?”

“Bốp!”

“Mẹ đã nói rồi, 30 tết mẹ không muốn động thủ, tại sao con cứ phải ép mẹ!”

“Bốp” là tiếng móc áo đánh vào trên áo lông của Trần Hán Thăng.

Còn lại đều là âm thanh Lương Mỹ Quyên dạy dỗ con trai.

Trần Hán Thăng da dày thịt béo, lại còn mặc quần áo dày, mặc dù không đau nhưng hắn luôn có một loại “cảm giác khuất nhục”, vội vàng cầu cứu Thẩm Ấu Sở: “Em mau đến đây cản mẹ lại đi, gậy gộc không lưu tình, anh sắp bị đánh chết rồi!”

Lương thái hậu đang nổi cơn tam bành, ngay cả lời nói của Lão Trần cũng không có tác dụng, hơn nữa Trần Triệu Quân cũng đã biết chuyện xảy ra lúc nãy, ông nhìn con trai bị đánh, trên mặt cũng là biểu cảm sảng khoái.

Cho nên Trần Hán Thăng chỉ có thể tìm Thẩm Ấu Sở giúp đỡ.

Nếu là ngày thường, Thẩm khờ khạo chắc chắn sẽ đến khuyên nhủ, nhưng lúc nãy chuyện Trần Hán Thăng làm ra thực sự quá đáng, Thẩm Ấu Sở tay trái ôm con gái, tay phải nắm tay em gái, khuôn mặt nhỏ nhắn không vui, “cạch” một tiếng đi vào trong phòng ngủ đóng cửa lại.

“Mẹ nó!”

Trần Hán Thăng chỉ có thể chấp nhận số phận cúi đầu xuống.

Mười năm phút sau, Trần Hán Thăng xoa mông đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Hắn bị đánh suốt 15 phút, không phải vì Lương thái hậu chỉ đánh 15 phút, mà là thể lực của bà chỉ có thể kiên trì được 15 phút.

Trong suốt quá trình này, mí mắt của bà thậm chí còn không nhúc nhích, Đông Nhi cũng chỉ chạy đến xem một chút, sau đó lại thè lưỡi rời đi làm việc, Lão Trần nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn con trai một cái, hỏi: “Cảm giác thế nào?”

“Chậc.”

Trần Hán Thăng vẫn rất không phục: “Rõ ràng hai cha con chúng con đang chơi rất vui vẻ, không hiểu tại sao lại bị đánh.”

“Ha ha.”

Lão Trần mỉm cười, ông cũng nhớ đến thật lâu trước kia, lúc mình đang trông chừng Trần Hán Thăng.

Có lẽ đây chính là cách một người cha trông chừng con cái, những lúc không có nguy hiểm, cha chính là mối nguy hiểm lớn nhất. Những lúc có nguy hiểm, cha chính là chỗ dựa vững chắc nhất.

Tổng hết lại một câu, cha ôm đứa bé, còn sống là tốt rồi.

Bình Luận (0)
Comment