Sau khi Tiêu Dung Ngư trở về nhà từ quán đồ uống, phát hiện con gái không có ở nhà, dì Lâm giúp việc nói bà nội đã đưa xuống lầu tản bộ rồi.
Tiêu Dung Ngư lúc này mới yên tâm, trên thế giới này ngoại trừ mình ra, trong số những vị trưởng bối nguyện ý dùng tính mạng để bảo vệ cục cưng, nhất định là có Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên.
Cũng không bao lâu sau, Lương Mỹ Quyên cũng ôm cháu gái trở về, Bé Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy mẹ, lập tức giang hai cánh tay ra muốn ôm một cái.
"Ngày hôm nay đi đâu chơi vậy, có nghe lời bà nội nói không hả, nhìn thấy đồ chơi gì vui không ... "
Tiêu Dung Ngư chơi đùa với con gái, đây là cách tương tác để dẫn dắt năng lực suy nghĩ của trẻ.
"A!"
Bé Tiểu Ngư Nhi nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn vo, lớn tiếng kêu một câu.
"A, bà nội dẫn con đi công viên sao."
Tiêu Dung Ngư gật đầu một cái, giống như nghe hiểu những gì bé nói.
Bình thường lúc đi tản bộ, Lương Mỹ Quyên đều thích đưa cháu gái tới công viên bên bờ sông đi dạo, Tiêu Dung Ngư cho rằng hôm nay cũng đi qua bên đó.
"A!"
Bé Tiểu Ngư Nhi dường như cảm thấy mình bị hiểu lầm, lắc lư đôi chân ngắn nhỏ gọi lại một tiếng.
"Còn nhìn thấy các anh trai chị gái nữa sao."
Tiêu Dung Ngư phối hợp bổ não.
"Khụ ... "
Lương thái hậu ho khan một cái, có chút ngượng ngùng đi xem ti vi.
Hết cách rồi, đây cũng là đang bắt nạt Bé Tiểu Ngư Nhi hiện giờ vẫn chưa biết nói chuyện, nếu không cô bé nhất định sẽ hô lớn "bà nội dẫn con đi gặp em gái!"
Sau khi Tiêu Dung Ngư hoàn toàn không biết chuyện gì về phòng ngủ thay quần áo ngủ, cũng ngồi xuống bên cạnh Lương Mỹ Quyên, nhẹ giọng nói: "Mẹ, có chuyện này con muốn thương lượng với mẹ một chút."
"Chuyện gì?"
Lương Mỹ Quyên nghiêng đầu qua chỗ khác.
Bởi vì trên ghế sa lông còn có Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh, Tiêu Dung Ngư kéo cổ tay của Lương Mỹ Quyên đi tới phòng ngủ, sau khi đóng cửa mới nói: "Tết năm nay, mẹ và ba định sắp xếp như thế nào?"
"Mẹ … "
Lương Mỹ Quyên nghẹn một hồi, bà vừa rồi còn cùng Trần Hán Thăng thảo luận chuyện này đây, nhưng cũng không có kết quả rõ ràng nào, nói không chừng cuối cùng thực sự vẫn phải dựa vào "mặt trước sau của tiền xu" để quyết định.
"Mẹ xem như vậy có được không."
Tiêu Dung Ngư nhìn ra vẻ mặt do dự của Lương thái hậu, liền đề nghị: "Buổi sáng mùng một mẹ và ba, còn có Tiểu Trần hãy lại đây, chúng ta cùng nhau vui vẻ náo nhiệt làm sủi cảo ăn bánh trôi."
"Vậy còn ngày 30 tết … "
Lương thái hậu ngay thẳng suýt chút nữa muốn hỏi thành lời, sau đó mới phản ứng được, Tiểu Ngư Nhi nói như vậy, là cô ấy cố ý để lại đêm ngày 30 tết.
Dụng ý không cần nói cũng biết, như vậy mình và lão Trần sẽ không cần phải khó xử nữa.
Lương Mỹ Quyên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Tiểu Ngư Nhi, nhìn cô gái nhỏ vui tươi buộc tóc đuôi ngựa năm đó, hiện giờ lại là “con dâu” đã vì gia đình lão Trần mà hạ sinh một cô cháu gái.
"Con gái à … "
Lương thái hậu nắm lấy tay của Tiêu Dung Ngư, yết hầu bà chuyển động muốn nói lời cảm ơn, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Những lời nói kia mà nói ra, thì chính là tương đương với việc thừa nhận sự tồn tại của "Thẩm Ấu Sở và Trần Tử Bội".
Có một vài lời nói dối chính là như vậy, cho dù mỗi người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng lại không thể làm rõ, đối với việc này Lương Mỹ Quyên càng cần giả ngu, như vậy bà mới có thể tiếp tục đến thăm hai người cháu gái.
Vì thế cho nên, Lương thái hậu chỉ có thể ôm chặt Tiêu Dung Ngư vào trong lồng ngực, nhỏ giọng nức nở.
Bên trong viền mắt của Tiêu Dung Ngư cũng có nước mắt sắp lăn xuống, nhưng cô ngẩng cổ lên để không cho nước mắt rơi xuống, khịt khịt mũi an ủi: "Mẹ, mẹ đừng khóc, thu thập một chút rồi tiếp tục đi xem ti vi đi, đến lúc mùng một đầu năm, cục cưng còn muốn cúi lạy ông bà đấy."
"Mẹ phải nhét cho tâm can bảo bối một cái bao lì xì lớn!"
Lương Mỹ Quyên thu lại tâm tình một chút, đóng cửa lại đi ra ngoài, lúc phòng ngủ chỉ còn dư lại một mình Tiêu Dung Ngư, cô tự lẩm bẩm nói: "Mẹ, hy vọng mẹ sau này, đừng trách con đem cục cưng đi."
...
Ngày hôm sau là ngày 30 tết, từng nhà đều giăng đèn kết hoa chào đón năm mới đến.
Buổi sáng trước khi đi Trần Hán Thăng đã dạo qua một vòng trong nhà máy, nói vài câu khen ngợi những nhân viên giữ vững chức vụ trực ban, bởi vì Quả Xác đã sắp xếp gấp ba tiền lương cho những nhân viên trực ban ngày, buổi tối bọn họ còn có thể tổ chức cùng nhau xem đại hội liên hoan mừng Tết Nguyên Đán, sáng sớm ngày mai nhà ăn sẽ cung cấp sủi cảo và bánh trôi.
Những đãi ngộ này, cơ bản đã sánh ngang với các nhà máy của các công ty nhà nước rồi.
Sau khi xác định trong nhà máy không có vấn đề, hắn lại cầm một bình rượu mao đài và một cây thuốc lá Trung Hoa từ trong nhà máy ra, chạy xe tới khu dân cư Kim Cơ Đường Thành.
Sau khi gõ cửa, Vương Tử Bác còn có chút không vui: "Sao lại mang theo nhiều đồ vậy chứ."
"Cũng không phải cho mày."
Trần Hán Thăng ném cho bạn thân một câu, nhìn thấy cha mẹ của Vương Tử Bác và cha mẹ của Biên Thi Thi, Trần Hán Thăng mới tuỳ tiện nói: "Chú Vương dì Lục, chú Biên dì Trương, Tết năm nay ở lại đây chơi nhiều hơn mấy ngày đi, cần cái gì thì cứ trực tiếp nói với cháu."
Cha mẹ Biên Thi Thi là ngày hôm trước mới đến, Trần Hán Thăng cũng tới đây ăn bữa cơm, lúc đang giới thiệu thân phận của bản thân, cha mẹ của Biên Thi Thi rõ ràng đã bị doạ sợ, ở trong lòng bọn họ, Trần Hán Thăng chắc hẳn nên thuộc về một nhân vật lớn đã đứng vững trên mây.
"Đừng đem đồ vật sang bên này nữa."
Lục Ngọc Trân và Trần Hán Thăng có quen biết, cũng đang trách cứ hắn: "Tiểu Ngư Nhi đã đưa áo lông cho chúng ta rồi, ngày hôm nay cháu lại tới đây đưa thuốc đưa rượu, các cháu cho rằng dì Lục mua không nổi những thứ này đúng không."
"Xem dì nói kìa."
Trần Hán Thăng cười hì hì đặt rượu thuốc xuống: "Những thứ này đều là đặc sản của đất Kiến Nghiệp, không có gì đáng tiền cả."
Lục Ngọc Trân lắc đầu một cái, có thể nói Mao Đài và Trung Hoa thành "đặc sản", có lẽ cũng chỉ có Trần Hán Thăng cà lơ phất phơ này thôi.
"Rột roạt! "
Lúc Trần Hán Thăng nói chuyện, vừa trực tiếp xé một gói thuốc lá Trung Hoa ra, tự mình châm thuốc giúp cha của Vương Tử Bác và cha của Biên Thi Thi.
Cha của Vương Tử Bác cũng không có gánh nặng gì trong lòng, đây chính là thằng nhóc thối mình nhìn lớn lên từ nhỏ;
Cha của Biên Thi Thi vẫn còn có chút mất tự nhiên, khom người, cong thắt lưng sát lại gần châm thuốc.
Người tôn trọng một phần rất lớn và rất biết ơn Trần Hán Thăng "hạ mình cầu hiền" như vậy, chính là Biên Thi Thi, ngẫm lại thì một ông chủ sở hữu mấy tỷ, lại nguyện ý châm thuốc cho một người đàn ông trung niên bình thường mới gặp mặt lần thứ hai, vậy thì chính là nể mặt Biên Thi Thi mà làm.
Nếu như chỉ vẻn vẹn là cha vợ của Vương Tử Bác, Trần Hán Thăng sẽ không cung kính như vậy.
Cha của Vương Tử Bác và cha của Biên Thi Thi đều không giỏi ăn nói, Vương Tử Bác cũng không phải người rất biết tìm đề tài, trước khi Trần Hán Thăng chưa có tới, ba người đàn ông chỉ là ngồi ở trong phòng khách xem trận bóng rổ NBA, vừa lẻ loi vừa có chút vắng vẻ.
Sau khi Trần Hán Thăng đến thì lập tức không giống như vậy nữa, hắn việc trâu bò nào cũng chém gió được, kiểu trâu bò gì cũng dám khoác loác.
Từ chiến tranh vùng vịnh đến bí ẩn trong cuộc tuyển cử tổng thống của nước Mỹ, từ cải cách mở ra tin tức bên lề trong giới giải trí, nói nhảm đó là ba hoa chích choè, mấu chốt là hai ông lão còn nghe rất nghiêm túc lại vừa mê ly, có đôi lúc còn căng thẳng cãi vã vài câu, náo nhiệt giống như đang chơi mạt chược vậy.
Biên Thi Thi thở dài trong phòng bếp, năng lực lôi kéo bầu không khí của Vương Tử Bác này, còn cần phải theo Trần Hán Thăng học hỏi nhiều một chút.
Sắp tới buổi trưa, Trần Hán Thăng xem thời gian thấy không có khác biệt gì lắm, đứng lên đến chuẩn bị cáo từ: "Chú Vương, chú Biên, cháu xin phép đi trước."
"Lúc này đã phải đi rồi à, ở lại ăn cơm đi."
Hai ông lão còn rất không nỡ.
"Phải đi phải đi rồi, ngày hôm nay còn phải về nhà ăn cơm."
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Đợi đến mùng hai đầu năm, cháu đưa con gái tới đây xin bao lì xì, mọi người đến lúc đó tự động lấy ra nha, không cần đợi đến lúc cháu nhắc nhở."
"Chờ một chút."
Lục Ngọc Trân ở sau lưng gọi Trần Hán Thăng lại: "Dì có làm chút bánh ngó sen, cháu mang hết về đi, tiết kiệm thời gian cho mẹ cháu một chút."
"Được!"
Trần Hán Thăng dứt khoát đồng ý, trước khi cầm theo một túi bánh ngó sen xuống lầu, còn nhỏ giọng nhắc nhở Vương Tử Bác: "Bao lì xì của mày và Biên Thi Thi, nhớ đưa hai phần nha."
"Biết rồi."
Vương Tử Bác lầu bầu một tiếng, cậu ấy hiểu rõ ý của bạn mình, bao lì xì không phải mấu chốt, "hai phần" mới là mấu chốt.
"Bản mo-rát, còn cảm thấy phiền."
Trần Hán Thăng nhếch miệng: "Cuộc sống bây giờ của mày chính là gia đình hoà thuận, có người đẹp làm bạn, buổi tối động tĩnh nhỏ một chút, đừng chọc cho bốn vị trưởng bối có ý kiến, haizz … không nguyện làm uyên ương cũng không làm tiên, chỉ nguyện làm Vương tổng mỗi ngày."
"Rầm!"
Vương Tử Bác đóng cửa chống trộm, mình và Biên Thi Thi vẫn luôn phân phòng ngủ, tên chó này cố ý trào phúng mình đây mà.
Có điều sau khi Vương Tử Bác trở lại phòng khách, bầu không khí lại lần nữa khôi phục sự lạnh lẽo, Biên Thi Thi nhân lúc đi ra châm trà, nháy mắt về phía bạn trai, để cậu ấy mở đầu cuộc nói chuyện.
"Cái đó … "
Vương Tử Bác nhớ lại cách Trần Hán Thăng khơi dậy đề tài một chút, hỏi cha rằng: "Ba, ba có ý kiến gì với chiến tranh giữa Li Băng và Israel năm ngoái không?"
"Cái nhìn của ba sao?"
Ba của Vương Tử Bác sửng sốt một chút, lập tức khiển trách: "Con quan tâm những chuyện này làm cái gì, có thể làm đến nơi đến chốn một chút được không hả, trước tiên sống cuộc sống của bản thân cho tốt đi!"
Vương Tử Bác ngạc nhiên.
Biên Thi Thi ở bên cạnh trợn trắng mắt, đây là nói chuyện phiếm cũng không phải phỏng vấn, ngẫm lại cách Trần Hán Thăng vừa nãy mở đầu như thế nào đi.
Lúc nói đến vận mệnh thế giới, một người bạn tốt của cháu, đúng lúc đang làm ăn ở bên đó khi chiến tranh vùng vịnh …
Lúc nói đến chuyện dân gian xưa, một người bạn tốt của cháu, thể chất âm dương, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy quỷ …
Lúc nói đến bí ẩn trong quan trường, một người bạn tốt của cháu, trước đây là thư ký của chính quyền thành phố …
….