"Con đang làm gì vậy?"
Lương Mỹ Quyên phát hiện hành động của Trần Hán Thăng rất kỳ lạ, giống như đang so sánh cân nặng thể trọng của hai đứa cháu gái.
"Không có gì."
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Lỡ như công ty kinh doanh không tốt bị phá sản, có thể bán hai cô bé mập này đi gán nợ, con xem thử bao nhiêu cân trước."
"Được đó, nhìn xem hai khối xương già như cha con và mẹ con đây trị giá bao nhiêu tiền một chút, cũng bán cùng luôn đi."
Lương Mỹ Quyên đạp vào mông con trai một cước, ôm chặt Bé Tiểu Ngư Nhi vào trong ngực: "Cháu cũng đừng cắn nữa, em gái vốn dĩ thành thật, cháu còn bắt nạt em ấy."
"A!"
Bé Tiểu Ngư Nhi không gặm được khuôn mặt em gái, còn giống như rất tức giận, "a a a" oán giận với bà nội.
Trần Hán Thăng cũng giúp Bé Tiểu Ấu Sở lau nước miếng, hắn là sau khi làm ba ba, mới biết khuôn mặt vô cùng chân thực của Shin cậu bé bút chì, em bé mới được mấy tháng tuổi chính là mũm mĩm như vậy.
"Có chuyện muốn nói với con một chút, tối hôm qua mẹ có thương lượng với cha con một đêm."
Lương Mỹ Quyên nhìn về phía Trần Hán Thăng: "Buổi tối ngày 30 tết, chúng ta nên đi sang bên nào đây?"
"Đi sang bên nào ư … "
Đây thật sự cũng là một vấn đề, Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: "Không được thì cứ để cho ông trời quyết định đi, tung tiền xu mặt ngửa thì sang bên Tiểu Ngư Nhi, mặt úp thì sang bên Thẩm Ấu Sở … "
"Bốp!"
Đừng thấy Lương thái hậu đang ôm cháu gái, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến việc bà đánh con trai, đánh xong còn oán giận nói: "Nhìn xem con có tích sự gì không, lần nào cũng để cho mẹ và cha con tới chùi đít, nếu không phải nể mặt hai cục cưng, thật sự muốn đuổi con về ký túc xá đến tết, cũng bớt khiến bọn ta thấy phiền lòng!"
Lúc hai mẹ con bên này đang nói chuyện phiếm, hai chị em nhỏ không biết có phải là ràng buộc huyết thống hay không, hay là hiếu kỳ với những người bạn cùng lứa tuổi, các bé lại duỗi cánh tay nhỏ ra chậm rãi đến gần.
Lương Mỹ Quyên và Trần Hán Thăng đều yên tĩnh lại, nhìn hai chị em nhỏ cố gắng nắm tay nhau, còn thay nhau dùng ngón tay mập mạp giữ lấy lòng bàn tay của đối phương.
"Haizz ! "
Lại thấy cảnh này, trong lòng Lương Mỹ Quyên là tám phần cao hứng, hai phần khổ sở, cuối cùng thở dài một hơi nói: "Năm mới mẹ cũng không nguyện vọng gì, chỉ hi vọng cặp chị em nhỏ này có thể cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa."
Tuy lời nói ra là như vậy, nhưng Lương thái hậu biết hầu như không thể thực hiện được, mức độ lớn nhất chỉ có thể lén lút mang theo gặp nhau như vậy.
Trần Hán Thăng không có hé răng, chỉ nhìn chằm chằm hai đứa con gái chăm chú nắm lấy ngón tay nhau, trong ánh mắt chứa đựng sự âm trầm kiên định.
…
Ngay lúc Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đang ôm nhau chơi đùa, mẹ của các bé cũng đang ngồi ở trong quán đồ uống, cuộc nói chuyện vẫn còn tiếp tục.
"Tách ! "
Tiêu Dung Ngư bỏ thêm một khối đường vuông vào trong cốc cà phê, cục đường đụng vào thành cốc, phát ra vài tiếng trầm đục.
"Cô có muốn không?"
Tiêu Dung Ngư hỏi: "Cà phê ở đây có hơi đắng."
"Không cần, cám ơn ! "
Thẩm Ấu Sở lễ phép nói cảm ơn, tấm kính trên mặt bàn có thể phản chiếu, phản chiếu lại tướng mạo ngũ quan của Tiêu Dung Ngư.
Tự tin, xinh đẹp, ngọt ngào, sáng sủa, còn là giám đốc một công ty luật lớn …
"Có thể thân phận của cô ấy như vậy, mới tương xứng với Tiểu Trần."
Thẩm Ấu Sở yên lặng nghĩ.
Có điều ở một góc độ khác, lúc Tiêu Dung Ngư bưng lên cà phê thưởng thức, cũng đang quan sát Thẩm Ấu Sở.
Dịu dàng, săn sóc, ngoan ngoãn, còn có tay nghề đan áo lông …
"Có thể đàn ông đều yêu thích tính cách như vậy."
Trong lòng Tiêu Dung Ngư đang lẩm bà lẩm bẩm.
"Cô … "
Thẩm Ấu Sở đột nhiên mở miệng, cô ấy hiếm thấy khi chủ động.
"Tôi …"
Chẳng qua là có hơi trùng hợp, cũng đụng phải đúng lúc Tiêu Dung Ngư đang chuẩn bị nói chuyện.
Hai người đồng thời sửng sốt một chút, Thẩm Ấu Sở vội vàng khoát khoát tay, nhỏ giọng nói: "Cô nói trước đi."
"Tôi chỉ muốn hỏi một chút."
Tiêu Dung Ngư đặt cốc cà phê xuống: "Lúc cô mang thai, có từng nghĩ tới việc nếu như không gặp phải Trần Hán Thăng, cuộc sống sẽ là như thế nào hay chưa?"
"Thực ra … lúc tôi mới vừa quen biết anh ấy."
Thẩm Ấu Sở có chút ngượng ngùng nói: "Có chút sợ anh ấy."
"Anh ấy là một học sinh bất hảo mà, lúc học cấp ba chúng tôi đều đang nghiêm túc đọc sách, anh ấy thường xuyên chạy ra ngoài với đám thanh niên bỏ học đánh bi-a ở ngoài trường học."
Hai tay Tiêu Dung Ngư đặt ở trên mặt bàn, bày ra một tư thái đang nghe chuyện xưa.
Sau tết cô muốn rời khỏi Kiến Nghiệp, nói lời tạm biệt với tất cả mọi thứ ở nơi này, nên tâm tính đã điều chỉnh vô cùng ôn hòa, nếu không phải vậy cũng sẽ không hẹn Thẩm Ấu Sở ra gặp mặt.
"Đợi đến lúc sau khi quen nhau, mới xảy ra rất nhiều chuyện, xin trợ cấp cho học sinh nghèo khó vượt khó, hoạt động chiếu phim của lớp, còn có giúp đỡ khi Hoả Tiễn 101 khai trương …"
Ánh mắt Thẩm Ấu Sở hơi lộ ra vẻ mơ hồ: "Con người của tôi tính cách khá bị động, thực ra xác định quan hệ như thế nào cũng không biết rõ, con gái cũng giống tôi, khờ khạo chỉ có thể thổi bong bóng."
Tiêu Dung Ngư cười một tiếng, thực ra Bé Tiểu Ngư Nhi cũng giống như cô vậy.
"Nếu như không có gặp phải Tiểu Trần …"
Thẩm Ấu Sở dừng lại một chút, chậm rãi nói: "Tôi có lẽ sẽ làm thêm ở trong nhà ăn, thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi, cầm theo một cái bình giữ nhiệt học tập cả ngày ở trong thư viện."
Đây là cuộc sống bình thường của một sinh viên đại học nghèo khó, từ trong đoạn đối thoại này, Tiêu Dung Ngư biết Thẩm Ấu Sở thuộc về kiểu người không biết nói dối thế nào, bèn hỏi: "Cô … có hận Tiểu Trần không?"
"Không hận."
Giọng điệu Thẩm Ấu Sở dịu dàng, nhưng cũng rất chắc chắn: "Tôi có bé cưng, trong lòng đã vô cùng thỏa mãn."
Tiêu Dung Ngư khẽ vuốt cằm, Thẩm Ấu Sở cũng giống như bản thân cô vậy, nguyện ý vì cục cưng mà trả giá tất cả.
"Cô thì sao?"
Sau khi Thẩm Ấu Sở nói xong, cũng hỏi Tiêu Dung Ngư.
"Tôi?"
Tiêu Dung Ngư nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Tôi và Tiểu Trần đã quen nhau rất lâu, bởi vì cha mẹ hai bên cũng xem như là bạn bè, sau khi lên cấp ba lại trở thành bạn học trong cùng một lớp, cho nên vô cùng quen thuộc với nhau."
"Chỉ là có chút không ngờ tới."
Tiêu Dung Ngư dùng ngón tay tinh tế quấy quấy thìa cà phê, nhẹ nhàng nói: "Thực ra hồi cấp ba tôi đã thích Tiểu Trần rồi, nhìn thấy anh ấy hút thuốc tôi sẽ không vui, nhìn thấy La Tuyền đưa ngôi sao nhỏ cho anh ấy cũng sẽ không vui, tôi mang bánh rán cho anh ấy, anh ấy lại đưa cho Vương Tử Bác tôi cũng sẽ không vui … Chỉ là lúc đó cũng không có ý thức này, còn từ chối lời thổ lộ của anh ấy lúc nghỉ hè."
"A …Vậy thì cô thật là lợi hại."
Thẩm Ấu Sở có chút sững sờ, bản thân mình lúc đó cũng không dám từ chối.
"Tôi lợi hại chỗ nào, người thật sự lợi hại phải là Tiểu Trần mới đúng."
Tiêu Dung Ngư cảm thán một câu, sau đó nhìn thẳng vào Thẩm Ấu Sở nói: "Sau khi tôi đi Mỹ, cô hãy kết hôn với anh ấy đi."
"Không kết hôn."
Thẩm Ấu Sở nhắm mắt lại lắc đầu, lông mi thật dài bao trùm ở trên mí mắt: "Nếu như cô không xuất ngoại, có thể ở lại kết hôn với Tiểu Trần."
"Không kết hôn."
Tiêu Dung Ngư cũng có phản ứng này, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung một lúc, dường như cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Đã từng, hy vọng to lớn nhất của các cô chính là tạo thành một gia đình với Trần Hán Thăng, rồi sinh một bảo bối đáng yêu.
Bây giờ thứ tự lại ngược lại, trước có cục cưng, hơn nữa Trần Hán Thăng còn là cha của một đứa bé khác, cuộc hôn nhân này có kết hay không dường như cũng không quan trọng nữa.
Cuộc nói chuyện lại rơi vào im lặng một lần nữa, một lát sau, hai người tính tiền rời đi.
Nhìn chung cuộc nói chuyện lần này tương đối xa lạ, có điều cũng không có giương cung bạt kiếm đối địch, ngược lại bởi vì đều làm mẹ rồi, nên trong lòng Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đều có một ít sự đồng cảm không có nói ra.
Đương nhiên, sự “hoà giải” này còn cách sự kỳ vọng của Trần Hán Thăng, thực ra vẫn còn một chặng đường rất xa.
Theo sự rời đi của Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, trong cửa hàng đồ uống xảy ra từng trận tiếc hận không hề có một tiếng động, lúc ở cửa, Tiêu Dung Ngư nói với Thẩm Ấu Sở rằng: "Tôi lái xe tới đây, có cần đưa cô về không?"
"Cám ơn, tôi tự đi về được rồi."
Thẩm Ấu Sở vẫn lễ phép từ chối như cũ, cô đội mũ lên rồi quàng chặt khăn quàng cổ, gió lạnh thổi vào đuôi tóc thoáng uốn lượn, lắc lư trái phải.
Tiêu Dung Ngư cũng không có tiếp tục giữ lại nữa, sau khi lên xe cũng khởi động chân ga rời đi.
Có điều trong nháy mắt người qua đường, dường như cũng có cảm giác giống vậy, Thẩm Ấu Sở dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía ven đường;
Tiêu Dung Ngư cũng quay cửa xe xuống, trong ánh mắt tìm kiếm bóng người ở phía sau kia, tiếp theo hai người đều biến mất trong dòng người mênh mông.
Các cô đều cảm thấy, đây là lần gặp mặt cuối cùng trong đời này.