Căn hộ này của Thẩm Ấu Sở tiếp giáp với Tử Kim Sơn, tầm nhìn vô cùng rộng rãi, ánh mặt trời màu đông thưa thớt chiếu xuyên qua tấm cửa sổ bằng kính, rơi trên sàn gỗ một cách ấm áp.
Ở trong phòng ngủ chính, Thẩm Ấu Sở ngồi ở trên giường, yên lặng chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại di động.
Cô không để ý tại sao Tiêu Dung Ngư lại có số điện thoại di động của mình, bởi vì nếu như Thẩm Ấu Sở muốn, cũng có thể có được phương thức liên lạc của Tiêu Dung Ngư.
"Lạch cạch ! "
Trong phòng khách truyền đến tiếng cửa chống trộm bị mở ra, ngay sau đó khi Mạc Kha nhìn thấy Bé Tiểu Ấu Sở, thì cao hứng nói chuyện: "Ai nha, cục cưng đang làm cái gì vậy, lại đang phun bong bóng sao, ngày hôm nay cháu có lật người không vậy … "
Bé Tiểu Ấu Sở đã hơn bốn tháng tuổi rồi, mà đến giờ vẫn còn chưa học được cách lật người, so với người chị gái hơn ba tháng tuổi đã có thể tự mình lật người rồi.
Sau khi bệnh viện kiểm tra thì thân thể không có bất cứ vấn đề gì, nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của bác sĩ chủ trị, mọi người đều hiểu, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do bản thân cục cưng quá ngốc.
"Mẹ đâu rồi, chúng ta đi tìm xem mẹ ở đâu nào … "
Lúc này Mạc Kha ôm lấy Trần Tử Bội, một bên đùa nghịch, một bên đi tìm mẹ.
Hiện giờ mẹ hai Mạc càng ngày càng giống "bà ngoại", bà cũng rất cưng chiều Trần Tử Bội, một viên chức cấp giáo sư với khí chất trang nhã, đã quen ăn chay, có tôn chỉ yêu thích sự sạch sẽ mãnh liệt như vậy, mà lại có thể kiên nhẫn thay tã cho cục cưng.
Điều này chứng tỏ Trần Tử Bội ở trong lòng Mạc Kha, đã vượt qua tín ngưỡng và thói quen mà bà đã kiên trì cho tới nay.
"Hoá ra mẹ đang gửi nhắn tin sao, vậy thì không quấy rầy mẹ nữa vậy … "
Đứng ở cửa phòng ngủ nhìn thấy Thẩm Ấu Sở, Mạc Kha lại thân mật ôm Bé Tiểu Ấu Sở rời đi.
Mạc Kha cho rằng Thẩm Ấu Sở chỉ là đang gửi tin nhắn bình thường, cho nên không có để ý, bà ta nào có biết tin nhắn này đã kích động đến Thẩm Ấu Sở, đặc biệt là cái tên "Tiêu Dung Ngư" được ký ở đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Dung Ngư, vẫn đang trong thời gian năm thứ nhất đại học, Trần Hán Thăng bị cách ly ở bên trong nhà máy Tân Thế Kỷ, Thẩm Ấu Sở mới hiểu được hoá ra bên cạnh hắn còn có một cô gái xinh đẹp kiêu ngạo như vậy.
Sau đó dưới sự giải thích và che giấu của Trần Hán Thăng, cái tên "Tiêu Dung Ngư" này dần dần bị lãng quên trong cuộc sống.
Thỉnh thoảng lơ đãng nhớ lại, Thẩm Ấu Sở chỉ có thể chăm chú nhìn ánh chiều tà đỏ rực nơi chân trời, chậm rãi chớp chớp cặp mắt hoa đào.
Lần thứ hai nhìn thấy Tiêu Dung Ngư, khi đó đã là năm tư, cô ấy khóc lóc lấy đi cái đèn bàn kia.
Thẩm Ấu Sở nghĩ thầm, có lẽ cái đèn bàn kia rất quan trọng với Tiêu Dung Ngư.
Đến lần thứ ba cũng chưa có nhìn thấy Tiêu Dung Ngư, có điều bạn tốt của cô ấy là Biên Thi Thi đã tới đây, Biên Thi Thi đích thân nói với mình rằng, Tiêu Dung Ngư đang mang thai, cha của đứa bé là Trần Hán Thăng.
Khoảnh khắc đó đối với Thẩm Ấu Sở mà nói là trời đất sụp đổ, thương tâm, khổ sở, tan vỡ … nhưng cô chưa từng hận bất kỳ người nào, chẳng qua là cảm thấy bản thân mình cần phải thoát ra, bởi vì Tiêu Dung Ngư có em bé mà.
Rồi sau đó … chính mình cũng mang thai.
Thẩm Ấu Sở chưa từng nghĩ tới việc bỏ đứa bé đi, điều này ngay cả Hồ Lâm Ngữ cũng biết, cho nên Tiểu Hồ căn bản chưa từng khuyên nhủ gì, sau khi sinh con gái xong, Thẩm Ấu Sở cũng không có ngăn cản Trần Hán Thăng gặp mặt cục cưng, bởi vì đây là cha con thực sự.
Nhưng mà đối với tình cảm của mình và Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở đã không còn mong đợi gì nữa, Bé Tiểu Ấu Sở giống như thiên sứ, đã đủ để bù đắp tất cả những tiếc nuối của cô rồi.
Chuyện cũ tựa như một bộ phim điện ảnh, từng khung cảnh nhảy ra ở trong đầu, Thẩm Ấu Sở suy tư rất lâu, cuối cùng vẫn trả lời tin nhắn.
Thẩm Ấu Sở: Có chuyện rất quan trọng sao?
"Ting ! "
Tiêu Dung Ngư trả lời tin nhắn rất nhanh, hai người cứ như vậy mà trao đổi với nhau.
Tiêu Dung Ngư: Cụ thể thì chỉ có một chuyện, buổi tối ngày 30 tết đó, chú Trần và dì Lương nên ở bên nào, tôi đoán có lẽ bọn họ cũng sẽ khó xử, cho nên muốn trao đổi với cô một chút.
Vấn đề này quả thực đúng là sự thật, cho dù có nghiên cứu lý thuyết "xử lý mọi chuyện một cách công bằng" kỹ lưỡng đến đâu, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên trước sau gì cũng vẫn phải đối mặt.
"Ba mẹ … "
Thẩm Ấu Sở vừa muốn gõ ra "Ba mẹ ở bên nào cũng được", sau đó lại cảm thấy không thích hợp, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên chính là "ba mẹ" của mình, nhưng thực ra cũng cùng là "ba mẹ" của Tiêu Dung Ngư.
Không biết lúc Tiêu Dung Ngư gửi tin nhắn vừa nãy, có gặp phải vấn đề như vậy hay không, cho nên mới đổi thành "chú Trần và dì Lương" .
Bởi vậy, Thẩm Ấu Sở cũng đổi xưng hô giống vậy.
Thẩm Ấu Sở: Chú Trần và dì Lương ở bên nào cũng được hết, tôi không có ý kiến.
Tiêu Dung Ngư: Vậy cứ như vậy đi, buổi tối ngày 30 tết, chú Trần và dì Lương sẽ ở bên kia của cô, buổi sáng ngày mùng một đầu năm sẽ đến bên này của tôi, đây là lần đoàn tụ cuối cùng trong Tết Nguyên Đán, tôi hi vọng mọi người đều có thể vui vẻ một chút.
Thẩm Ấu Sở nhíu nhíu mày, bên trong tin nhắn này của Tiêu Dung Ngư, dường như ẩn chứa sự ly biệt.
"Tạch tạch tạch … "
Có lẽ là bởi vì sự lương thiện, cũng có lẽ là vì một nguyên nhân khác, Thẩm Ấu Sở vẫn hỏi: Cô làm sao vậy?
Tiêu Dung Ngư: Sang năm tôi dự định sẽ ra nước ngoài, mang theo cả Bé Tiểu Ngư Nhi đi cùng, đây cũng là nguyên nhân tôi muốn gặp cô, bởi vì tôi đột nhiên nhớ ra, giữa chúng ta xưa nay đều chưa từng trao đổi với nhau.
Cũng không lâu lắm, Thẩm Ấu Sở đã trả lời lại, chỉ có một chữ:
Được.
…
Cuộc gặp mặt và trao đổi lần này của Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, Trần Hán Thăng hoàn toàn không hề hay biết, hắn còn đang đi tới nhà máy điện tử Xiaomi để chuẩn bị tiễn Trịnh Quan Đề.
Mẹ của bạn thân Trịnh năm nay đã vào gia phả, cho nên về tình về lý cô cũng phải về Hương Cảng, mặt khác Trịnh lão gia tử đại khái là đã biết chuyện trong mấy tháng nay rồi, thuộc vào tình huống gặp một lần là ít đi một lần.
Lúc đi qua quán cà phê hoa 1206, Trần Hán Thăng theo bản năng đánh mắt nhìn qua, cửa đóng chặt, có điều lại dán một thông cáo viết thời gian khai trương sang năm.
Thương Nghiên Nghiên và Tiểu Trì đều đã về Thượng Hải, Thương Phú Vinh sau khi trải qua lần phá sản đó, ông ấy đã trở nên đặc biệt quý trọng mối quan hệ trong gia đình, dựa vào miêu tả của Thương Nghiên Nghiên, thẻ hội viên VIP trung tâm tắm rửa của lão Thương đã đóng bụi từ lâu rồi.
Đối với mối quan hệ giữa Thương Nghiên Nghiên và Trần Hán Thăng, Thương Phú Vinh khôn khéo dường như đã đoán được, nhưng ông ấy cũng không mở miệng hỏi, bởi vì trạng thái cuộc sống hiện tại của Thương Nghiên Nghiên so với ngày trước đều thoả mãn hơn bao giờ hết.
Bởi vì cô cái gì cũng không thiếu, ngay cả trong lòng cũng không tiếp tục mê man nữa, chỉ là cả ngày nghĩ đến việc làm video máy tính với Thẩm Ấu Sở, nhìn Bé Tiểu Ấu Sở ngốc nghếch một chút.
Ở cửa nhà máy điện tử Xiaomi, Trần Hán Thăng nhìn thấy Trịnh Quan Đề.
Bạn thân Trịnh một thân mặc một chiếc áo gió màu đen xa hoa, đôi boot ôm lấy đôi chân tinh tế, mái tóc màu cà phê toả ánh sáng lộng lẫy dưới ánh mặt trời, trên mặt đeo một cái kính râm đổi màu, có vẻ vô cùng thời thượng.
Bên người cô còn có Tưởng Vân Vân đang đứng, xem ra cô thư ký nhỏ này cũng phải về Hương Cảng theo.
"Vất vả cho Chủ tịch Trần rồi ! "
Tưởng Vân Vân nhìn thấy chiếc xe Porsche đang chậm rãi chạy đến, một bên xách hành lý lên, một bên cười hì hì nói: "Lại có thể khiến cho Chủ tịch Trần làm tài xế, tôi đây là được dính chút hào quang của bà chủ đây mà."
Tưởng Vân Vân là thư ký thân cận, quan hệ của cô ấy và Trịnh Quan Đề, cũng gần giống như quan hệ của Nhiếp Tiểu Vũ và Trần Hán Thăng, cho nên Tưởng Vân Vân có thể ý thức được, giữa hai ông chủ này đã xảy ra chút chuyện gì đó.
Đây cũng không có bất ngờ chút nào, giữa nam nữ làm gì có quan hệ bạn bè chân chính chứ, cái gọi là thuyền tình hữu nghị thuần khiết giữa hai người khác phái, cuối cùng cũng chỉ có hai khả năng.
Nếu không bay lên cao, thì là chìm xuống đáy.
Rất hiển nhiên Chủ tịch Trần và Chủ tịch Trịnh chắc hẳn là "bay lên cao" rồi, chỉ là bọn họ xử lý rất tốt, mặt ngoài vẫn bình thường.
"Năm nay công ty của các cậu để vị giám đốc nào trực ban vậy?"
Sau khi lên xe, Trịnh Quan Đề hỏi.
"Lão Tào đó, còn có thể là ai được chứ."
Trần Hán Thăng đáp lại.
"Ừm."
Trịnh Quan Đề không có gì bất ngờ gật đầu một cái, thực ra trong điện tử Quả Xác có công việc vất vả mệt nhọc dơ bẩn gì cũng đều không cần hỏi nhiều, cơ bản đều là do Tào Kiến Đức phụ trách.
Mặt khác hơn hết, lão Tào cũng quen thuộc với rất nhiều nghiệp vụ, tham gia việc lập kế hoạch xây dựng lại nhà máy cũ, vừa tự mình phụ trách nhà máy mới tại quận Thanh Phổ của Thượng Hải, quen thuộc với sự phát triển kinh tế Internet, cũng thông thạo nghiệp vụ tiêu thụ thực tế, rõ ràng là được đào tạo dựa theo cách bồi dưỡng "người nối nghiệp" đời tiếp theo.
Sau khi Quả Xác được đưa ra thị trường, hẳn là muốn tiến hành cải cách cơ cấu càng triệt để hơn, vào lúc ấy đại khái sẽ phải bố trí "CEO, COO" và các chức vụ khác, CEO vốn dĩ sẽ là vị trí của Khổng Tĩnh, nhưng cô ấy dường như lại càng hy vọng được lui về vị trí thứ hai hơn.
"Đợi đến khi Quả Xác được đưa ra thị trường, trọng trách của tôi coi như đã hoàn thành, hy vọng có thể tới trường đại học giảng dạy."
Không biết bắt đầu từ khi nào, Khổng Tĩnh thường xuyên treo câu nói này ở trên miệng.
Lúc trước Khổng Tĩnh từ chức ở chuyển phát nhanh Thâm Thông, đã từng đùa rằng muốn tới trường đại học làm một nữ đầu bếp cầm thìa, sau đó lại bị Trần Hán Thăng "ba lần đến mời" mời ra ngoài, thế nhưng vẫn luôn hướng về khung cảnh bên trong tháp ngà như trước.
Đương nhiên nếu cô ấy tới trường đại học, vậy thì chắc chắn sẽ không phải là một nữ đầu bếp rồi, rất nhiều khoa kinh tế học của các trường đại học trong 985 và 211, đồng ý mời cô tới làm giáo sư danh dự.
Sau khi Khổng Tĩnh lui về vị trí thứ hai, cổ phần cũng sẽ không ít, hàng năm cô có thể nhận được một lượng lớn tiền lợi nhuận, đồng thời cũng có thể làm chuyện mà mình thích.
Trần Hán Thăng cảm thấy không thể tiếp tục cố chấp giữ lại nữa, Khổng ngự tỷ đã hết lòng rồi, hơn nữa sau khi hắn và cô không còn là quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, có thể ở bênh cạnh nhau càng thoải mái hơn.
Cho nên, lão Tào chính là "lốp xe dự phòng" mà Trần Hán Thăng bồi dưỡng .
Lốp xe dự phòng là ý tứ gì đây, nói một cách đơn giản, nếu như Khổng Tĩnh lui đi, Tào Kiến Đức có hi vọng trở thành CEO;
Nếu như đến lúc đó Khổng Tĩnh thay đổi suy nghĩ, vẫn hy vọng hưởng thụ hào quang và sự tán dương ở trước màn hình, vậy thì chỉ có thể để lão Tào tiếp tục oan ức làm "Thái tử" thôi.
Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề cứ như vậy mà nói chuyện phiếm đến tận khi tới sân bay Lộc Khẩu, lúc ở trước cửa kiểm tra an ninh, Trần Hán Thăng dang hai tay ra: "Lên đường bình an, năm mới vui vẻ."
Đây là ý tứ muốn ôm một cái, bạn thân Trịnh cũng không có từ chối, có điều sau khi ôm một cái lịch sự, Trịnh Quan Đề rút ra vài tờ tiền giấy từ trong ví tiền, cười đưa cho Trần Hán Thăng: "Tôi đã nói rồi, giữa hai chúng ta chỉ có giao dịch tiền tài, đây là tiền boa lúc ôm."
"Được!"
Trần Hán Thăng không khách khí nhận lấy: "Cảm ơn Chủ tịch Trịnh đã ban thưởng!"
"Hừ ! "
Trịnh Quan Đề kéo kính râm xuống dưới mũi, lộ ra một đôi mắt xinh đẹp mà nghịch ngợm, cô nhìn Trần Hán Thăng một cách quyến rũ , sau đó lại đây kính râm lên, tiêu sái đi vào sân bay.
"Chậc chậc ! "
Trần Hán Thăng không nhịn được chép miệng một cái, sau buổi tối hôm đó, bạn thân Trịnh dường như đã khai phá ra thuộc tính "phong tình" này.
…
Từ sân bay trở lại căn hộ bên bờ sông, đúng lúc lão Trần cũng vừa mới đến, ông đang vui vẻ chơi đùa với Bé Tiểu Ngư Nhi, căn bản không thèm phản ứng lại con trai.
Ngày hôm sau là ngày 28 tết, cha của Vương Tử Bác và cha mẹ của Biên Thi Thi đều tới đây, tất cả các gia đình đến Kiến Nghiệp đón tết đều đã đến đông đủ.
Quy trình tiếp theo, chính là một đám người đã sớm quen biết, mới quen, tuổi trẻ, tuổi già cùng nhau tụ tập ăn cơm, dán câu đối mua hàng tết, rất náo nhiệt.
Buổi sáng ngày 29 tết, Trần Hán Thăng đang chơi đùa với Bé Tiểu Ấu Sở, đột nhiên nhận được điện thoại của Lương Mỹ Quyên: "Đang làm gì thế?"
"Đang cầu xin cháu gái của mẹ lật người đây."
Trần Hán Thăng ảo não hỏi: "Mẹ, khi còn nhỏ con có ngốc như thế này không, hơn 4 tháng tuổi mà vẫn chưa biết lật, chỉ biết thổi bong bóng."
"Con gấp cái gì chứ."
Lương thái hậu không vui: "Châm ngôn nói rất đúng, con cái lật người muộn, sau này đều sẽ có tiền đồ lớn."
"Vậy Trần Tử Khâm thì sao?"
Trần Hán Thăng hỏi: "Con bé lật người sớm, mới ba tháng tuổi đã biết lật người rồi."
"Đây là chuyện tốt mà."
Lương thái hậu vẫn rất vui vẻ: "Châm ngôn nói rất đúng, con cái lật người sớm, đầu óc sẽ càng thông minh."
"Con … "
Trần Hán Thăng nghĩ thầm ở trong lòng mẹ ruột, hai đứa cháu gái cục cưng này ngay cả tóc cũng đều quý giá, không có bất kỳ khuyết điểm nào.
"Ấu Sở đâu?"
Lương Mỹ Quyên nói tới chính sự: "Tiểu Ngư Nhi vừa đi ra ngoài, con bé nói phải mấy tiếng nữa mới có thể trở về, con có muốn tìm một lý do hay không … "
Trần Hán Thăng lập tức hiểu rõ, bà ngoại lại muốn nhìn thấy hình ảnh hai người cháu gái dắt tay nhau đây mà, bèn nói: "Thẩm Ấu Sở cũng đi ra ngoài rồi, hiện giờ con sẽ mang theo Bé Tiểu Ấu Sở qua đó ngay."
"Đây cũng quá khéo rồi."
Lương Mỹ Quyên vui mừng rạo rực nói: "Con mau tới đây đi, bây giờ chúng ta phải bồi dưỡng tình cảm cho cặp chị em nhỏ này, không thể để cho các đứa giống mẹ như vậy được, vĩnh viễn không được gặp mặt nhau."
…
Lần này Lương thái hậu tính sai rồi, hai người mẹ cũng không thật sự vĩnh viễn không thấy mặt nhau, hơn nữa từng người các cô đi ra ngoài, thực ra chính là ngồi một chút như đã hẹn.
Trong một cửa hàng đồ ngọt bên cạnh thư viện Kiến Nghiệp, cửa kính đột nhiên bị đẩy ra "Leng keng" một tiếng, một dòng nước lạnh lẽo cũng thuận thế tràn vào theo.
Khách hàng bên trong cửa hàng đồ ngọt bị đông cứng một chút, còn phát ra một vài thái độ ghét bỏ, biểu đạt sự bất mãn của bản thân, bất quá bọn họ mới vừa mở miệng, những điều muốn nói kia lại nhất thời bị nuốt xuống, bởi vì lần này người tiến vào là hai mỹ nữ.
Mặc dù một người đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt; một người khác lại đội một cái mũ ngư dân, cúi đầu yên tĩnh đi theo sau lưng, có điều mọi người đều biết đây chính là mỹ nữ.
Chiều cao của hai người này đều từ 1m68 trở lên, cho dù đang mặc một cái áo lông mập mạp, cũng vẫn không ngăn được dáng người yểu điệu.
Đợi sau khi các cô tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, một người tháo khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt trái xoan tinh xảo tự tin;
Một người khác thì gỡ xuống mũ ngư dân xuống, dường như không quá quen với việc ngẩng đầu lên, chẳng qua lúc đang gọi món, mới lay động đôi mắt hoa đào trong suốt một chút.
Mẹ kiếp!
Xinh đẹp như vậy sao!
Thật tốt!
Bầu không khí bên trong cửa hàng đồ ngọt đột nhiên trở nên sinh động, tuy rằng không ai lớn tiếng ồn ào, cũng không ai cố ý đi lại, có điều đều có thể cảm giác được.
Đây giống như là trong lớp có một học sinh xinh đẹp mới chuyển đến, mặc dù mọi người không ai quen biết cô ấy, cũng không dám qua bắt chuyện, nhưng trong lớp luôn có một cảm giác hưng phấn khác thường.
Có điều nếu như người khác nghe thấy cuộc đối thoại của các cô, không chừng sẽ phải tan nát cõi lòng đầy đất, hoá ra các cô đều đã làm mẹ rồi.
…
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư mặt đối mặt ngồi xuống như vậy, hai người dường như cũng không biết phải mở miệng như thế nào, từng người ngồi quầy đồ uống trước mặt mình.
Một lúc lâu sau, Tiêu Dung Ngư cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, bắt đầu từ việc con cái, chính thức bắt đầu cuộc nói chuyện lần này: "Con gái cô tên là Trần Tử Bội đúng không."
"Tử Khâm Tử Bội" rõ ràng là phạm vi đặt tên cho cặp sinh đôi, ông nội Trần Triệu Quân đặt tên cho hai cháu gái như vậy, ngoại trừ ngụ ý xinh đẹp bên ngoài của nó, còn bao hàm cả hy vọng chị em nhỏ tương thân tương ái.
"Đúng ! "
Thẩm Ấu Sở gật đầu một cái.
Trước đây lúc Lương Mỹ Quyên mang theo đứa bé, thỉnh thoảng sẽ gọi sai, ví dụ như rõ ràng muốn gọi "Trần Tử Khâm", kết quả lại gọi thành "Trần Tử Bội", cuối cùng Trần Hán Thăng tìm cho bà một cách, thực sự không được thì gọi là "tâm can cục cưng" hoặc là "cháu gái ngoan" đi, trực tiếp xong chuyện.
Có điều Tiêu Dung Ngư vẫn biết được, hoá ra Thẩm Ấu Sở cũng sinh con gái, chỉ muộn hơn mấy ngày so với Bé Tiểu Ngư Nhi.
"Tôi không có đưa Trần Tử Khâm tới."
Tiêu Dung Ngư nhẹ giọng nói: "Sau này cũng không có ý định nói cho con gái biết, con bé còn có một người em gái, tôi hi vọng cuộc sống của con bé có thể đơn giản một chút."
"Ừ ! "
Thẩm Ấu Sở cũng làm mẹ, vô cùng hiểu rõ suy nghĩ của Tiêu Dung Ngư, cô trầm mặc một lúc cũng nói: "Tôi cũng sẽ không nói cho Tử Bội biết, con bé còn có một người chị gái."
Sau đó hai người lại lâm vào một trận im lặng, lần nói chuyện này mới đầu đã đặt ra một nguyên tắc "lãnh khốc":
Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ấu Sở, vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp mặt.
…
Đương nhiên, cái nguyên tắc này tuyệt đối không thể thực hiện được, thậm chí rất có hiệu ứng hài hước.
Bởi vì trên một chiếc xe Porsche ở dưới cầu căn hộ bên bờ sông, hai cục cưng "vĩnh viễn không bao giờ gặp mặt" này đang ôm nhau chơi đùa đây.
Bé Tiểu Ngư Nhi 5 tháng tuổi dường như muốn mọc răng rồi, ra sức gặm gương mặt mập mạp của em gái.
Bé Tiểu Ấu Sở lúc này cũng không bình tĩnh nữa, dùng sức muốn đẩy chị gái ra, cặp mắt hoa đào nhỏ nước mắt lưng tròng rất đáng thương.
Ba Trần Hán Thăng cười hì hì che chở ở bên cạnh, thỉnh thoảng còn so sánh hai cái đầu nhỏ của hai cô con gái.
"Không xê xích bao nhiêu, bên ngoài còn bọc chăn bông, nên chắc không nhìn thấy được."
Trần Hán Thăng thoáng nghĩ.
…