Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 993 - Chương 993: Tiêu Dung Ngư: Thẩm Ấu Sở, Trước Tết Có Thể Gặp Mặt Một Lần Không?

Chương 993: Tiêu Dung Ngư: Thẩm Ấu Sở, trước tết có thể gặp mặt một lần không? Chương 993: Tiêu Dung Ngư: Thẩm Ấu Sở, trước tết có thể gặp mặt một lần không?

Mẹ của Vương Tử Bác tới vào ngày 26 âm lịch, đến ngày thứ hai, Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ sắp xếp công việc riêng của mình ổn thoả, từ chối đề nghị phái xe về đón của Trần Hán Thăng, hai người cha cùng nhau lái xe tới đây.

Trần Triệu Quân đã xác định sang năm sẽ nghỉ việc, thực ra các cấp dưới đều rất không nỡ bỏ vị chủ nhiệm này.

Tính cách Lão Trần hiền hậu, quan hệ cũng rộng, cấp dưới gặp phải khó khăn tới tìm ông xin giúp đỡ, bình thường đều có thể được nhận được câu trả lời tích cực.

Có điều Trần Triệu Quân đã quyết định sẽ đi, ông vốn dĩ không có quá nhiều tham vọng trong sự nghiệp, nếu không với năng lực tổng hợp của ông, Trần Hán Thăng nói không chừng thật sự có thể hoà làm một với cái danh hiệu "con Phó thị trưởng" rồi.

Bởi vì lão Trần muốn chăm sóc cháu gái, trong lòng ông cũng đã lên kế hoạch rồi, đến hai tuổi sẽ dạy các bé học thơ cổ, nghe không hiểu cũng không sao hết, tạm thời bồi dưỡng cảm quan ngôn ngữ trước;

Tuổi lớn hơn một chút, sẽ cho các bé học một môn sở trường, những thứ như đàn piano này, đàn violin này, đàn tranh này cũng có thể.

Đợi đến khi hai chị em được 5, 6 tuổi, còn muốn đưa các bé đến nhà trẻ, sau đó sẽ đón các bé tan học thật sớm.

...

Nghĩ tới những chuyện vụn vặt này, người ông nội như Trần Triệu Quân này, ngủ cũng có thể cười mỉm.

Có điều Cục trưởng Tiêu lại không may mắn như vậy, ông vốn dĩ cũng muốn nghỉ việc, có điều bị Cơ quan Tổ chức từ chối, còn tỏ vẻ năm sau có thể sẽ có thêm nhiều trọng trách.

Tiêu Hoành Vĩ đã là Thường Vụ Phó cục trưởng Cục Cảnh sát rồi, lại thêm trọng trách là lên tới cục trưởng rồi, nói không chừng còn muốn kiêm thêm chức vụ phía bên chính quyền, như phó chủ tịch chẳng hạn.

Tiêu Hoành Vĩ cũng rất buồn bực, tại sao Trần Triệu Quân lại có thể nghỉ hưu sớm, còn mình thì lại không được?

Người ta đã trả lời ông như này, chủ nhiệm Trần có thể nghỉ việc, bởi vì con trai của ông ấy là Trần Hán Thăng, các bí thư trong thành phố đều đã đặc biệt phê duyệt rồi, trước khi về hưu phải thăng lên chức vụ Phó Cục trưởng nhàn nhã qua một thời gian, cuối cùng lấy đãi ngộ cấp Cục trưởng mà về hưu.

Bởi vì Cảng Thành muốn "vượt qua khúc cua" phát triển, chắc chắn không thể rời bỏ sự dốc sức ủng hộ của những người như Trần Hán Thăng này.

Nhưng lão Tiêu đây, ông chỉ có một đứa con gái thôi.

Chúng tôi đều biết con gái ông rất đẹp, nhưng mà xinh đẹp không thể tăng trưởng GDP được, hoặc là nói con gái ông là phu nhân của Chủ tịch Trần, như vậy nói không chừng còn có thể đối xử đặc biệt.

Tiêu Hoành Vĩ nghe xong im lặng rất lâu, không nói tiếng nào rời đi.

Cho nên này trên lộ trình hơn 300 cây số này, tâm tình lão Tiêu có chút trầm thấp, cũng may Trần Triệu Quân nhạy cảm ý thức được, chưa bao giờ khoe khoang về dự định sau khi về hưu của mình, cũng không đề cập tới Thẩm Ấu Sở và Bé Tiểu Ấu Sở, chỉ là nói đến Bé Tiểu Ngư Nhi.

Lương Mỹ Quyên thường xuyên gọi điện thoại với lão Trần, một là quan tâm cuộc sống một mình của ông ra sao, hai là kể vài câu chuyện thú vị của các cháu gái cho ông nghe, cho nên lão Trần có thể kể về những chuyện hàng ngày của Bé Tiểu Ngư Nhi sinh động như thật.

Sau khi đến Kiến Nghiệp, đường xá không có gì bất ngờ đã xảy ra, các tuyến đường đều vắng vẻ, có điều bên trong thương trường lại rất náo nhiệt, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đèn lồng màu đỏ treo trên cao, dưới gốc cây còn có hội viên của "Hiệp hội các nhà thư pháp XXX" đang viết câu đối miễn phí, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng pháo nổ lẻ tà lẻ tẻ.

Thành phố lớn cấp năm đương nhiên không theo kịp loại địa phương nhỏ như Cảng Thành, có điều bởi vì năm nay có đặc biệt nhiều người đến Kiến Nghiệp, dù sao cũng ít nhiều có phần cảm giác.

Đương nhiên, có người tới thì cũng có người đi.

Hồ Lâm Ngữ dự định sáng sớm hôm nay sẽ về nhà, thời gian này cô ấy mới trở về, chủ yếu là bởi vì quán trà sữa muốn hạch toán sổ sách hàng năm.

Hiện tại quán trà sữa "Ngộ Kiến" ở Kiến Nghiệp đã lên tới bảy chi nhánh, rải rác khắp khu vực nội thành và hai khu đại học, thậm chí còn có chi nhánh ở cấp Tân Nhai Khẩu và cầu Sư Tử.

Không ngoa mà nói, "Ngộ Kiến" đã trở thành trà sữa quốc dân ở Kiến Nghiệp.

Nói không chừng đợi một thời gian nữa, sẽ có một vài người ham ăn cố ý tới Kiến Nghiệp, chỉ vì có thể uống một ly trà sữa "Ngộ Kiến", sau đó chụp ảnh check-in ở Qzone một cái, chứng minh bản thân đã từng tới nơi này cà thẻ.

Với tình hình làm ăn tốt như vậy, Hồ Lâm Ngữ làm tổng giám đốc, một năm này cộng thêm tiền thưởng cơ phần ước chừng phải kiếm được 300 nghìn, như vậy tính ra mà nói, một ngôi nhà ở Ngự đình viên Kim Lăng kia dường như cũng không phải quá đắt.

Kể từ tháng 1 năm nay, khắp nơi đều đồn rằng giá nhà sắp tăng lên rồi, đương nhiên năm ngoái Trần Hán Thăng đã biết rồi, thậm chí hắn còn biết rõ như ban ngày mảnh đất nào ở Kiến Nghiệp sẽ tăng lên trước.

Có điều tin tức của người dân bình thường đều hơi lạc hậu, cho nên nếu mí mắt linh hoạt, vẫn có thể đi theo chính sách và tư bản phía sau thu được chút lợi nhuận; do dự không quyết định, chỉ có thể nhìn giá phòng tăng lên từng ngày từng ngày đến mức muốn mua cũng mua không nổi.

Giá phòng muốn tăng, hơn nữa khu vực Ngự đình viên Kim Lăng quả thực rất tốt, đặc biệt là còn cùng một khu dân cư với Thẩm Ấu Sở, A Ninh, Bé Tiểu Ấu Sở, cho dù là phương diện nào cũng đều rất hoàn mỹ.

Trong lòng Tiểu Hồ thì có chút dao động, chỉ cần đến lúc đó đưa tiền trả lại cho Trần Hán Thăng là được rồi.

Cho nên không thể không nói, Trần Hán Thăng là một tên cặn bã nam không sai, nhưng hắn chu đáo và tâm lý cực kỳ, ngay cả chiếc xe đưa Tiểu Hồ về quê, hắn cũng đã sắp xếp ổn thoả từ rất sớm rồi.

Hồ Lâm Ngữ kéo một đống hành lý lớn xuống lầu, Thẩm Ấu Sở và A Ninh bế theo Bé Tiểu Ấu Sở đi tiễn, Tiểu Hồ và Thẩm Ấu Sở ôm lấy nhau rất lâu, lại hôn Bé Tiểu Ấu Sở một cái, cuối cùng cúi người xuống căn dặn Thẩm Ninh Ninh học tập vài câu, lúc sắp lên xe, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng còi "tít tít tít".

Hóa ra là Trần Hán Thăng, hắn chuẩn bị một ít sản phẩm dinh dưỡng đắt tiền cho mấy người lớn tuổi.

"Ba mẹ tớ đều là dân quê."

Hồ Lâm Ngữ cau mày nói: "Uống không quen mấy món đồ tinh xảo này đâu, không cần tốn tiền vô ích."

"Không vô ích, tặng quà chẳng qua chỉ là tượng trưng thôi."

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Tớ chỉ muốn cảm ơn Hồ tổng một chút, cho nên bọn họ có thích hay không không sao cả, chỉ cần Hồ tổng nhìn thấy giá cả nhãn hiệu là được."

"Tớ ... "

Ngực Hồ Lâm Ngữ cũng có chút khó chịu, có lúc đụng phải loại người vô lại trần trụi, thực sự là không có quá nhiều cách đối phó.

"Còn có cái này cho em trai cậu."

Trần Hán Thăng lại đưa một hộp sản phẩm điện tử tới, Hồ Lâm Ngữ cho rằng là điện thoại di động và MP4, bĩu môi nói: "Đừng đi gieo hoạ cho nó, nó vẫn còn chưa học đại học, hiện giờ không thể chơi điện thoại di động được."

"Không phải điện thoại di động."

Trần Hán Thăng cười ha hả nói: "Đây là một quyển từ điển điện tử mà Quả Xác nghiên cứu phát minh ra trong lúc vô tình, các kỹ sư nói đã cất toàn bộ từ điển Oxford vào đây rồi."

"Nghiên cứu phát minh ra trong lúc vô tình ... Hừ!"

Hồ Lâm Ngữ cho rằng Trần Hán Thăng đang nói hưu nói vượn, mục đích là để khoe mẽ.

Thực ra lần này Trần Hán Thăng thật sự không khoác lác, Viện nghiên cứu Quả Mễ có một kỹ sư P7, hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi kiểm tra cho con trai bài tập tiếng Anh, phát hiện có vài chỗ bị sai.

Truy hỏi bên dưới mới biết hóa ra là từ điển điện tử bị sai, điều này đã chọc tức ông ta, ông mắng chửi những tên gian thương này, đã ăn mòn chốn bồng lai của giáo dục.

Vì thế, kỹ sư P7 nhân dịp cuối năm công việc không nhiều, dùng mấy buổi tối thiết kế ra một quyển từ điển điện tử.

Một là từ điển điện tử không có chứa lượng kỹ thuật gì, thứ hai tuy rằng Viện nghiên cứu Quả Mễ không sánh được với các công ty lớn nước ngoài, nhưng nắm giữ vị trí phòng thí nghiệm điện tử hàng đầu trong nước; thứ ba thì, chỉ có thể nói kỹ sư P7 của Quả Xác thật sự rất lợi hại.

Tổ trưởng tổ hạng mục "Quả Xác QvodPlayer" Vương Hưng cuối năm vừa mới nâng cấp lên P8, hiện giờ hội viên đăng ký QvodPlayer đã nhiều hơn cả hội viên của QQ, nhưng Vương Hưng cũng chỉ mới là P8, có thể thấy được P7 trở lên đều là những tình nhuệ trong ngành điện tử của Quả Xác.

Ban đầu Lý Tiểu Giai không hứng thú gì đối với loại sản phẩm nhỏ như từ điển điện tử này, anh ấy càng quan tâm đến điện thoại di động Quả Xác thế hệ 3 năm nay hơn, chỉ là không cưỡng lại được thỉnh cầu của cấp dưới, cho nên mới đệ trình cho hội đồng quản trị xét duyệt.

Hội đồng quản trị cũng cảm thấy nên có thêm một vài sản phẩm để làm phong phú thêm cho kệ hàng của "Cửa hàng đời sống Quả Xác", lúc này mới có "từ điển điện tử Quả Xác" ngày hôm nay.

Với sức ảnh hưởng của điện tử Quả Xác hiện tại, một khi là sản phẩm từ điển điện tử, trên căn bản sẽ không có công chuyện của mấy công ty Văn Khúc Tinh, Điện tử BBK và Ho YiTong này.

Đây thuộc về tiền tốt đuổi tiền xấu, "K" sản xuất sản phẩm, giá trị và chất lượng tuyệt đối đều là đẳng cấp.

"Vậy thì thay ba mẹ tớ và em trai cám ơn cậu."

Hồ Lâm Ngữ nhận lấy quà của Trần Hán Thăng, sau khi tạm biệt Thẩm Ấu Sở lần nữa, lúc này mới lưu luyến ngồi lên xe.

"Cô Trần Lam nghỉ đông nên về Dương Châu rồi, hiện tại dì Tiểu Hồ cũng đi rồi."

Trần Hán Thăng xoay người nhào nặn khuôn mặt của con gái: "Con có nhớ các cô ấy không hả?"

Hắn không có dùng sức, nhưng Bé Tiểu Ấu Sở giống như mẹ mình lúc trước vậy, cũng không biết né tránh, chỉ ngây ngốc nhìn ba, mãi đến tận khi khóe miệng có giọt nước miếng chảy xuống.

"Đừng nắn nữa."

Thẩm khờ khạo đau lòng con gái, ôm Bé Tiểu Ấu Sở chuyển sang một hướng khác.

"Vậy anh nắn em."

Trần Hán Thăng xoè bàn tay về phía Thẩm Ấu Sở.

"Em cũng không cho nắn!"

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng chống cự, rồi dắt lấy tay A Ninh lên lầu.

"Haiz!"

Trần Hán Thăng buồn bã mất mát, trước đây Thẩm khờ khạo đều sẽ không từ chối mình, nhưng từ khi Tu La tràng bạo phát tới nay, lúc cô mang thai không muốn gặp mình, sau khi sinh Trần Tử Bội, cô cũng không có thân cận như trước đây.

Điều này chứng tỏ thực ra Thẩm Ấu Sở cũng chưa có tha thứ cho Trần Hán Thăng, chỉ là tính cách cô quá dịu dàng, cho nên mới không có biểu hiện rõ ràng như vậy.

"Năm sau nhất định phải giải quyết xong, tan nát cõi lòng cũng phải giải quyết!"

Trần Hán Thăng xoa xoa cằm, sau đó xoay người rời đi.

Ngày hôm nay cũng là thời điểm Trịnh Quan Đề về Hương Cảng, Trần Hán Thăng nhất định phải đưa người đến sân bay Lộc Khẩu.

...

Sau khi Thẩm Ấu Sở về đến nhà, đặt con gái lên giường em bé xong, dì nhỏ Thẩm Ninh Ninh ở bên cạnh chăm sóc, cô đang định tới nhà bếp giúp đỡ Đông Nhi một chút.

Tết Nguyên Đán, Phan Đông Nhi không có về nhà, cô ấy biết tết đến sẽ khá bận rộn, cho nên rất thông cảm cho chị Ấu Sở, trên căn bản sau Tết Nguyên Đán một tháng mới về thăm nhà một chút, cô gái nhỏ vô cùng khéo léo.

"Reng ! "

Lúc đang thái rau, điện thoại di động trong túi Thẩm Ấu Sở đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Cô có chút kỳ quái, bởi vì bản thân cô ấy cũng không có nhiều người liên hệ trong tay, hơn nữa các trưởng bối đều thích trực tiếp gọi điện thoại, trong nhóm người cùng thế hệ cũng chỉ có Hồ Lâm Ngữ mới gửi tin nhắn.

"Lẽ nào là Lâm Ngữ để quên đồ gì?"

Thẩm Ấu Sở rửa tay một cái, lấy điện thoại điện thoại di động ra mới phát hiện là một số điện thoại lạ, sau khi mở ra thì chỉ có một tin nhắn đơn giản:

Chúc mừng năm mới, sáng ngày mốt có rảnh không, tôi muốn hẹn cô ngồi nói chuyện một chút, Tiêu Dung Ngư.

Hô hấp của Thẩm Ấu Sở, đột nhiên trở nên gấp gáp.

Bình Luận (0)
Comment