"Mẹ, mẹ khóc cái gì."
Trần Hán Thăng muốn giúp mẹ ruột lau nước mắt.
"Dì Lương, dì đừng khóc nữa."
Biên Thi Thi nhanh chóng đưa khăn giấy tới.
"Mỹ Quyên à ! "
Có điều Lục Ngọc Trân có chút tủi thân: "Ít nhất chị còn có hai cô cháu gái xinh đẹp đây, như vậy mà chị còn khóc, nếu là tôi sẽ trực tiếp tìm sợi dây thừng thắt cổ đấy."
...
Mọi người mồm năm miệng mười tranh nhau an ủi, Lương Mỹ Quyên nhận lấy khăn giấy mà Biên Thi Thi đưa cho, cũng tiếp nhận lời khuyên bảo của Lục Ngọc Trân, nhưng lại hất cánh tay của con trai ra một phát.
Trần Hán Thăng phẫn nộ cười một tiếng, tâm tư của Lương thái hậu rất dễ đoán, hai đứa cháu gái đều đáng yêu như vậy, hai người "con dâu" cũng hoàn mỹ như vậy, vậy mà hết lần này tới lần khác các cô lại không thể tiếp nhận lẫn nhau.
Thực ra điều Lương Mỹ Quyên lo lắng nhất chính là, sau khi hai bảo bối này lớn lên sẽ như nước với lửa giống nhau, các bé chính là chị em ruột mà, Lương thái hậu nghĩ tới khả năng này, thường âm thầm rơi nước mắt.
"Oa ... "
Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ấu Sở nhìn thấy bà nội khóc, cũng đồng thời khóc oà lên theo, lúc này Lương Mỹ Quyên đau lòng cháu gái mới dấu đi vẻ ưu tư, còn cẩn thận dỗ dành hai tâm can bảo bối.
"Nên đi về đi về thôi, Tiểu Ngư Nhi về nhà mà không nhìn thấy con gái, có lẽ sẽ rất sốt ruột."
Lương Mỹ Quyên khịt mũi một cái, sau đó một tay ôm một đứa cháu gái xuống lầu, còn quay đầu căn dặn Lục Ngọc Trân: "Ngọc Trân, chị bên này ổn định là được rồi, đến lúc đó muốn đi ... đi đâu thì đều có thể đi được, chúng ta lại tán gẫu cẩn thận một hồi sau."
"Được."
Lục Ngọc Trân đưa bọn họ xuống dưới lầu, Biên Thi Thi cũng xin tạm biệt: "Dì Lục, hiện giờ con đang ở cùng với Tiểu Ngư Nhi bên kia, đợi đến khi cha mẹ con tới đây, con sẽ lại đến nha."
"Ừ ừ ừ."
Trong giọng nói của Lục Ngọc Trân khó nén khỏi sự thất vọng, chờ sau khi đám người Trần Hán Thăng rời đi, Lục Ngọc Trân đột nhiên đá Vương Tử Bác một cước.
"Mẹ làm gì vậy?"
Vương Tử Bác gãi đầu một cái, không hiểu rõ cho lắm mà hỏi.
"Sao sự chênh lệch giữa con và Hán Thăng lại lớn như vậy chứ?"
Lục Ngọc Trân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng: "Hai đứa cùng nhau vào nhà trẻ, cùng nhau vào cấp hai, cùng nhau vào đại học, kết quả Hán Thăng vừa tốt nghiệp đại học đã có hai đứa con gái, con tốt nghiệp đại học xong thì ngay cả bạn gái cũng không dám mạnh mẽ giữ lại, vừa nãy lúc dì Lương của con ôm hai đứa cháu gái, trong lòng mẹ cũng đều thèm muốn chết rồi!"
"Mẹ đây là đang cổ vũ con làm cặn bã nam sao?"
Vương Tử Bác nhỏ giọng thầm thì một câu, sau đó đúng lúc đang chuẩn bị lên lầu thì lại gọi Lục Ngọc Trân lại: "Mẹ, con có một chuyện muốn nói cho mẹ nghe một chút."
"Chuyện gì?"
Lục Ngọc Trân xoay người hỏi.
"À ... à ... à thì ... "
Xem ra chuyện này khá là rắc rồi, Vương Tử Bác nói vòng vo rất lâu.
"Con có thể dứt khoát một chút không hả?"
Đây nếu như không phải là con trai mình, Lục Ngọc Trân cũng cảm thấy cậu ấy không xứng với một cô gái tốt như Thi Thi chút nào.
"Cái đó ... con và Biên Thi Thi đã thương lượng qua rồi."
Vương Tử Bác ngập ngừng nói: "Sau này chỉ muốn lĩnh chứng, không có dự định tổ chức hôn lễ."
"Tại sao?"
Lục Ngọc Trân đương nhiên không đồng ý: "Không tổ chức hôn lễ, vậy làm sao thu lại được những phần tiền mừng kia?"
"Bởi vì, bởi vì ... "
Nếu đã nói ra, Vương Tử Bác dứt khoát không giấu giếm nữa: "Mẹ cũng biết tất cả những tình huống vừa nãy rồi đấy, Tiểu Trần và Tiểu Ngư Nhi là sẽ không tổ chức hôn lễ, nếu như chúng ta công khai tổ chức tiệc rượu, Biên Thi Thi nói Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy sẽ rất khổ sở, cho nên bọn con lặng lẽ đi lĩnh chứng một cái là được rồi, hôn lễ gì đó cũng không quan trọng nữa."
Vương Tử Bác ấp a ấp úng nói xong, ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của mẹ một chút.
Cậu ấy biết điều kiện gia đình mình không tốt lắm, có điều ân tình qua lại hàng năm thì lại ắt không thể thiếu, cho nên trước đây Lục Ngọc Trân thường hay lải nhải, lúc Vương Tử Bác kết hôn nhất định phải làm lớn một phen, như vậy mới có thể thu hồi lại toàn bộ tiền mừng.
Nếu như dựa theo kế hoạch này, những phần tiền mừng này nhất định sẽ là một phương diện phải chi ra.
Lục Ngọc Trân không nói gì, thực ra đây không chỉ là vấn đề về phương diện tiền mừng, bà chỉ có một đứa con trai này, nếu như kết hôn cũng không thể làm lớn, thực sự là một điều tiếc nuối.
"Mẹ ... "
Vương Tử Bác vẫn còn muốn tiếp tục khuyên nhủ một chút, có điều bị Lục Ngọc Trân mất kiên nhẫn cắt ngang: "Không làm thì không làm nữa, thực ra mẹ cũng cảm thấy phiền phức, đến lúc đó còn phải thông báo tới từng nhà, bây giờ đúng lúc bớt đi một việc!"
Tính tình Lục Ngọc Trân vốn vẫn luôn rất hấp tấp, sau khi nói như pháo đốt "đùng đùng" xong, lại thả ra một câu: "Con cũng phải cố gắng giải thích với cha mẹ Thi Thi đi, mẹ và cha con có thể đồng ý, nhưng người ta gả con gái đi, không tổ chức hôn lễ có thể cảm thấy chúng ta không đủ tôn trọng hay không?"
"Con biết rồi, mẹ."
Vương Tử Bác đột nhiên cảm thấy, tuy rằng giọng điệu của mẹ mình rất lớn, cũng chưa từng được học hành gì, nhưng thực ra chỉ cần kiên nhẫn thuyết phục, như vậy là đã có thể giải quyết vấn đề.
Trước đây xảy ra nhiều trận cãi vã như vậy, có thể là do cách thuyết phục không đúng, hoặc là nói thực ra là do từ tận đáy lòng mình không muốn thuyết phục cha mẹ.
Có một câu nói, sự trưởng thành của con người đều chỉ trong nháy mắt, nhưng thực ra cách nói này lại có chút không hợp lý.
Hiện thực không phải tiểu thuyết võ hiệp, không thể sau khi mở ra hai mạch nhâm đốc, thực lực lập tức tăng nhanh như gió được.
Nhưng có thể sau khi trải qua rất nhiều chuyện, cùng với sự không ngừng tự hỏi và lắng đọng, khi sự tích luỹ của bản thân cuối cùng đã đạt đến điểm giới hạn, cuối cùng vào một thời khắc nào đó tại một thời điểm nào đó trong một ngày nào đó, đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều đạo lý, lúc này mới gọi là trưởng thành "trong nháy mắt".
Những năm qua Vương Tử Bác đã từng theo đuổi nữ sinh, cũng đã từng bị lừa dối tình cảm, còn từng làm việc bán thời gian ở Hỏa Tiễn 101, cuối cùng lại tự mình gây dựng sự nghiệp, năm ngoái lại tự mình trải qua sự sống chết của Hoàng Tuệ, cuối cùng cũng thu được một tình yêu ngọt ngào.
Vương Tử Bác từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi, vẫn thuần phác, thiện lương, đồng thời vĩnh viễn đáng để tín nhiệm như cũ.
Nhưng cậu ấy dường như cũng đã trưởng thành, có thể hiểu được dưới điều kiện gia đình như vậy, cha mẹ đã phải khó khăn như thế nào mới bồi dưỡng được một sinh viên đại học.
Cậu ấy cuối cùng cũng nhớ tới, khi bản thân quay về nói với mẹ về những toà nhà cao tầng ở Kiến Nghiệp, cuộc sống rực rỡ trong trường đại học, tàu điện ngầm còn có thể chạy dưới lòng đất, trong mắt mẹ toả ra ánh sáng và ước mơ.
Chỉ là cuối cùng, ánh sáng đó lại từ từ biến thành một ngày ba bữa cùng củi gạo dầu muối.
Người mẹ trung niên đã vì cái nhà này, mà thực tế đã phải từ bỏ rất nhiều lý tưởng cuộc sống.
Nghĩ tới đây ngực Vương Tử Bác có chút dâng trào, cậu ấy muốn lớn tiếng nói cho mẹ biết, bản thân mình rất yêu bà, nhưng thứ tình cảm này thực sự khó có thể mở miệng, Vương Tử Bác cuối cùng cũng chỉ có thể vặn vẹo cái mông: "Cảm ... cảm ơn mẹ."
Bước chân đang lên lầu của Lục Ngọc Trân hơi ngừng lại, dường như bà cũng không quá thích ứng với việc con trai như vậy, im lặng một hồi rồi lại nói: "Đừng gọi mẹ là mẹ, mẹ cũng không muốn bị mấy đứa chọc tức mà hao tổn mất 30 năm tuổi thọ đâu!"
Giọng nói vẫn rất lớn như cũ, nhưng Vương Tử Bác đã không có chút ghét bỏ nào nữa.
...
Thời điểm Vương Tử Bác trưởng thành "trong nháy mắt", Trần Hán Thăng đã đưa Biên Thi Thi và Bé Tiểu Ngư Nhi đến căn hộ bên bờ sông, sau đó lại đưa Bé Tiểu Ấu Sở trở lại phía Thẩm Ấu Sở bên kia.
Biên Thi Thi ôm em bé về đến nhà, Tiêu Dung Ngư bận rộn một ngày ở trong công ty luật, cười mỉm một cái ôm lấy con gái, trong miệng nói đùa: "Tử Khâm, hôm nay con đi đón bà nội Lục hả, lợi hại như vậy sao, bà nội Lục có khen con rất xinh đẹp hay không hả ... "
"Ưm ưm ưm ... "
Bé Tiểu Ngư Nhi ra sức muốn ôm lấy mẹ, chỉ tiếc cánh tay nhỏ quá ngắn.
"Đợi đến khi chú Biên và dì Trương tới đây, chúng ta cùng đi đón bọn họ, hôm nay lúc tan tầm tớ có đi ngang qua Bách hoá Đại Dương, có mua cho dì Lục và dì Trương mấy cái áo lông, ánh mắt hai bọn mình cũng không khác nhau lắm, nên chắc cũng sẽ thích."
Tiêu Dung Ngư vừa lau mặt cho con gái, vừa nói với Biên Thi Thi.
"Ừ ! "
Biên Thi Thi gật đầu một cái.
"Dì Lục" chính là Lục Ngọc Trân, "chú Biên và dì Trương" chính là cha mẹ của Biên Thi Thi, Tiểu Ngư Nhi đã trải qua hai lần Tu La tràng, cách thể hiện vô tình được đề cao lên.
Quan hệ của cô và Biên Thi Thi rất tốt, đây là một chuyện.
Từ khi Tiêu Dung Ngư mang thai và sinh em bé tới nay, Biên Thi Thi vẫn luôn ở bênh cạnh bạn tốt, Biên Thi Thi cũng chưa từng nghĩ tới việc báo đáp.
Nhưng mà, nếu như Tiêu Dung Ngư đối xử với cha mẹ của Biên Thi Thi, một cách tự nhiên, nhiệt tình, vừa có lễ phép, trong lòng Thi Thi sẽ cảm thấy tất cả đều là đáng giá.
Chung đụng giữa người với người thực ra cũng không khó, bạn tốt với tôi, sau đó tôi lại tốt với bạn, như vậy sẽ tốt càng thêm tốt.
Biên Thi Thi ngồi ở bên cạnh, ánh mắt khẽ lay động, thực ra cô đang suy nghĩ có nên nói cho Tiểu Ngư Nhi biết, ngày hôm nay Trần Tử Khâm đã gặp mặt em gái Trần Tử Bội hay không.
"Nếu như mình nói, sau này Tiểu Ngư Nhi không cho con gái đi ra ngoài thì sao, hôm nay dì Lương nhìn thấy hai đứa cháu gái nắm tay nhau, trong lòng bà lại càng hài lòng."
Biên Thi Thi nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của Lương thái hậu, quyết định không chủ động nói ra.
Cái gì gọi là "Không chủ động nói ra", nếu như Tiêu Dung Ngư hỏi đến, vậy thì thẳng thắn nói hết chi tiết.
Nếu như Tiêu Dung Ngư không hỏi đến, vậy mình cứ giả vờ như không nhìn thấy đi.
"Trừ phi ... Bé Tiểu Ngư Nhi cáo trạng."
Bạn học Thi Thi liếc em bé mập mạp chỉ có thể "ưm ưm ưm" một cái, cúi người xuống hôn "moaz" một cái: "Thật ngoan!"
Về phần Trần Tử Bội, cô bé sẽ càng không "cáo trạng".
Về đến nhà liền gục ở trên bụng Thẩm Ấu Sở, thân thể bé nhỏ phập phồng theo hô hấp một cao một thấp của mẹ, trợn tròn mắt không ngủ cũng không khóc, giống như đang yên lặng suy nghĩ chuyện gì đó, "phe Ấu Sở" cũng đang lo lắng lắc đầu.
Bé con đúng là quá ngốc mà!
...