"Bộp!"
Trong toà nhà khu dân cư Kim Cơ Đường Thành, Lục Ngọc Trân có chút phẫn nộ vỗ bàn một cái, bà ấy cảm thấy con cũng đã có rồi, mà sao Vương Tử Bác và Biên Thi Thi dường như vẫn chưa có ý định lĩnh chứng kết hôn vậy chứ.
Hai người kia lại càng thêm buồn bực, liền nhìn về phía Trần Hán Thăng người duy nhất biết chuyện trong phòng khách.
Thực ra còn có một người khác biết chuyện —— Bé Tiểu Ngư Nhi, nhưng cô bé còn quá nhỏ, nên nói cũng như không nói, chỉ có thể núp trong ngực dì Thi Thi, cảm nhận thế giới phức tạp của người lớn.
"Khụ ... "
Trần Hán Thăng nhìn ánh mắt hoang mang của Vương Tử Bác, trong lòng còn có chút tiếc nuối vì bạn thân không có bị một đòn "Giáng Long Quyền" .
Trước đây sau khi Trần Hán Thăng khiến Vương Tử Bác gặp phải rắc rối, mí mắt Trần Hán Thăng trở nên linh hoạt, khi nhìn thấy tình hình có gì không đúng cơ bản đều sẽ chạy trốn, Vương Tử Bác thì lại quá thành thật, ở nguyên tại chỗ để cho cha mẹ thoải mái đánh đôi hỗn hợp.
Sau khi ăn đánh xong, cậu ấy chuẩn bị tìm Trần Hán Thăng "báo thù", Trần Hán Thăng lập tức giải thích rằng thật ra bản thân hắn đi tìm viện binh, sau đó lại mời Vương Tử Bác ăn cây kem giá 2 hào, chuyện cứ như vậy mà xoay chuyển.
Đợi đến khi lại gặp rắc rối lần nữa, Trần Hán Thăng tiếp tục chạy, Vương Tử Bác tiếp tục vác nồi, mãi cho đến khi học cấp hai, Vương Tử Bác mới phản ứng được, hoá ra lần nào cũng là bản thân mình bị đánh.
"Dì Lục."
Trần Hán Thăng cười ha hả nói: "Đây thật ra là con gái của con, không phải của Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đâu, vừa nãy cháu chỉ đùa một chút thôi."
"Con gái của cháu?"
Lục Ngọc Trân hoàn toàn mông lung, may là trong nhà còn có bạn học Thi Thi thông minh lanh lợi, cô ấy nhìn Trần Hán Thăng, lại nhìn nhìn dì Lục, rất nhanh liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Vì thế cái miệng nhỏ liền "bla bla" giải thích một trận, còn lấy bức ảnh của Tiêu Dung Ngư.
Bức ảnh là bằng chứng chân thật nhất, Bé Tiểu Ngư Nhi nhìn thật sự giống như "phiên bản thu nhỏ của Tiêu Dung Ngư" vậy, Lục Ngọc Trân cuối cùng cũng chịu tin.
"Vậy thì ăn cơm đi."
Lục Ngọc Trân và tất cả những người mẹ trên đời này đều giống nhau, khi các bà ấy phát hiện mình đã sai, vĩnh viễn sẽ không chịu nói xin lỗi, chỉ có thể nói "thức ăn sắp nguội rồi, mau chóng tới ăn cơm đi" .
Trần Hán Thăng ngượng ngùng cười, thực ra vừa nãy dì Lục bên ngoài thì tức giận, nhưng trong lòng khả năng vẫn rất cao hứng, thế hệ này của Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác vừa đúng lúc đụng phải "chính sách kế hoạch hoá gia đình", trên căn bản mỗi nhà đều chỉ có một con, cho nên cha mẹ nằm mơ cũng muốn được ôm cháu trai và cháu gái.
"Tiểu Trần mày bị bệnh à!"
Sau khi Vương Tử Bác hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, tức giận đề Trần Hán Thăng trên ghế salông, hai tay bóp lấy cổ của hắn, nhưng không có thật sự dùng sức.
"Con gái ! "
Trần Hán Thăng cũng không giãy dụa, chỉ là cười hì hì chào hỏi Bé Tiểu Ngư Nhi: "Có người muốn giết ba, 18 năm sau con nhớ tới báo thù cho ba nhé."
Bé Tiểu Ngư Nhi bị Biên Thi Thi ôm ở trên tay, cô bé nào có hiểu được chuyện gì đang xảy ra, còn cảm thấy thú vị cười một tiếng "ha ha ha".
"Đồ chó chết!"
Vương Tử Bác thật sự không có cách nào với thằng bạn thân không biết xấu hổ này, chỉ có thể oán hận đấm đá mấy cái, rồi lại kéo hắn tới nói: "Mày gọi điện thoại cho dì Lương, xem dì ấy có muốn tới dùng cơm hay không."
"Alo, mẹ ... "
Trần Hán Thăng sửa sang lại quần áo một chút rồi gọi điện thoại cho Lương Mỹ Quyên, có điều Lương thái hậu muốn tới thăm Lục Ngọc Trân sau khi ăn xong.
"Cũng được."
Lúc Trần Hán Thăng sắp cúp điện thoại, dư quang trong mắt liếc về phía bóng người của Bé Tiểu Ngư Nhi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ, lúc mẹ tới, dứt khoát ôm cả Trần Tử Bội tới đi, dì Lục muốn nhìn cháu gái của mẹ một chút."
Vương Tử Bác và Biên Thi Thi liếc mắt nhìn nhau, Lục Ngọc Trân căn bản không ý tứ này, đây là ý tứ của Trần Hán Thăng.
Vẻ mặt của Biên Thi Thi bắt đầu trở nên phức tạp, Trần Hán Thăng đây là dự định nhân lúc Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở không có mặt, để cho hai chị em gặp mặt sao?
Trong lòng Biên Thi Thi do dự xem có nên ngăn cản hay không, nhưng lại không biết phải dùng lý do gì để ngăn cản, người ta quả thật là chị em, có quan hệ máu mủ tình thâm.
Ban đầu Lương thái hậu còn cảm thấy có chút phiền phức, có điều Trần Hán Thăng miệng lưỡi lươn lẹo, rất nhanh đã thuyết phục được mẹ ruột, đồng thời dặn dò không cần đưa theo Thẩm Ấu Sở đến đây.
Dì Lục ở bên cạnh một câu cũng không dám hỏi nhiều, hiện tại bà ấy là đang hoàn toàn bị hồ đồ rồi.
"Ở đây không phải đã có một đứa bé rồi sao?"
"Theo ý của bọn họ, hình như có một đứa bé khác?"
"Lẽ nào Tiêu Dung Ngư là sinh đôi sao?"
"Mỹ Quyên thật có phúc nha, con trai không chỉ có sự nghiệp ưu tú, sinh em bé cũng nhanh hơn hẳn so với Vương Tử Bác nhà chúng ta."
...
Lúc ăn cơm, Lục Ngọc Trân có lẽ là bị kích thích, cứ luôn lơ đãng tung một vài câu nói "giục kết hôn sinh con" đơn giản nhưng lại rất phổ biến:
Vương Tử Bác, mấy ngày trước mẹ có đụng phải một người bạn học thời tiểu học của con ở trên đường, mẹ còn chưa kịp nhận ra là ai, kết quả bạn đó nói quen biết mẹ, nói mình đi mua cho bé lớn trong nhà một cái túi sách, bởi vì sang năm phải đi nhà trẻ rồi;
Thân thể này của mẹ đây, khi còn trẻ cực khổ nên mắc phải nhiều bệnh tật, hiện tại nhân lúc vẫn còn có thể đi lại được, còn có năng lực làm chút chuyện cho các con;
Năm ngoái mẹ và cha con, đã chi hàng chục nghìn để lì xì, kiểu gì cũng phải đẻ, thì cố gắng đẻ nhanh đẻ nhiều còn kiếm lại
Con và Hán Thăng là cùng nhau chơi đùa mà lớn lên, nếu như ... Mẹ nói là nếu như, con của các con cũng cùng nhau lớn lên, đây chính là duyên phận trời ban đấy.
...
Biên Thi Thi đỏ cả mặt, ăn vài miếng đã lấy lý do phải chăm sóc cho đứa bé mà rời bàn, Vương Tử Bác bất mãn lầm bầm nói: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"
"Mẹ cũng không nói sai, con nhìn Hán Thăng một chút xem."
Lục Ngọc Trân trừng mắt nhìn một cái, Trần Hán Thăng cũng không ngờ đối với việc này, bản thân mình cũng có thể trở thành "con nhà người ta" .
"Con và Biên Thi Thi còn chưa có ... "
Vương Tử Bác vặn vẹo cái mông, muốn nói cái gì đó nhưng lại nuốt vào.
Cũng không lâu sau tiếng chuông cửa vang lên, Lương Mỹ Quyên ôm một cái bọc nhỏ, vừa vào cửa đã mắng Trần Hán Thăng: "Con cũng toàn nghĩ ra mấy ý tưởng xấu, tối rồi mà còn bảo mẹ đưa Bé Tiểu Ấu Sở ... Ai nha, tâm can bảo bối, sao cháu cũng ở đây vậy."
Lương Mỹ Quyên còn chưa kịp mắng xong, liền nhìn thấy Bé Tiểu Ngư Nhi trên tay Biên Thi Thi, bà vui sướng ôm lấy một đứa cháu gái khác, mỗi tay ôm một đứa ngồi ở trên ghế salông, trên mặt đã cười nở hoa.
"Sao con có thể nghĩ ra toàn ý xấu được chứ."
Trần Hán Thăng tranh công nói: "Nếu không nói như vậy, Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ấu Sở có thể gặp mặt sao?"
Đáng tiếc không ai phản ứng với hắn, Lục Ngọc Trân cũng ngồi xuống bên cạnh, vừa hâm mộ vừa cao hứng nói: "Mỹ Quyên, cuộc đời của chị bây giờ đã viên mãn rồi, con trai ưu tú, con dâu xinh đẹp, còn có một cặp cháu gái song sinh nữa ... Ấy sao hai đứa bé này lại không giống nhau lắm nhỉ."
Cũng khó trách Lục Ngọc Trân sẽ kinh ngạc, tuy rằng Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ấu Sở đều rất xinh đẹp, nhưng tướng mạo lại hoàn toàn khác nhau, một đứa thì có gương mặt trái xoan hoạt bát cùng lúm đồng tiền nhỏ, một đứa thì có cặp mắt hoa đào nhỏ ngơ ngác, thỉnh thoảng lại thở ra một quả bong bóng.
"Cuộc đời viên mãn?"
Lương thái hậu cười khổ một tiếng, thở ra một hơi thật dài: "Ngọc Trân à tôi nói chị này, tôi vốn dĩ có thể sống tới 80 tuổi, có điều bởi vì thằng con trai này, bị làm cho tức đến mức giảm mất 30 năm tuổi thọ rồi."
"Cũng còn may là."
Lương Mỹ Quyên rung rung bắp đùi, gương mặt bụ bẫm của hai đứa cháu gái bị rung lên một cái: "Còn có hai bảo bối này, hai đứa mỗi người lại cho tôi thêm 10 năm."
Sau đó, Lương Mỹ Quyên kể lại ‘lai lịch’ của hai đứa cháu gái cho Lục Ngọc Trân nghe, còn có những chuyện đã xảy ra trong nhà trong một năm qua, những tình tiết này còn ly kỳ phức tạp hơn cả trên TV, khiến người phụ nữ trung niên chưa từng va chạm với xã hội như Lục Ngọc Trân này bị doạ sợ đến nói chuyện cũng không được lưu loát.
"... Mọi chuyện chính là như vậy đấy, chị còn nói tôi là cuộc đời viên mãn, tôi ... "
Lương Mỹ Quyên đang nói thì đột nhiên ngừng lại, không chỉ có bà, tất cả mọi người trong phòng khách cũng đều yên tĩnh lại.
Bởi vì Bé Tiểu Ngư Nhi đang ngồi ở trên chân trái của bà nội, có lẽ là bởi vì hiếu kỳ, hoặc là bởi vì được huyết thống dẫn dắt, cô bé đột nhiên đưa bàn tay nhỏ mập mạp ra, chậm rãi đưa tới chỗ em gái.
Bé Tiểu Ấu Sở bình thường ngay vả khóc cũng lười lên tiếng, lần này cũng ngoại lệ giơ bàn tay nhỏ lên, dường như cũng muốn bắt lấy chị gái.
Một màn này đối với Lương Mỹ Quyên, đối với Trần Hán Thăng, đối với Biên Thi Thi và Vương Tử Bác những người biết "Tu La tràng" khốc liệt mà nói, thật sự không thua gì một cái "nắm tay thế kỷ", mọi người đều nín thở, chỉ lo sợ sẽ doạ sợ các bé thu tay lại.
Chuyện này đối với hai chị em nhỏ cũng rất không chịu thua kém, bàn tay nhỏ vẫn còn đang chầm chậm tới gần, Trần Hán Thăng cũng ra sức nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng, nhe răng trợn mắt muốn cho các bé thêm chút sức.
Dưới cái nhìn chăm chú của năm cặp mắt, hai bàn tay giống như bánh màn thầu nhỏ, cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng cũng chạm vào nhau.
Những người lớn đều hít sâu thở ra một hơi thật dài, giống như đã trôi qua một thế kỷ vậy.
Không chỉ có như vậy, sau khi hai chị em nhỏ dắt tay, từng người còn duỗi một ngón tay ra, móc lấy lẫn nhau.
Có thể những đứa nhỏ chỉ làm điều đó trong vô thức, nhưng rơi vào trong mắt của người bà nội Lương thái hậu này, bà không nhịn được nữa, mũi đau xót đột nhiên khóc lên.
...