Trên đường đi đến bến xe Trung Ương Môn, Trần Hán Thăng phát hiện số lượng xe cộ trong nội thành rõ ràng ít hơn rất nhiều, con đường Trung Sơn Lục vốn dĩ luôn tắc nghẽn cũng không còn đông đúc, sự trống vắng này lại khiến Trần Hán Thăng không quen lắm.
Thực ra đây là hiện tượng bình thường ở các thành phố lớn, hôm nay chỉ mới ngày 26 của năm mới, hai ngày nữa sẽ càng ít hơn, Trần Hán Thăng không tự mình lái xe mà ngồi ở hàng ghế sau ôm Bé Tiểu Ngư Nhi.
“A…”
Mỗi khi đi quan một toà nhà cao tầng, Bé Tiểu Ngư Nhi hoạt bát sẽ giơ cánh tay nhỏ nhắn lên, giống như đang muốn nhắc nhở cha rằng con chưa bao giờ nhìn thấy chỗ này, cha mau đưa con đi đi.
“Chị em thực sự không giống nhau lắm.”
Trong lòng Trần Hán Thăng yêu thích không thôi, Bé Tiểu Ấu Sở yên tĩnh hơn chị gái rất nhiều, những lúc được cha ôm vào trong lồng ngực, cô bé lúc nào cũng không ồn ào không quậy phá nằm đó, thỉnh thoảng Trần Hán Thăng cho rằng cô bé đã ngủ rồi, kết quả vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy con gái đang mở to đôi mắt hoa đào nhỏ đen như mực, ngơ ngác giống như đang tự hỏi về nguồn gốc nhân sinh.
“Mua!”
Trần Hán Thăng lại “cắn” con gái một cái, khiến trên gò má mũm mĩm mềm mại của cô bé đều là nước miếng.
Mặc dù Lữ Ngọc Thanh và Lương Mỹ Quyên đã nói không biết bao nhiêu lần rằng đứa nhỏ không thể hôn như vậy, nhưng Trần Hán Thăng không thể kiểm soát được bản thân, thậm chí còn cố ý chọc Bé Tiểu Ấu Sở và Bé Tiểu Ngư Nhi khóc, sau đó lại cười hì hì dỗ dành.
Cách làm đê tiện này không biết đã bị Lương thái hậu nện bao nhiêu lần.
Tài xế lái xe là tổ trưởng tổ tài xế của Qủa Xác, hơn bốn mươi tuổi và có một người con đang học cấp hai, tính tình vô cùng trầm ổn, nhìn thấy chủ tịch Trần đang ôm một đứa nhỏ trong tay, tốc độ về cơ bản đã kiểm soát từ 40 đến 60km/h.
Trần Hán Thăng rất thích dùng những người như thế này, độ tuổi này trên có già dưới có trẻ, cho nên vô cùng quý trọng công việc hiện tại, trong lòng cũng cảm kích.
Sau khi đến bến xe Trung Ương Môn, mẹ của Vương Tử Bác- Lục Ngọc Trân đã chờ ở cửa, dưới chân đặt một chiếc bao tải da rắn, góc lộ ra bên ngoài cho thấy bên trong là cải trắng.
Lục Ngọc Trân không giống như Lương Mỹ Quyên và Lữ Ngọc Thanh, lúc trước vì muốn tiết kiệm tiền, bà ấy rất ít khi rời khỏi Cảng Thành.
Cho dù bây giờ điều kiện kinh tế tốt hơn rất nhiều, nhưng thói quen đó vẫn còn được giữ lại, ví dụ như đã nói chẳng mấy khi đến Kiến Nghiệp một lần, nhất định phải mang toàn bộ đồ ăn ngon trong nhà đến, như vậy mới không có cảm giác lỗ vốn khi mất tiền mua vé xe.
“Dì Lục.”
Sau khi bước xuống xe, Trần Hán Thăng bĩu môi nói: “Đã nói với dì không cần đưa nhiều đồ như vậy rồi, trong siêu thị Tô Qủa có gì mà không mua được chứ, chú Vương đâu rồi?”
“Đồ trong siêu thị sao có thể ngon bằng đồ nhà trồng được, chú Vương của con ngày 28 sẽ đến đây, trong nhà có chút chuyện.”
Lục Ngọc Trần vừa mới nói được vài câu thì thấy có một người đàn ông lặng lẽ nhặt bao tải lên trên xe.
“Này này này…”
Dì Lục đang định đi giúp đỡ, nhưng lại bị Trần Hán Thăng ngăn cản, cười hì hì nói: “Đây là đồng nghiệp của con, thích nhất là kính già yêu trẻ, dì đừng ngăn cản anh ấy làm chuyện tốt.”
“Vậy sao.”
Lục Ngọc Trân tin là thật, tài xế trung niên nghe xong những gì Trần Hán Thăng nói, tinh thần rõ ràng chấn động, eo cũng cố gắng dựng thẳng.
“Đây là tài xế của con” và “Đây là đồng nghiệp của con” có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, đương sự nghe xong cũng có cảm giác hoàn toàn khác biệt, Trần Hán Thăng- Người một chân đạp hai thuyền suốt nhiều năm mới bị lật xe vẫn rất chú ý đến những chi tiết này.
“Mấy tháng không gặp, hình như con béo lên.”
Trong khi tài xế đang chuyển đồ, Lục Ngọc Trân đánh giá thằng nhóc bướng bỉnh mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn, nghe nói đã vô cùng có tiền này.
“Không mà.”
Trần Hán Thăng cũng khó hiểu, cân nặng của mình vẫn tương đối ổn định.
“Còn nói không có.”
Lục Ngọc Trần cũng không khách khí với Trần Hán Thăng, duỗi ta ấn vào bụng hắn một cái: “Nhìn xem bụng phình ra rồi kia, dì… Ôi trời ơi!”
Lúc Lục Ngọc Trân ấn vào mới cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì phần “bụng” của Trần Hán Thăng vô cùng kỳ quái, sao có thể nhúc nhích thành từng cục được chứ?
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng cười, kéo khoá kéo áo lông ra một chút, từ bên trong lập tức thò ra một cái đầu nhỏ của em bé.
Lúc nãy Bé Tiểu Ngư Nhi vừa bị ấn một chút, vừa mới thò đầu ra đã “a” một tiếng.
Cũng không còn cách nào khác, chỉ cần cô bé có học mẫu giáo thì có thể tức giận hỏi: “Lúc nãy là ai đã ấn con?”
Nhưng bây giờ cô bé còn chưa đủ năm tháng, chỉ có thể “a a a” tỏ vẻ tò mò và bất mãn.
“Ôi.”
Lục Ngọc Trân vừa nhìn thấy Bé Tiểu Ngư Nhi, đầu tiên là rất ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng yêu thích đứa nhỏ mũm mĩm này, cười hỏi: “Hán Thăng, đây là cháu gái của con sao, xinh đẹp quá đi.”
Lục Ngọc Trân vẫn chưa biết chuyện Trần Hán Thăng có con gái, công tác giữ bí mật của Vương Tử Bác rất tốt.
“Chúng ta lên xe trước rồi hẵng nói.”
Trần Hán Thăng lo lắng bên ngoài quá lạnh, lại nhét Bé Tiểu Ngư Nhi vào trong, quay lại vào trong xe ấm áp rồi mới thả ra.
Lục Ngọc Trân muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, nhưng lại lo lắng làn da nơi lòng bàn tay mình quá thô ráp, cho nên chỉ nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Bé Tiểu Ngư Nhi thường thức, ngoài miệng hỏi: “Đây là con cái nhà ai vậy, cha mẹ nó chắc chắn rất xinh đẹp đúng không, khoé miệng còn có má lúm đồng tiền này.”
“Là con gái của con.”
Trần Hán Thăng cười đáp.
“Hán Thăng, con đã là ông chủ lớn của một công ty rồi, sao vẫn thích nói xằng nói bậy giống như khi còn nhỏ vậy.”
Lục Ngọc Trân căn bản không tin, còn chỉ vào Bé Tiểu Ngư Nhi nói: “Con xem con bé có giống con ở điểm nào đâu, người ta xinh đẹp thế này mà.”
“Con…”
Trần Hán Thăng đột nhiên nghẹn một chút, hắn biết tính tình dì Lục tương đối thẳng, thỉnh thoảng Vương Tử Bác cũng chê bai mẹ mình, cảm thấy bà ấy không biết nói chuyện.
Nhưng đây chỉ là nguyên nhân khách quan, xét về yếu tố chủ quan, Bé Tiểu Ngư Nhi thực sự giống mẹ hơn.
Ngay cả Bé Tiểu Ấu Sở cũng vậy, thực sự là “cùng một khuôn đúc ra với Thẩm Ấu Sở” ở ngay trước mắt.
Thực ra Trần Hán Thăng cũng không hiểu rõ lắm, một tên lưu manh không kiêng nể như mình, tại sao nhiễm sắc thể lại yếu ớt như vậy chứ, không thể thắng được Tiểu Ngư Nhi thì thôi đi, kết quả ngay cả Thẩm khờ khạo cũng không thể thắng được, thực sự hơi mất mặt.
Chờ sau này có con trai rồi, có lẽ sẽ giống mình hơn đúng không.
“Dì Lục đúng là tinh tường, đứa bé này thực sự không phải là con gái con.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi thừa nhận, sau đó bày ra dáng vẻ “muốn nói lại không dám nói, cuối cùng không thể không nói”, nhỏ giọng giải thích: “Thực ra… Đây là con của Vương Tử Bác và Biên Thi Thi.”
“Cái gì?”
Lục Ngọc Trân bị doạ cho giật mình, mở to mắt lắp bắp nói: “Thật, thật sao?”
Thỉnh thoảng con người rất kỳ quái, rõ ràng đã nói với bọn họ sự thật, bọn họ căn bản không tin. Nhưng bịa ra một chút lời nói dối, bọn họ lại bán tín bán nghi.
“Đương nhiên rồi.”
Lúc Trần Hán Thăng lừa gạt người khác, kịch bản lúc nào cũng thuận miệng như vậy: “Vương Tử Bác đã nói với dì chuyện cậu ấy vay tiền con mua nhà chưa?”
“Nói rồi.”
Lục Ngọc Trân gật đầu: “Vào cuối tháng chín năm ngoái.”
“Vậy sao dì không thử suy nghĩ một chút.”
Trần Hán Thăng rung đùi đắc ý phân tích: “Một sinh viên mới tốt nghiệp như Vương Tử Bác tại sao lại gấp gáp muốn mua nhà ở Kiến Nghiệp như vậy chứ? Hoàn toàn không phù hợp với quy luật phát triển của sự việc, nếu bình thường, cậu ấy nên tiết kiệm mấy năm sau đó mới gom góp tiền mua một căn nhà nhỏ.”
“Lúc đó dì cũng phản đối.”
Lục Ngọc Trân vỗ đùi: “Nhưng nó nói con đã chi trả toàn bộ, cho nên sẽ vào ở trước, chờ đến khi tiết kiệm đủ sẽ trả cho con.”
“Chuyện này không sai, nhưng nguyên nhân kết quả sai rồi.”
Trần Hán Thăng xua tay nói: “Không phải vì con đã trả đủ bọn họ mới ở, mà là vì bọn họ đã có con nên mới vội vàng vào ở, vì thế con mới giúp đỡ thanh toán toàn bộ.”
Lục Ngọc Trân sửng sốt, hình như cách nói này cũng có lý, nếu không phải muốn cho đứa nhỏ một ngôi nhà, thì có sinh viên mới tốt nghiệp nào sẽ vội vàng mua nhà chứ?
“Còn nữa…”
Trần Hán Thăng tiếp tục nói bậy bạ: “Dì biết tại sao hôm nay Vương Tử Bác không đến bến xe không?”
“Nó nói trong công ty có một số chuyện, bên hậu cần của đại học Công Nghệ đột nhiên có việc.”
Lục Ngọc Trân lẩm bẩm nói.
Trên thực tế, đây là sự thật, công ty của Vương Tử Bác đảm nhận công việc bảo trì phần mềm cho đại học Công nghệ Kiến Nghiệp, nhân lúc đang kỳ nghỉ, học sinh không dùng đến lớp, nhà trường có ý định thăng cấp hệ thống phòng truyền thông và thư viện một chút.
Nhưng chuyện này ở trong miệng Trần Hán Thăng lại thay đổi hương vị, hắn lắc đầu nói: “Trường học đã nghỉ hết rồi, sinh viên đã về quê ăn tết, còn có công việc gì nữa chứ? Cậu ấy chưa nghĩ ra nên giải thích như thế nào với dì nên mới trốn tránh đấy.”
“Ôi trời, Vương Tử Bác cũng học được cách nói dối rồi!”
Lục Ngọc Trân lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Vương Tử Bác, từng chuyện từng chuyện Trần Hán Thăng kể ra đã thuyết phục bà ấy 60%.
“Dì đừng vội…”
Trần Hán Thăng ngăn cản dì Lục lại: “Tối nay bọn họ đều trở về ăn cơm, đến lúc đó dì hẵng hỏi chuyện, còn nữa lần này cha mẹ hai bên gặp mặt, dì không cảm thấy quá nhanh sao?”
“Đây là chuyện đã được thống nhất từ năm ngoái rồi mà.”
Lần này, Lục Ngọc Trân hơi phản bác một chút.
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng mỉm cười, không chút hoang mang nói: “Mang thai cần mười tháng cơ mà, khi thống nhất chuyện này vào năm ngoái, Biên Thi Thi vừa mới phát hiện ra mình đã mang thai.”
“Dì biết rồi.”
Lục Ngọc Trân không còn nghi vấn nào nữa, bởi vì Trần Hán Thăng nói thực sự quá kín kẽ, logic còn phù hợp hơn so với hiện thực.
Bé Tiểu Ngư Nhi ngồi trên đùi cha, nhìn người bà xa lạ này lúc mới bắt đầu thì vui vẻ trêu chọc mình, sau đó lại hai mắt đẫm lệ mông lung muốn ôm mình.
Bé Tiểu Ngư Nhi hơi sợ hãi, vung đầu chui vào trong lồng ngực của cha.
“Chuyện này…”
Bé Tiểu Ngư Nhi không nể mặt mũi của “bà nội” như vậy, Trần Hán Thăng cười nói: “Mặc dù chưa đầy năm tháng, nhưng con bé còn nhỏ tuổi, năng lực tự bảo vệ bản thân đã rất cao, chờ đến khi quen rồi thì con bé sẽ cho dì ôm.”
“Không sao đâu.”
Lục Ngọc Trân lau nước mắt: “Không thể trách đứa nhỏ, dì trách Vương Tử Bác, chuyện lớn thế này mà không nói với chú dì, trong mắt nó còn có cha mẹ nữa không?”
“Chuyện là… Dì Lục à.”
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: “Thực ra đứa nhỏ không giống Vương Tử Bác mà, người ta xinh đẹp thế này.”
“Hán Thăng à, con chưa làm cha nên có một số chuyện không biết.”
Lục Ngọc Trân giải thích: “Có một số đứa bé giống mẹ, con xem ngũ quan của đứa nhỏ ngọt ngào đến nhường nào, rất giống Biên Thi Thi, không đúng, dì cảm thấy còn đẹp hơn cả Thi Thi…”
“Mẹ nó!”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ thực sự quá “thiên vị” rồi, con trai dì có thể sinh ra con gái xinh đẹp, còn con thì không sao?
…
Trên đường không có nhiều xe, chẳng bao lâu sau đã đến khu dân cư Kim Cơ Đường Thành, căn hộ của Vương Tử Bác vốn dĩ đã được trang hoàng, nội thất cũng được đặt mua trọn bộ từ lâu, Lục Ngọc Trân không ngờ khu dân cư này lại xa hoa như vậy, trước cửa có nhân viên bảo vệ mặc đồng phục, chính giữa có đài phun nước.”
“Căn hộ này có thể mua được mười căn nhà ở quê mình đúng không?”
Lục Ngọc Trân vô cùng cẩn thận dẫm lên những viên gạch lát sàn sạch sẽ, đi xuyên qua căn hộ bốn phòng ngủ hai phòng khách.
“Dì Lục cứ tự nhiên.”
Trần Hán Thăng khuyên nhủ: “Bây giờ nó là nhà của Vương Tử Bác, cũng chính là nhà của dì, mẹ con ở đây cũng không khách khí chút nào.”
“Sau khi đến Kiến Nghiệp, sức khoẻ bây giờ của mẹ con thế nào rồi, hình như ngày thường bà ấy rất bận, gọi điện thoại chưa nói được vài câu đã cúp máy.”
Mối quan hệ giữa Lục Ngọc Trân và Lương thái hậu rất tốt, thực ra mối quan hệ giữa hai nhà cũng không tề, lúc học cấp ba, điều kiện gia đình của Vương Tử Bác đã được cải thiện, nhiều lúc đều là Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên giúp bọn họ giới thiệu một số cơ hội kiếm tiền.
Còn về phần Lương thái hậu, tại sao chưa nói được vài câu đã phải cúp máy, chắc chắn là vì bà ấy bận chăm sóc đứa nhỏ rồi.
“Mẹ con rất tốt, có thể ăn, có thể ngủ, còn có thể đánh con.”
Trần Hán Thăng cười ha hả nói.
“Con để mẹ con kiếm việc gì đó để làm đi, như thế bà ấy sẽ không có thời gian đánh con nữa.”
Lục Ngọc Trân còn giúp đỡ đưa ra một chủ ý: “Con và Tiêu Dung Ngư thế nào rồi, cô gái kia xinh đẹp đến nhường nào, chi bằng ổn định với con bé đi, kết hôn sớm một chút, cũng sinh ra một đứa nhỏ đáng yêu như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, Lục Ngọc Trân còn nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt béo của Bé Tiểu Ngư Nhi một chút.
Bé Tiểu Ngư Nhi bị trêu chọc đến mức không ngừng cười “hi hi”, nhưng vẫn quay người lại nằm nhoài trên người cha mình, điều này khiến Lục Ngọc Trân hơi lo lắng, tại sao con của Tử Bác và Thi Thi lại thân thiết với Hán Thăng như vậy chứ?
…
Trong tủ lạnh sớm đã chuẩn bị sẵn rau dưa, Lục Ngọc Trân cũng là một người nhanh nhẹn, trực tiếp bắt tay vào bếp nấu cơm, còn bảo Trần Hán Thăng gọi Lương Mỹ Quyên đến đây ăn cơm cùng.
Chỉ là nhiều lần, Lục Ngọc Trân đang định nói với chồng rằng ông ấy đã làm ông nội, nhưng đều bị Trần Hán Thăng ngăn cản, nói rằng những chuyện như thế này chờ đến khi Vương Tử Bác và Biên Thi Thi về nhà thương lượng một chút rồi hẵng nói.
Khoảng sáu giờ, Vương Tử Bác bận rộn xong công việc, lái chiếc Regal đã qua sử dụng về nhà, lúc đi ngang qua Tân Nhai Khẩu thì đón Biên Thi Thi, hai người lần lượt kể lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, giống như một cặp vợ chồng thực sự.
Thực ra bọn họ cũng không ở cùng nhau, ngay cả căn hộ bốn phòng ngủ hai phòng khách kia cũng được sắp xếp như thế này, hai người mỗi người một phòng, cha mẹ hai bên mỗi bên một phòng, đúng là không lãng phí chút nào.
Bởi vì cả Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đều không biết nên thực hiện bước kia như thế nào, cho nên dứt khoát không phá vỡ.
Sau khi mở cửa ra, bọn họ phát hiện Lục Ngọc Trân đã chuẩn bị sẵn đồ ăn đặt trên bàn cơm, nhưng bản thân Lục Ngọc Trân lại vô cùng nghiêm túc, sa sầm mặt mày không nói một lời ngồi ở đó, giống như cố ý bày ra tư thế để thẩm vấn.
Vương Tử Bác và Biên Thi Thi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, trong phòng khách còn có Trần Hán Thăng và Bé Tiểu Ngư Nhi, Bé Tiểu Ngư Nhi thấy dì Thi Thi quen thuộc, giơ cánh tay nhỏ nhắn muốn ôm một cái.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Lục Ngọc Trân mới thoáng hoà hoãn một chút, đứa bé và “mẹ” vẫn rất thân thiết.
Nghĩ đến đây, Lục Ngọc Trân quyết định nể mặt mũi của đứa nhỏ, không còn so đo chuyện giấu diếm nữa.
“Chuyện đã thế này rồi.”
Lục Ngọc Trân thở dài một hơi: “Mẹ cũng không nói gì cả, các con đăng ký kết hôn trước năm mới đi.”
“Cái gì?”
Vương Tử Bác và Biên Thi Thi còn tưởng rằng mình nghe nhầm, mặc dù lần này cha mẹ hai bên gặp mặt, vốn dĩ là để thương lượng chuyện đăng ký kết hôn, nhưng cũng không cần thiết phải vội vàng trước năm mà.
Trần Hán Thăng càng ngạc nhiên hơn, xong rồi sao?
Chẳng lẽ không bên tát “bạch bạch” vào cái miệng của Vương Tử Bác hai cái, còn mình sẽ giả vờ làm người tốt ở giữa hoà giải, cuối cùng mới phát hiện ra chỉ là một trận hiểu nhầm, mọi người mỉm cười cho qua, chỉ có Vương Tử Bác ôm mặt oán giận.
Lúc nhỏ đều là trình tự này mà, sao lần này dì Lục không tức giận chứ?