Sau khi đến sân bay quốc tế Bắc Kinh, tiếp viên hàng không Uông Minh Xuyên trưởng thành thục nữ đã chờ ở trong phòng nghỉ VIP.
“Chủ tịch Trần.”
Uông Minh Xuân lễ phép nói: “Chào mừng ngài trở về.”
“Cảm ơn.”
Trần Hán Thăng đáp lại, đúng là một tiếp viên hàng không đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cái miệng cũng rất biết nói chuyện.
Máy bay cất cánh đúng giờ, ngay khi nó đang bay với tốc độ không đổi trong tầng bình lưu, hành động của mỗi người trong cabin cũng không giống nhau.
Hoàng Lập Khiêm đang dựa lưng vào chiếc ghế sô pha bọc da êm ái, bắt chéo chân đọc báo, lại nhấp hai hớp đồ uống do tiếp viên hàng không đưa đến, vui vẻ nói vài câu tiếng Anh.
Bởi vì những bài báo và tạp chí anh ta đang đọc đều viết bằng tiếng Anh, đúng là hành động chứng tỏ trình độ và kiến thức.
Các trợ lý của văn phòng tổng giám đốc đi cùng đó đều đang điên cuồng chụp ảnh.
Bởi vì bọn họ đã ý thức được rằng, lần công tác tiếp theo chưa chắc đã đến lượt mình, nói không chừng chủ tịch Trần sẽ ban mưa xuống đồng đều cho những kẻ đê tiện quyến rũ khác trong văn phòng.
Còn về phần Trần Hán Thăng, hắn gọi Đàm Anh vào trong phòng nghỉ, hơn nữa còn “lạch cạch” khoá trái cửa lại.
Mọi người cũng không để ý, đó là vì ông chủ lớn có chuyện muốn dặn dò thư ký riêng của mình, điều khác thường duy nhất chính là thời gian hơi lâu, mãi đến khi Uông Minh Xuân nhắc nhở máy bay sắp hạ cánh, Đàm Anh mới từ trong phòng nghỉ đi ra.
Hoàng Lập Khiêm liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt Đàm Anh tràn ngập vẻ khó tin, còn có một chút thâm trầm.
“Không biết chủ tịch Trần đã nói với cô ấy chuyện không thể tưởng tượng gì?”
Trong lòng Hoàng Lập Khiêm thầm nghĩ, nhưng anh ta sẽ không tò mò, chỉ có kẻ ngốc mới hỏi thăm về bí mật của ông chủ.
Sau khi chiếc Gulfstream 550 hạ cánh xuống máy bay Lộc Khẩu, mọi người đều ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy, chỉ trong vòng hai ngày, câu chuyện về hành vi ngông cuồng của Trần Qủa Xác ở thủ đô đã từ từ lan truyền.
Thực ra đây cũng là chuyện bình thường, lúc đó trong đại sảnh bữa tiệc có hơn 200 người đấy, câu chuyện siêu cấp tầm phào này lan truyền rất nhanh.
Phiên bản ban đầu còn tương đối bình thường, về cơ bản giống như sự thật, Trần Hán Thăng gõ sơn chấn hổ, cảnh cáo những người có ý đồ với Qvodplayer Qủa Xác.
Sau đó nó dần dần trở nên méo mó, cái gì mà “Trong lúc ăn cơm, chủ tịch Trần uống rượu đua với người ta, uống hai cân rượu Mao Đài trong một hơi, trực tiếp khiến người uống phải nhập viện”, hoặc là “Chủ tịch Trần xảy ra xung đột với người khác, dưới sự giận dữ đã vung đòn tấn công, đánh đối phương đến máu me đầy mặt.”
Điều kỳ quái nhất chính là “chủ tịch Trần tranh giành một em gái ở KTV, điều động hai tiểu đoàn quân bao vây và trấn áp đối thủ”, lập tức miêu tả Trần Hán Thăng giống như một vị “binh vương xuất ngũ”.
Những lời đồn nhảm nhí vô căn cứ này cũng được bịa ra hình ra dáng, thậm chí còn có mấy người bạn làm ăn gọi điện đến quan tâm.
Mãi đến cuối tháng 1, nhưng luồng dư luận này mới dần dần lắng xuống, Trần Hán Thăng cũng đơn phương biết được, ông chủ đứng sau Nhiêu Mạn Mạn thực sự đã từ bỏ ý tưởng bắt chước Qvodplayer Qủa Xác.
Điều này chỉ có thể nói lên một vấn đề, khinh yếu sợ ác đúng là bản năng của con người.
…
Những ngày tháng tiếp theo cũng không có quá nhiều xáo động, bắt đầu từ tháng hai, điện tử Qủa Xác bước vào quá trình tổng kết cuối năm và bố trí các nhân viên có liên quan trực ban.
Bây giờ quy mô của điện tử Qủa Xác quá lớn, đã không thể nào bao trọn khách sạn để tiến hành ăn cơm tập thể, nên chỉ có thể được tổ chức tự do từ các bộ phận thứ cấp.
Nhưng giữa các bộ phận với các bộ phận cũng có sự khác biệt, ví dụ như nhóm dự án Cộng đồng Qủa Xác, bọn họ muốn tổ chức một chuyến du lịch bảy ngày đến Đông Nam Á trong dịp tết âm Lịch.
Khi báo cáo được gửi đến chỗ Trần Hán Thăng, nó bị trực tiếp phủ quyết, căn cứ vào miêu tả của cô thư ký nhỏ đáng yêu nhất của điện tử Qủa Xác- Nhiếp Tiểu Vũ, lúc đó bộ trưởng Trần chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng: “Đông Nam Á cái búa, du lịch châu u mười ngày không tốt hơn sao?”
Còn về phần nhóm nghiên cứu và phát minh điện thoại di động Qủa Xác và Qvodplayer Qủa Xác, phần thưởng và kỳ nghỉ cuối năm của bọn họ càng khoa trương hơn nữa.
Ngày 10 tháng 2, điện tử Qủa Xác chính thức bước vào chương trình nghỉ lễ, các công nhân của dây chuyền sản xuất nhận được tiền lương và tiền thưởng hậu hĩnh, cười ha ha bước lên xe buýt của điện tử Qủa Xác, công ty thống nhất đưa bọn họ ra ga tàu và bến xe.
Đối với Trần Hán Thăng mà nói cách làm này còn đơn giản hơn cả chớp mắt, nhưng đối với một công nhân bình thường mà nói, thực ra đã tiết kiệm rất nhiều công sức.
Điện tử Qủa Xác không phải là công ty trâu bò với sức mạnh toàn diện nhất cô đố Lục triều này, nhưng lại là công ty khiến người lao động hài lòng nhất, bởi vì Qủa Xác bằng lòng nâng cao tiêu chuẩn về các phương diện mềm như ký túc xá, căng tin, nhà vệ sinh.
Thực ra số tiền bỏ ra không nhiều lắm, Trần Hán Thăng không cũng không thể hiểu được, những ông chủ cùng sở hữu khối tài sản như mình, keo kiệt tiết kiệm chút tiền ấy là định mang vào quan tài sao?
…
Vào chiều ngày 13 tháng 2, tức ngày 26 âm lịch, Trần Hán Thăng ở bên cạnh Bé Tiểu Ngư Nhi ở chung cư bên bờ sông.
Bây giờ cô chị sắp năm tháng rồi, cơ thể khoẻ khoắn, dáng vẻ đáng yêu, hơn nữa vừa nhìn đã biết là người có tính tình hoạt bát, người lớn chỉ cần trêu chọc một chút, cô bé sẽ mỉm cười theo.
Trên khuôn mặt mũm mĩm còn có hai má lúm đồng tiền to như hạt gạo, ai nhìn vào cũng không nhịn được muốn “mua” một chút.
Nhưng cũng chính vì quá hoạt bát nên kể từ khi được bà ngoại ôm ra ngoài phơi nắng, bởi vì đã được nhìn thấy cây, thấy hoa, thấy nước, còn thấy các anh trai chị gái không ngừng chạy nhảy xung quanh, cô bé không muốn ở trong nhà nữa.
Tóm lại, bất cứ ai đi ra ngoài, chỉ cần không ôm cô bé theo, Bé Tiểu Ngư Nhi sẽ nhoài người đòi theo, bây giờ ngay cả dì Lâm giúp việc đi mua đồ ăn cũng phải cẩn thận đóng cửa.
Trần Hán Thăng ngồi ở bên cạnh giường em bé, Bé Tiểu Ngư Nhi ôm bàn tay rộng lớn của cha, đang tò mò nghiên cứu.
Hôm nay Tiêu Dung Ngư đến công ty luật, sắp cuối năm rồi, công ty nào cũng đang tiến hành tổng kết, bây giờ công ty luật Dung Thăng không chỉ có bốn đoá hoa vàng, Tiêu Dung Ngư thân làm giám đốc, đương nhiên phải ra mặt phát biểu và phát tiền thưởng.
Khoảng chừng bốn giờ chiều, Trần Hán Thăng hôn lên khuôn mặt mập mạp của con gái một chút, sau đó nói với Lữ Ngọc Thanh: “Mẹ, con phải đến bến xe một chút, mẹ của Vương Tử Bác đến đây, hôm nay cậu ấy và Biên Thi Thi đều bận nên con sẽ đi đón.”
“Được.”
Lữ Ngọc Thanh nói: “Con trực tiếp đưa mẹ của Tử Bác đến đây đi, tối nay chúng ta cùng ăn cơm.”
Lúc trước khi còn ở Cảng Thành, Lữ Ngọc Thanh và mẹ của Vương Tử Bác cũng không thân thiết với nhau, bởi vì hoàn cảnh sống của hai người có chút chênh lệch, nhưng khoảng thời gian Bé Tiểu Ngư Nhi chào đời, Vương Tử Bác chịu thương chịu khó bận rộn lâu như vậy, Lữ Ngọc Thanh vẫn luôn nhớ rõ chuyện này.
“Không cần phiền phức.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Con trực tiếp đón người đến nhà mới ở Kim Cơ Đường Thành là được rồi.”
Lữ Ngọc Thanh cũng không cưỡng ép, gia đình Vương Tử Bác và Biên Thi Thi sẽ ăn tết ở Kiến Nghiệp, cho nên chắc chắn có thể gặp được, đến lúc đó sẽ trực tiếp cảm ơn.
Nhưng khi Trần Hán Thăng vừa mới mở cửa ra, Bé Tiểu Ngư Nhi đang nằm trên giường em bé nghe thấy động tĩnh, lập tức “oa oa” bật khóc.
“Xong rồi.”
Lữ Ngọc Thanh thở dài một hơi: “Quên mất tiểu tổ tông này.”
Vì thế sự việc đóng băng ở chỗ này, nếu Trần Hán Thăng đi ra ngoài, con gái sẽ khóc, hắn cũng rối rắm theo;
Nếu không đi, mặc dù có thể cho tài xế đến đón người, nhưng lúc trước dì Lục đối xử tốt với mình như vậy, Trần Hán Thăng cảm thấy không hay lắm.
Cho nên Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, dứt khoát để tài xế lái xe đến đây, còn hắn ôm con gái đến bên xe Trung Ương Môn.
“Như vậy liệu có ổn không?”
Lữ Ngọc Thanh do dự một chút, thực ra Bé Tiểu Ngư Nhi sớm đã có thể ngồi xe, thỉnh thoảng còn phải đến bệnh viện tiêm phòng mà.
“Không sao đâu.”
Trần Hán Thăng nói: “Dì Lục là người nhà, sớm muộn gì cũng sẽ gặp Bé Tiểu Ngư Nhi.”
“Vậy được rồi.”
Lữ Ngọc Thanh thấy Bé Tiểu Ngư Nhi vừa nằm trong lồng ngực cha đã không ầm ĩ nữa, trên hàng lông mi dài vẫn còn đọng nước mắt đấy, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Sau khi tài xế đến, Trần Hán Thăng giống như một con chuột túi cha, nhét con gái của mình vào trong áo lông, chỉ để lộ cái đầu nho nhỏ, sau đó vui vẻ đi về phía thang máy, trên hành lang còn đọng lại tiếng cười khanh khách của đứa nhỏ.
“Haiza.”
Lữ Ngọc Thanh đứng ở cửa, giống như sực nhớ ra chuyện gì đó, thở dài nói: “Lại là một nô tỳ của con gái.”