Cái gọi là “làm mười lăm” của Trần Hán Thăng không phải là ngày mười lăm tháng giêng sẽ bắt đầu hành động, lúc ấy mới đầu tháng ba, Tiêu Dung Ngư vẫn đang ở Kiến Nghiệp mà.
Nhưng đối với Trần Hán Thăng mà nói, năm nay thực sự có thể coi là tương đối viên mãn, với tình hình trước mắt, hắn cũng không thể yêu cầu quá cao.
Vào ngày mùng hai tết, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư bế theo con gái đến nhà của Vương Tử Bác chúc tết.
Trong trường hợp này, chỉ có thể là Trần Tử Khâm tham gia, mặc dù Vương Tử Bác là “phe Trần”, nhưng Biên Thi Thi là “phe Tiểu Ngư”, cho nên chỉ có thể là Trần Tử Khâm đi theo cha mẹ qua đó ăn uống.
Lục Ngọc Trân đối với Trần Tử Khâm đương nhiên không có gì để chê, không những chuẩn bị bao lì xì mà còn mua quần áo mới, ngay cả Vương Tử Bác cũng có chút ghen tị, bĩu môi nói với Trần Hán Thăng: “Tao lớn đến chừng này rồi, nhưng mẹ tao chưa từng mua cho tao quần áo đắt đỏ như vậy đâu.”
“Mày và Biên Thi Thi đã có con đâu.”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Nên dì Lục chỉ có thể di chuyển tình yêu thương cháu gái còn chưa xuất hiện, đến trên người con gái của tao thôi.”
“Haiz…”
Vương Tử Bác lắc đầu, cậu ấy và Biên Thi Thi vẫn là mỗi người ở riêng một phòng, giống như các bạn ở chung một nhà vậy.
Nhưng sau khi kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán kết thúc và cha mẹ hai bên về nhà, Biên Thi Thi không cần thiết tiếp tục ở lại chung cư bên bờ sông nữa, Vương Tử Bác cũng không cần ở trong văn phòng, hai người cùng sống chung dưới một mái hiên, Trần Hán Thăng cảm thấy rất nhiều chuyện sẽ nước chảy thành sông.
“Thực ra, thứ chó má nhà mày mới là người chiến thắng cuộc sống này.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, đột nhiên mắng Vương Tử Bác một câu.
Bây giờ Vương Tử Bác có thể nói là có nhà có xe, mặc dù sự nghiệp không thể coi là phát đạt, nhưng cũng có thể coi là càng ngày càng thăng tiến, bạn gái xinh đẹp ngọt ngào, hơn nữa còn tốt nghiệp từ trường đại học 985, cha mẹ hai bên đã gặp mặt nhau, chuyện kết hôn về cơ bản đã là ván đóng thuyền.
Cuộc sống cứ thế băng băng theo quỹ đạo tiến về phía trước, ngay cả Trần Hán Thăng cũng cảm thấy vui mừng thay cho cậu bạn hễ căng thẳng là vặn mông này.
Nhưng nói cách khách, ngay cả Vương Tử Bác cuối cùng cũng đã gặt hái được thành công, Trần Hán Thăng cảm thấy mình tuyệt đối không thể để Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư tiếp tục giằng co ở chỗ này được.
“Reng reng reng…”
Lúc đang ăn cơm, điện thoại di động của Trần Hán Thăng đột nhiên vang lên, thế mà lại là Lương Mỹ Quyên gọi đến đây.
Hôm nay hai vợ chồng Lão Trần đi chăm sóc cô cháu gái nhỏ, Trần Hán Thăng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Con mời con bé La Tuyền đến đây chơi sao?”
Giọng điệu Lương Mỹ Quyên tràn ngập sự khó hiểu: “Con bé đột nhiên liên lạc với mẹ, nói rằng một nhà ba người muốn đến đây chúc tết, bây giờ chiếc xe đã xuống đường cao tốc rồi.”
Trong mắt Lương thái hậu, hình như La Tuyền nhỏ tuổi hơn con trai mình một lứa, nên bà theo thói quen gọi là “Tiểu La Tuyền”.
“Không có mà.”
Trần Hán Thăng cũng không biết La Tuyền đã đến Kiến Nghiệp.
Đương nhiên, đây là La Tuyền thích làm theo cảm tính, nên cô có làm bất cứ chuyện gì cũng bình thường mà thôi.
“Tiểu La Tuyền là đàn em của con, La Hải Bình và Hoàng Tiểu Hà cũng là đồng hương Cảng Thành nên mẹ đã mời bọn họ vào nhà chơi rồi.”
Lương Mỹ Quyên nói.
Lương thái hậu cũng không biết tính cách điên cuồng của La Tuyền, Trần Hán Thăng cảm thấy có chút không ổn, nhưng nghĩ đến chú La và dì Hoàng đều đang ở bên cạnh, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.
“Được chứ.”
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn Tiêu Dung Ngư một cái, cô đang nói chuyện với Biên Thi Thi, lúc này mình cũng không tiện rời đi, cho nên dặn dò nói: “Nếu có chuyện gì thì mẹ cứ gọi cho con, con đang ăn cơm ở nhà Vương Tử Bác.”
“Có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Lương Mỹ Quyên lẩm bẩm cúp máy, chẳng bao lâu sau, tiếng chuông cửa đã vang lên, một nhà ba người La Hải Bình đang cười rạng rỡ đứng trước cửa.
“Chú Trần, dì Lương, chúc mừng năm mới.”
Giọng chúc tết trong trẻo của La Tuyền với Lão Trần và Lương thái hậu vang lên, ở trước mặt cha mẹ của Trần Hán Thăng, cô luôn bày ra dáng vẻ “thục nữ ngoan ngoãn”.
“Chủ nhiệm Trần, chủ nhiệm Lương.”
La Hải Bình cũng khách khí chào hỏi, ông ấy và Trần Triệu Quân đã từng gặp mặt nhau trong một bữa tiệc tối nào đó, nhưng hai người không ở trong một tầng lớp.
Hoàng Tiểu Hà và Lương Mỹ Quyên lại tương đối quen thuộc với nhau, chỉ là Lương thái hậu cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng phải La Hải Bình và Hoàng Tiểu Hà đã ly hôn rồi sao, chẳng lẽ lại tái hợp rồi?
Trên thực tế, Hoàng Tiểu Hà và La Hải Bình không muốn đến Kiến Nghiệp chút nào, lúc đầu bọn họ dự định sẽ chọn một “thành phố có hơi thở nhân văn, mang nặng bề dày lịch sử” để đi du lịch, không ngờ La Tuyền lại sống chết muốn đến Kiến Nghiệp.
Cô tỏ vẻ lúc trước khi còn học đại học, bởi vì lúc nào cũng chỉ vùi đầu vào việc học, không có thời gian đi dạo, bây giờ muốn tranh thủ kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán để đến chùa Tê Hà thắp hương và cầu nguyện cùng với bố mẹ.
La Tuyền cố chấp đến nhường nào, những thứ cô muốn thì cô sẽ cố gắng đạt cho bằng được, cuối cùng La Hải Bình và Hoàng Tiểu Hà không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa ra một quy ước, đến Kiến Nghiệp cũng được, nhưng không thể liên lạc với Trần Hán Thăng.
La Tuyền thực sự đã làm được, trên đường đi, cô không liên lạc với Trần Hán Thăng, nhưng lại liên lạc với Lương Mỹ Quyên, chờ đến khi tới Kiến Nghiệp rồi mới nói thật với cha mẹ.
Chuyện này khiến Hoàng Tiểu Hà tức muốn chết, còn có chuyện âm thầm đánh tráo khái niệm như vậy sao?
Nhưng La Tuyền đã hẹn với Lương Mỹ Quyên, La Hải Bình và Hoàng Tiểu Hà cũng chỉ có thể mua một chút quà đến nhà thăm hỏi, nhưng điều may mắn chính là Trần Hán Thăng không ở nhà.
“Hán Thăng đến nhà một người bạn ăn cơm rồi.”
Lão Trần vừa pha trà vừa giải thích.
“Vậy chị Thẩm đâu ạ?”
La Tuyền ngó nghiêng xung quanh, trong nhà ngoại trừ chú Trần và dì Lương ra, còn có một bà cụ tuổi tác đã cao và một cô bé khoảng chừng tám tuổi, một thiếu nữ với bím tóc dài, không hề có bóng dáng của Thẩm Ấu Sở.
“Ấu Sở đến quán trà sữa giúp đỡ rồi.”
Lương Mỹ Quyên nói: “Hôm nay quán trà sữa khai trương, rất nhiều nhân viên vẫn chưa quay lại nên Ấu Sở đến đó phụ giúp một chút.”
“Vất vả như vậy sao?”
La Hải Bình và Hoàng Tiểu Hà đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên biết Thẩm Ấu Sở đã sinh cho Trần Hán Thăng một cô con gái, theo lý mà nói với tài sản của Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở vẫn phải xuất đầu lộ diện làm việc sao?”
“Con bé từ nhỏ đã tạo thành thói quen thích làm việc rồi.”
Lương Mỹ Quyên cũng thở dài: “Sửa mãi không được.”
La Tuyền đương nhiên hiểu rõ Thẩm Ấu Sở, mặc dù không muốn khen ngợi “tình dịch” này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, chị Thẩm thực sự không phải là loại người quen với việc hưởng thụ.
Nhưng như vậy thì sao chứ, chỉ cần một câu nói của Trần sư huynh, mình cũng có thể cùng phấn đấu với hắn.
Chỉ là Trần sư huynh quá nghịch thiên, sau khi Hoả Tiễn 101 thất bại, chưa đầy nửa năm sau đã xây dựng nên một điện tử Qủa Xác, hơn nữa còn dần dần phát triển cho đến quy mô ngày hôm nay.
Trong lòng La Tuyền vừa kiêu ngạo vừa tiếc nuối.
Kiêu ngạo chính là người đàn ông mình coi trọng lại xuất sắc như vậy!
Tiếc nuối chính là, bản thân cô vẫn chưa kịp thể hiện ra tinh thần kiên trì không bỏ của mình thì Trần sư huynh đã thành công một lần nữa.
“Dì Lương, con của chị Thẩm đâu ạ?”
La Tuyền ngây thơ hỏi, nếu Thẩm Ấu Sở đi giúp đỡ, cô ấy không thể nào đưa đứa nhỏ đi cùng được.
“Tử Bội sao?”
Lương Mỹ Quyên trả lời: “Đang ở trong phòng ngủ đấy, không biết đã tỉnh dậy hay chưa, đứa nhỏ này hơi khờ, không thích khóc cũng không thích quậy phá.”
“Con muốn đi xem con bé.”
La Tuyền cười nói: “Con rất thích trẻ con.”
“Đi thôi đi thôi.”
Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên cũng không để ý, vốn dĩ Bé Tiểu Ấu Sở đáng yêu thế này, ai nhìn thấy có lẽ cũng sẽ yêu thích, đặc biệt Tiểu La Tuyền thoạt nhìn cũng là một đứa bé ngoan.
La Tuyền nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bé Tiểu Ấu Sở đang nằm trên giường em bé, đó là con của Trần sư huynh và Thẩm Ấu Sở.
“Đứa con đầu tiên của Trần sư huynh phải là do mình sinh mới đúng.”
Nhưng lúc này trong phòng ngủ vẫn còn một người nữa, chính là cô bé bảy tám tuổi kia, thoạt nhìn có chút tương tự với Thẩm Ấu Sở, có lẽ là em gái của cô.
Cô bé kia đương nhiên chính là Thẩm Ninh Ninh, cô bé vừa đọc truyện cổ tích có tranh minh hoạ vừa chơi với cháu gái nhỏ của mình, sau khi nhìn thấy La Tuyền, cô bé còn lễ phép chào hỏi: “Chị, chúc mừng năm mới.”
“Ồ.”
La Tuyền lạnh nhạt đáp lại, chậm rãi đi đến bên cạnh giường em bé.
Đứa nhỏ đang ngủ, cơ thể nhỏ nhắn chỉ dài bằng cánh tay, khuôn mặt bụ bẫm giống như một quả táo nhỏ, hàng lông mi cong vút giống như cái quạt, thỉnh thoảng hơi giật mình một cái, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
La Tuyền lặng lẽ nhìn một chút, đột nhiên nói với A Ninh: “Cô nhóc, em ra ngoài trước một chút đi.”