“Vâng?” Thẩm Ninh Ninh cũng không biết nguyên nhân tại sao chị gái xinh đẹp có làn da trắng đến toả sáng này lại muốn mình đi ra ngoài chứ?
“Chị à, chị muốn chơi với em bé sao? Nhưng bà nói em bé ngủ rồi, không thể đánh thức em ấy.”
Tiếng phổ thông của A Ninh thỉnh thoảng cũng sẽ xen lẫn với giọng nói Xuyên Du, bởi vì Trần Hán Thăng rất thích ngôn ngữ địa phương ở đó nên còn bảo Thẩm Ninh Ninh dạy mình nói tiếng Xuyên Du.
Nhưng La Tuyền lại cảm thấy cô bé này hơi phiền, bản thân cô bé chỉ mới là học sinh tiểu học thôi đúng không, thế mà lại đi dạy dỗ một người lớn cách chăm sóc đứa nhỏ.
Thực ra Thẩm Ninh Ninh có tình cảm rất sâu sắc với Trần Tử Bội, hoặc nói đây là một truyền thống.
Năm đó Thẩm Ấu Sở đang còn học cấp hai vừa phải đọc sách vừa chăm sóc em gái; Sau này em gái lớn lên, cô bé cũng quay ngược lại chăm sóc con của chị gái, thực hiện đầy đủ trách nhiệm của một người dì nhỏ.
Nhưng bởi vì Lão Trần và Lương Mỹ Quyên vẫn còn ở trong phòng khách nên La Tuyền không thể quát mắng Thẩm Ninh Ninh được, chỉ có thể tuỳ tiện tìm một lý do để đuổi cô bé đi: “Ý của chị là, chị hơi khát nước, em có thể ra ngoài giúp chị rót ly nước được không?”
A Ninh nhìn La Tuyền, lại nhìn cháu gái, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Thẩm Ninh Ninh đi ra ngoài, sự chú ý của La Tuyền lại đặt lên trên người Bé Tiểu Ấu Sở đang ngủ say, khoé miệng nở một nụ cười lạnh: “Cô bé mập, hôm nay con rơi vào trong tay cô…”
La Tuyền vừa lẩm bẩm vừa xắn tay áo lên, cánh tay đang định duỗi về phía Trần Tử Bội thì ngoài cửa đột nhiên có người gọi: “Chị à.”
“Trời ạ.”
La Tuyền sợ tới mức giật mình một cái, quay đầu lại phát hiện vẫn là cô bé lúc nãy.
“Chẳng phải bảo em đi rót nước sao?”
La Tuyền nhíu mày: “Tại sao lại quay lại rồi?”
“Lúc nãy em quên hỏi…”
Thẩm Ninh Ninh lén lút liếc mắt nhìn cháu gái một cái, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Chị muốn uống coca hay là nước sôi để nguội?”
“Sao cũng được, coca đi.”
La Tuyền không nói nên lời, câu hỏi ngu ngốc này có đáng để quay lại hỏi thêm một lần không?
“Vâng ạ.”
A Ninh gật đầu rời đi.
“Cả nhà chị Thẩm đều khờ khạo như vậy sao?”
La Tuyền lắc đầu, đang định duỗi tay về phía Bé Tiểu Ấu Sở lần thứ hai thì cánh cửa lại vang lên âm thanh lúc nãy: “Chị à?”
“Cái gì vậy!”
La Tuyền hít một hơi thật sâu, không có bất ngờ gì xảy ra, đương nhiên vẫn là Tiểu A Ninh.
“Em! Lại! Sao! Nữa!”
Hai lần liên tục bị quấy rầy, La Tuyền kìm nén sự tức giận của mình, gằn từng chữ hỏi.
“Coca của chị…”
Thẩm Ninh Ninh cũng nhận ra được bà chị này đã tức giận, cô bé không dám nhìn nhiều, cúi đầu nói: “Muốn đá hay không đá.”
“Chị…”
Lại là kiểu câu hỏi nhàm chán này, lồng ngực La Tuyền giống như có một tảng đá lớn chặn lại, nhìn chằm chằm vào A Ninh thật lâu, sau đó mới trả lời: “Đá.”
“Vâng ạ.”
Tiểu A Ninh gật đầu, lại nghe lời rời đi một lần nữa.
Nhưng lần thứ ba, La Tuyền đã không đặt mục tiêu ở trên người Trần Tử Bội nữa, cô lặng lẽ đi đến trước cửa, trong lòng thầm đếm 1,2, 3… Khi đếm đến số “6”, một cái đầu nhỏ lặng lẽ thò từ ngoài cửa vào.
Chủ nhân của cái đầu nhỏ hoàn toàn không ý thức được rằng mình đã lọt vào “mai phục”, chỉ vừa mới thò đầu ra đã lập tức cảm nhận được một bóng người đột nhiên lao về phía mình, sau đó cả người bị xách vào trong phòng ngủ.
Không cần phải nói, chủ nhân của cái đầu nhỏ kia chính là Thẩm Ninh Ninh.
“Giỏi lắm, em đúng là một tiểu quỷ nhỏ nhắn đáng yêu, thế mà lại dám chơi chị?”
Trong phòng ngủ, La Tuyền đang ép hỏi Thẩm Ninh Ninh: “Em không đi rót nước, trốn ở bên ngoài làm gì?”
“Em, em…”
Trên thực tế, Thẩm Ninh Ninh không giỏi giao tiếp với người lạ, đặc biệt là một chị gái hung dữ như La Tuyền, nhất là lúc này còn bị hoảng sợ như vậy, đôi mắt to tròn bao phủ một lớp sương mù, nói chuyện cũng lắp bắp không lưu loát.
“Không được khóc!”
La Tuyền siết chặt tay thành nắm đấm, đặt ở trước mắt A Ninh uy hiếp: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Em… Em bé đang ngủ…”
A Ninh vừa sụt sịt mũi vừa khuyên La Tuyền: “Chị đừng quấy rầy em bé, được không?”
La Tuyền nghẹn một chút, hoá ra cô nhóc này lo lắng mình sẽ đánh thức đứa nhỏ, không yên tâm nên vẫn luôn trông chừng.
“Em là gì của con bé?”
La Tuyền bĩu môi về phía chiếc giường em bé.
“Em là dì nhỏ của nó.”
Thẩm Ninh Ninh thành thật trả lời, giọng nói vừa kèm theo tiếng khóc nức nở vừa pha lẫn giọng Xuyên Du, nên vừa đáng thương lại pha chút ấm ức.
“Chị là mẹ kế của con bé đấy!”
La Tuyền đá A Ninh ra ngoài một cách vô lý, còn “lạch cạch” một tiếng khoá cửa lại, lần này không có ai đến cắt ngang nữa rồi.
Cho nên lần thứ ba đưa tay ra, cuối cùng La Tuyền cũng đã chạm được vào Bé Tiểu Ấu Sở, Trần Tử Bội có thể coi là “phiên bản trẻ con 3D” của Thẩm Ấu Sở, đương nhiên khắp mọi nơi giữa mi mũi đều tràn ngập dấu vết của mẹ mình.
“Đây là con của Thẩm Ấu Sở và Trần sư huynh…”
La Tuyền vừa hâm mộ vừa ghen ghét, ngón tay đột nhiên sử dụng chút sức lực, nhéo vào khuôn mặt bụ bẫm của Bé Tiểu Ấu Sở.
Mặc dù sức lực của La Tuyền không lớn lắm, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng chăm sóc trẻ nhỏ nên không thể kiểm soát được nặng nhẹ, lập tức véo Trần Tử Bội tỉnh giấc.
“Xong rồi, xong rồi.”
Lúc đầu La Tuyền cũng có chút hoảng hốt, cô cũng không có ý định làm ra những chuyện thương thiên hại lý gì đối với Trần Tử Bội, thực sự chỉ muốn chà đạp một chút, trút bỏ hành động “trả thù” ở trong lòng.
Nhưng La Tuyền chờ đợi một lúc, thế mà lại không nghe thấy tiếng khóc đinh tai nhức óc của trẻ con vang lên, lúc này mới sực nhớ đến những gì dì Lương đã nói, đứa nhỏ này không thích khóc không thích ầm ĩ, tương đối yên tĩnh.
“Thực sự rất yên tĩnh.”
La Tuyền nhìn xuống giường em bé, Trần Tử Bội đang chớp chớp đôi mắt hoa đào nhỏ, vừa ngơ ngác vừa đơn thuần nhìn người dì trước mắt.
“Con tên là Trần Tử Bội sao?”
Sau khi phát hiện Bé Tiểu Ấu Sở không thích khóc lóc ầm ĩ, lá gan của La Tuyền đột nhiên lớn lên, lúc thì véo vào cái mũi nhỏ nhắn của Trần Tử Bội, lúc lại xoa cái bụng nhỏ nhắn của cô bé, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Vậy thì hai ta tính sổ với nhau đi, mẹ Thẩm Ấu Sở của con cướp đoạt người đàn ông của dì!”
“Còn con nữa, lúc chào đời đã nhận được sự đồng ý của dì chưa?”
“Chưa nhận được sự đồng ý của dì đã chào đời, cho nên cũng đừng trách dì bắt nạt con, hơn nữa, dì bắt nạt con thì sao chứ?”
…
Kể từ khi chào đời cho đến tận bây giờ, Bé Tiểu Ấu Sở vẫn luôn là một bảo bối được đặt ở trong vòng tay yêu thương, ngoại trừ người cha không đáng nhắc đến kia, chưa từng có ai dám đối xử với cô bé như vậy.
Hơn nữa, cho dù là Trần Hán Thăng, hắn cũng không đùa giỡn con gái mình như vậy.
Một khi La Tuyền đã trở nên ương bướng thì cô thực sự không quan tâm đến cảm xúc của người khác, hành động theo bản năng càng lúc càng lớn, cơ thể nhỏ nhắn của Trần Tử Bội, La Tuyền chỉ cần hất nhẹ một cái đã lật người lại.
Trẻ con bốn tháng tuổi thực sự không thích nằm sấp trên giường lắm, Bé Tiểu Ấu Sở cảm thấy không thoải mái, thế là căng chân, mông nhỏ, ngay cả cái đầu nhỏ nhắn cũng cố gắng, cuối cùng cũng có thể lật ngửa mình trở lại.
“Ha ha, cũng giỏi đấy.”
La Tuyền lặp lại trò cũ của mình, hất Trần Tử Bội một lần nữa.
Trần Tử Bội lại dùng hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình, khó nhọc lật ngửa trở lại.
“Chậc…”
La Tuyền khinh thường cười nhạt một tiếng, giống như Phật Tổ Như Lai trấn áp Tôn Ngộ Không, một tay cô có thể dễ dàng lật Trần Tử Bội lăn long lóc.
Cứ thể lặp đi lặp lại vài lần, có thể là do Bé Tiểu Ấu Sở đã mất hết sức lực, cũng có thể là cuối cùng cũng cáu kỉnh, cuối cùng cô bé “oa oa” một tiếng bật khóc.
“Không đúng, chẳng phải đã nói con không thích khóc sao? Sao lại nói mà không giữ lời vậy?”
La Tuyền vội vàng muốn dỗ dành Trần Tử Bội, nhưng lúc này đã muộn, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên vô cùng nhạy cảm với tiếng khóc của trẻ con, Trần Tử Bội vừa mới thức dậy, ông nội bà nội ở bên ngoài đã chạy tới, vỗ “bộp bộp bộp” vào cửa phòng.
“Tiểu La Tuyền, sao con lại khoá cửa, đứa bé đã tỉnh dậy rồi sao?”
Lương Mỹ Quyên sốt ruột gọi.
“Xong rồi!”
Mình sẽ bị mắng đến chết!
“Liệu có vì chuyện này mà Trần sư huynh không để ý đến mình không?”
La Tuyền giống như một đứa trẻ nghịch ngợm không cẩn thận đốt cháy nhà, gấp gáp giống như con kiến bò trên chảo nóng.
Nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng lớn, giống như La Hải Bình và Hoàng Tiểu Hà cũng đã chạy đến, La Tuyền không dám trì hoãn thêm nữa, sợ hãi rụt rè mở khoá: “Dì Lương, xin lỗi, con chỉ muốn…”
La Tuyền muốn giải thích nguyên nhân một chút, nhưng điều khiến cô cảm thấy bất ngờ chính là, Lương Mỹ Quyên hoàn toàn không nghe lọt tai, thậm chí còn không mở miệng trách cứ, mà nhìn chằm chằm vào chiếc giường em bé, “suỵt” một tiếng nói: “Khoan đã.”
Hoá ra, lúc này Trần Tử Bội đang cong đít dùng sức lật người lại.
Chị gái Trần Tử Khâm ba tháng tuổi đã có thể tự lật người lại, nhưng bây giờ cô em chỉ biết phun bong bóng, vì thế bọn họ thậm chí còn đến bệnh viện, tuy nhiên, sau khi kiểm tra, bác sĩ cũng nói rằng cơ thể không có bất cứ vấn đề gì, đừng quá căng thẳng, chỉ là quá lười mà thôi.
Nhưng Lương thái hậu vẫn rất lo lắng, đối với một gia đình có trẻ con mà nói, những người lớn đều rất quan tâm đến ba sự kiện:
Lật người, bước đi và kêu “mẹ”.
Trần Tử Bội lúc nãy vừa mới trải qua sự khích lệ và rèn luyện của “cô Tuyền- Chuyên gia chăm sóc trẻ sơ sinh”, cô bé đã quen tay hay việc, dưới cái nhìn chằm chằm của ông bà nội, thuận lợi biểu diễn cú lật người đầu tiên trong cuộc đời.
“Ôi trời! Lão Trần, ông xem, Lão Trần, ông xem, đứa nhỏ biết tự xoay người rồi.”
Trong khoảnh khắc mông của Trần Tự Bội đáp xuống mặt giường, Lương Mỹ Quyên không nhịn được reo lên, đây thực sự là món quà năm mới tuyệt vời nhất.
Khi Trung Quốc giành quyền đăng cai Thế vận hội Olympic thành công, Lương thái hậu cũng không vui vẻ giống như bây giờ, đó là những chuyện mà các lãnh đạo quốc gia phải lo lắng, đối với một người bà nội mà nói, các cháu có thể khoẻ mạnh chính là toàn bộ hy vọng của bà.
“Tiểu La Tuyền, cảm ơn con.”
Lương Mỹ Quyên vui vẻ rạo rực nói: “Sao con có thể làm được vậy?”
“Con…”
La Tuyền lập tức nghẹn họng, cô cũng không thể nào trả lời rằng lúc đầu mình chỉ muốn ngược đãi Trần Tử Bội một chút, nào ngờ trong lúc vô tình đã giúp đỡ con bé.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, La Tuyền đã nhận được “đãi ngộ của anh hùng” từ nhà họ Trần, Lương thái hậu một tay ôm cháu gái, một tay lôi kéo La Tuyền ngồi xuống trên ghế sô pha, nhiệt tình nói tiếng địa phương.
Rõ ràng La Tuyền vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, cái miệng nhỏ nhắn đang nhấp từng ngụm trà để bình tĩnh lại, chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng trộm vang lên tiếng “lạch cạch”, Trần Hán Thăng đi ra ngoài đã trở về.
Hoá ra hắn cảm thấy La sư muội không chào không hỏi đã đến đây, từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy không ổn, cho nên sau khi ăn cơm trưa xong ở nhà Vương Tử Bác, hắn lập tức tìm một lý do nào rời đi.
“Hán Thăng à.”
Lương Mỹ Quyên ôm Bé Tiểu Ấu Sở, sự vui vẻ bộc lộ ra ngoài: “Lúc nãy Tiểu La Tuyền vừa mới dạy Trần Tử Bội lật người, con phải cảm ơn người ta đấy.”
“Vậy sao?”
Trần Hán Thăng nghi ngờ đánh giá La Tuyền một chút, cô La sư muội mà hắn biết tuyệt đối không phải là người có kiên nhẫn như vậy.
Lúc đầu La Tuyền không muốn “mạo muội lĩnh quân công”, nhưng đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Trần Hán Thăng, cô ngược lại lại oán hận nhắc nhở: “Đúng vậy, Trần sư huynh, em đã dạy cho con gái của anh lật người, anh phải cảm ơn em như thế nào đây?”
“Đây mới là La Tuyền thực sự.”
Con người khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không thích ứng đối với sự thay đổi đột ngột của một thứ gì đó, nhìn thấy La Tuyền vẫn là giọng điệu “có lý không buông tha cho người khác, vô lý mạnh mẽ hơn ba phần”, lúc này Trần Hán Thăng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười hì hì nói: “Anh đâu bảo em giúp, đây hoàn toàn là chuyện em tự nguyện, sao lại không biết xấu hổ muốn được cảm ơn chứ?”
“Phi!”
La Tuyền quay đầu sang chỗ khác, cô cùng lắm cũng chỉ là không có lý mạnh mẽ hơn ba phần, Trần sư huynh mới là hoàn toàn không nói lý.
Nhưng không hiểu tại sao, La Tuyền lại thích phong cách này của Trần Hán Thăng, hơn nữa cô cho rằng các cô gái khác sẽ rất ghét điều này, nào ngờ một hoa khôi học đường cấp ba ở Cảng Thành năm đó như Tiểu Dung Ngư thế mà cũng thích kiểu vô lại này.
Hoa khôi học đường không thích các học bá, thay vào đó lại thích lưu manh;
Các học bá không thể tán tỉnh được hoa khôi học đường, cho nên chỉ có thể tìm những cô gái thoạt nhìn vô cùng bình thường để yêu đương.
Hoá ra những tình tiết trong phim truyền hình đều dựa trên cơ sở thực tế.
Ngay khi La Tuyền đang âm thầm cảm thán thì Trần Hán Thăng đã bắt đầu trò chuyện với hai vợ chồng La Hải Bình, từ công việc kinh doanh mỹ phẩm đến sự phát triển của điện tử Qủa Xác, lại chuyển đến những lời đàm tiếu và tin đồn ở quê Cảng Thành… Tóm lại những nơi có Trần Hán Thăng đều rất náo nhiệt.
Nghe thấy chủ đề mà mình cảm thấy hứng thú, Lương Mỹ Quyên cũng tham gia vào.
Lúc này Trần Triệu Quân lại tương đối yên tĩnh, nhưng lúc nãy khi Trần Hán Thăng chưa về nhà, chính Lão Trần đã nói chuyện phiếm với La Hải Bình nên bầu không khí chưa từng hạ xuống.
Tuy nhiên, khoảng chừng hơn bốn giờ chiều, khi Đông Nhi đang chuẩn bị đi siêu thị mua đồ ăn thì La Hải Bình lại đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Thái độ của Lão La vô cùng kiên quyết, cho dù cả nhà Trần Hán Thăng giữ lại như thế nào đi nữa, ông vẫn mang theo vợ con đến khách sạn.
“Với quan hệ của hai nhà chúng ta, ăn một bữa cơm xoàng cũng không sao mà?”
Lúc ở trên xe, Hoàng Tiểu Hà hỏi chồng cũ.
“La Tuyền.”
La Hải Bình không trả lời câu hỏi này, ngược lại quay đầu lại hỏi con gái: “Có phải lúc chiều con đóng cửa lại là đang giày vò con gái của Trần Hán Thăng không?”
“Con không giày vò.”
La Tuyền mạnh miệng nói: “Dì Lương cũng đã nói con là công thần giúp đứa bé lật người mà.”
“Tính tình Lương Mỹ Quyên ngay thẳng, bà ấy trực tiếp đi vào trước nên là chủ, vậy còn Trần Triệu Quân thì sao?”
La Hải Bình trừng mắt nhìn La Tuyền một cái: “Ông ấy không dễ bị lừa gạt, con thử nghĩ lại xem, với thành tựu hiện giờ của Trần Hán Thăng, chắc chắn không thể tránh khỏi liên quan đến sự bồi dưỡng của người cha này, ánh mắt của Trần Triệu Quân rất sắc bén đấy.”
“Phải rồi.”
La Tuyền sực nhớ ra, lúc nãy là dì Lương vẫn luôn cảm ơn mình, còn chú Trần chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, không hề nói dù chỉ một câu.
“Chú Trần sẽ nói với Trần sư huynh chứ?”
La Tuyền lo lắng hỏi, bây giờ cô cũng không phủ nhận.
“Dựa vào những gì cha quan sát lúc nãy và những thông tin biết được lúc trước, Trần chủ nhiệm không phải là loại người sẽ lựa chọn cách ly gián, nếu cháu gái không có chuyện gì, có lẽ ông ấy cũng sẽ không gia tăng mâu thuẫn.”
La Hải Bình nói: “Nhưng chúng ta cũng đừng nên ở lại ăn tối, để tránh tiếp tục khiến người khác cảm thấy phiền.”
“Con cũng thật là.”
Nghe thấy những lời nói này, Hoàng Tiểu Hà cũng dạy dỗ con gái: “Đứa nhỏ kia đáng yêu đến nhường nào, sao con lại giày vò con bé chứ?”
“Trong lòng con không thoải mái, được chưa?”
Tính tình cố chấp của La Tuyền lại bộc phát, lớn tiếng nói: “Trần sư huynh phải sinh con với con mới đúng, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều là kẻ trộm, các cô ấy trộm thời gian thuộc về con!”
“Con điên rồi!”
Hoàng Tiểu Hà cảm thấy thực sự không thể nói lý, vốn dĩ còn tưởng rằng suốt nửa năm nay không gặp Trần Hán Thăng, La Tuyền có thể buông bỏ chấp niệm đối với Trần Hán Thăng, không ngờ không hề có chút hiệu quả nào.
“Con gái à, con đừng chờ đợi nữa!”
Hoàng Tiểu Hà tận tình khuyên nhủ: “Trần Hán Thăng đã là cha của hai đứa nhỏ rồi, giữa con và cậu ta hoàn toàn không có khả năng.”
“Con không đợi anh ấy.”
Có lẽ những lời này đã khiến La Tuyền xúc động, cô quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ xe, im lặng một lúc rồi nói: “Con không chờ Trần sư huynh, con chỉ là không thích nổi những người khác mà thôi.”
La Hải Bình đang lái xe nhìn thoáng qua con gái từ kính chiếu hậu, khoé miệng mấp máy, nhưng lại không nói gì.
“Hơn nữa, Trần sư huynh làm cha thì sao chứ?”
Nhưng La Tuyền lại nhanh chóng tỉnh táo lại, hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ anh ấy chỉ có hai đứa con gái, con đã coi bói ở trên Baidu rồi, vận mệnh của con đã định sẵn sẽ có một đứa con trai.”