Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1004 - Chương 1004: Khoảng Cách Xa Nhất Giữa Hai Người

Chương 1004: Khoảng cách xa nhất giữa hai người Chương 1004: Khoảng cách xa nhất giữa hai người

“La Tuyền, con chắc chắn như vậy sao? Con của con là con trai của Trần Hán Thăng sao?”

Đối với những chuyện chưa xảy ra trong tương lai, La Hải Bình cũng không quan tâm lắm, đặc biệt cái gọi là “bói toán Baidu” kia chỉ đơn thuần là lừa gạt người khác.

Cho nên, cho dù La Hải Bình tương đối mê tín, cũng không nhịn được mỉm cười trêu chọc vài câu.

Lúc còn trẻ, Lão La đã lênh đênh trên biển, tận sâu trong xương cốt đã có một sự thoải mái, nhanh nhẹn và dũng mãnh trời sinh, cho nên ông ấy rất thích những người có tính cách tương tự như Trần Hán Thăng, nhưng Hoàng Tiểu Hà nghe vậy lại không vui lắm : “Ông đang nói gì vậy? Con gái La Tuyền nhà mình giống như một đoá hoa cúc lớn, ngoại hình cũng xinh đẹp, còn sợ không tìm được đối tượng hẹn hò sao?”

“Nhưng vẫn phải nói, những người đàn ông tốt hơn Trần Hán Thăng trên thế giới này, không có một trăm triệu thì cũng có tám trăm ngàn.”

La Hải Bình cong môi, tiếp tục nói theo giọng điệu của vợ cũ.

La Tuyền hừ lạnh một tiếng, cô không thèm cãi cọ.

Sau khi trở về khách sạn, một nhà ba người lại tìm chỗ ăn cơm, sau đó đến miếu Phu Tử và sông Tần Hoài đi dạo, cho dù La Tuyền không có hứng thú với những chuyện này lắm, nhưng La Hải Bình và Hoàng Tiểu Hà đều có một cảm giác gia đình ấm áp đã lâu không có.

Nhắc đến chuyện này cũng phải cảm ơn Trần Hán Thăng, mặc dù Hoàng Tiểu Hà vẫn chưa chính thức đồng ý đề nghị “phục hôn” này, nhưng bà đã dao động.

….

Sáng sớm hôm sau, La Tuyền vừa mới rời giường, lại phát hiện Trần sư huynh đang chờ trước cửa khách sạn.

Đối với ánh mắt nghi hoặc của cả gia đình này, Trần Hán Thăng cười nói: “Chú La và dì Hoàng khó khăn lắm mới có thể đến Kiến Nghiệp một chuyến, tối hôm qua lại không ở nhà ăn cơm, hôm nay con sẽ đưa hai người đi dạo một vòng, vừa khéo có thể cảm ơn chuyện La Tuyền đã giúp Trần Tử Bội lật người.”

“Được chứ.”

La Tuyền kích động đến mức muốn khoác lấy cánh tay của Trần Hán Thăng, nhưng lại bị Hoàng Tiểu Hà ngăn cản, bà bước về phía trước một bước ôm lấy bả vai La Tuyền, khách khí nói: “Thật ngại quá, nếu cậu bận quá thì thôi đi.”

“Hôm nay con không có chuyện gì làm cả.”

Trần Hán Thăng cười một tiếng, ngón tay tiêu sái xoay chuyển chìa khoá xe: “Đây cũng là ý của cha mẹ con, chú La muốn đi đâu?”

Nghe thấy trong chuyện này cũng có thái độ của Lão Trần, La Hải Bình cũng đồng ý: “Gia đình chú muốn đến chùa cổ Tê Hà dâng hương, chú cảm thấy năm ngoái cũng không dễ dàng lắm.”

Thực ra đối với cả nhà La Tuyền mà nói, năm ngoái cũng không xảy ra chuyện trọng đại gì, cả gia đình khoẻ mạnh, tiền cũng kiếm được không ít, hơn nữa Hoàng Tiểu Hà và La Tuyền còn trở về từ Hàn Quốc.

Nhưng mọi người đều như vậy đấy, luôn cảm thấy năm ngoái của mình có rất nhiều tiếc nuối, hy vọng có thể thay đổi vận khí trong năm mới.

“Vậy thì đi thôi.”

Trần Hán Thăng huýt sáo một tiếng, dùng chiếc Porsche chờ cả nhà La Tuyền đi đến núi Tê Hà trước.

Đang trong kỳ nghỉ tết Nguyên Đán nên trên núi có rất nhiều người, vừa mới đến giữa sườn núi, Trần Hán Thăng đã ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương nồng nặc, chờ đến khi tới cổng chùa, lại càng là sương khói lượn lờ, đặc biệt hôm nay mặt trời vẫn rất chói chang, chẳng mấy chốc trán đã đổ mồ hôi.

Nhưng, trong những chuyện như thế này, La Hải Bình lại tương đối nghiêm túc, về mặt lễ tiết vô cùng trang trọng, cung kính quỳ xuống trên đệm hương bồ, mỗi một cái dập đầu trước tượng phật đều không hề cẩu thả.

“Những người ở trong ngành như bọn họ đều khá tin vào chuyện này.”

Hoàng Tiểu Hà lo lắng Trần Hán Thăng chờ đến sốt ruột nên cố ý giải thích một chút.

“Không sao ạ, nhiệm vụ của con hôm nay chính là đi cùng các dì.”

Trần Hán Thăng bình thản nói.

Tranh thủ khoảng thời gian này, La Tuyền lặng lẽ khoác lấy cánh tay Trần Hán Thăng, thân mật giống như một cặp tình nhân đến chùa cầu nhân duyên.

Hoàng Tiểu Hà trừng mắt nhìn một cái, nhưng sau khi bị phát hiện, La Tuyền cũng không nhúc nhích, bà cũng không có mặt mũi mà cãi nhau ở chỗ này.

Trần Hán Thăng đương nhiên cũng không né tránh, mỉm cười tủm tỉm để mặc La Tuyền khoác lấy, bên dưới lớp kính râm để lộ hàm răng trắng muốt.

Chờ đến khi La Hải Bình kính vái xong toàn bộ thì đã gần trưa, bốn người tuỳ tiện ăn chút cơm trưa, lại đi dạo quanh một vòng những danh lam thắng cảnh khác trên núi, chờ đến khi xuống núi thì đã sẩm tối.

“Hán Thăng, ngày mai chúng tôi định trở về, hôm nay cám ơn cậu đã đi cùng chúng tôi.”

Buổi tối, Trần Hán Thăng nấu cơm mời khách, nhưng khi ở trên bàn cơm, Hoàng Tiểu Hà nhìn con gái càng ngày càng không thích hợp, nên có ý định trở về Thượng Hải trước dự kiến, để cắt đứt Trần Hán Thăng và cô tiếp tục gặp mặt.

“Con không về…”

La Tuyền đang định từ chối, nhưng Hoàng Tiểu Hà sớm đã có sự chuẩn bị, lập tức cắt ngang nói: “Nếu con không đi theo cha mẹ trở về, mẹ vĩnh viễn sẽ không phục hôn với cha con.”

“Không cần kéo thêm nữa!”

La Tuyền thở hổn hển nói: “Làm như con cầu xin hai người phục hôn vậy, nếu không phải Trần sư huynh thúc đẩy, con cũng không thèm quan tâm.”

Thấy hai mẹ con lại tiếp tục giằng co với nhau, La Hải Bình biết ở trong lòng La Tuyền, câu nói của “cha” chắc chắn không có sức nặng bằng “Trần sư huynh”, vì thế dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Trần Hán Thăng.

“Dì Hoàng.”

Trần Hán Thăng gật đầu, đầu tiên là giúp Hoàng Tiểu Hà rót một ly nước.

Thỉnh thoảng khi xảy ra mâu thuẫn trong lời nói, nếu cứ trực tiếp mở miệng khuyên nhủ thì có lẽ sẽ hơi cứng nhắc, nên có thể rót một ly trà hoặc đưa một điếu thuốc, dùng một vài động tác để giảm bớt bầu không khí căng thẳng.

“Ừ?”

Hoàng Tiểu Hà đáp lời, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sắc mặt vốn dĩ đang căng thẳng quả nhiên hơi thả lỏng một chút.

“Cháu cảm thấy đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, việc La Tuyền có trở về hay không thực chất cũng không ảnh hưởng đến chuyện dì và chú La phục hôn, không thể cứ trói buộc chúng lại với nhau được, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra mâu thuẫn gia đình.”

Đầu tiên Trần Hán Thăng nói một chút đạo lý với Hoàng Tiểu Hà trước, lại khuyên nhủ La Tuyền: “Ngày kia anh phải trở về công ty, cũng không có thời gian ở bên cạnh em, em cứ nghe lời trở về Thượng Hải trước.”

“Vậy sao?’

La Tuyền bĩu môi, mặc dù cô cố chấp, nhưng rất ít khi phản bác lại đề nghị của Trần Hán Thăng.

“Sang năm lúc nào anh mới có thể bận rộn xong?”

La Tuyền muốn Trần Hán Thăng đến thăm mình.

“Nửa năm đầu anh có rất ít thời gian rảnh, có một vấn đề rất khó giải quyết cần phải xử lý.”

Trần Hán Thăng cũng không nói mình sẽ giải quyết Tu La tràng, nhưng từ vẻ mặt nghiêm túc của anh khi nhắc đến chuyện này, La Tuyền biết chuyện này chắc chắn phải rất khó khăn.

La Tuyền cũng không hỏi chuyện cụ thể, ngay cả Trần sư huynh cũng cảm thấy khó giải quyết, bản thân mình chắc chắn không thể giúp được gì, chỉ dặn dò nói: “Lúc anh đang giải quyết, nhớ phải liên lạc với em nhiều hơn nữa đấy.”

“Yên tâm đi.”

Trần Hán Thăng không cẩn thận nói lỡ miệng: “Bình thường chúng ta cũng liên lạc với nhau không ít mà.”

“Vẫn chưa đủ.”

La Tuyền ấm ức nói: “Năm nay nhiều lần em gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh không hề trả lời kịp thời.”

“Anh bận…”

Trần Hán Thăng mở miệng muốn giải thích, La Tuyền lại tiếp tục nói: “Em biết anh bận, nhưng Trần sư huynh à, anh biết không, đôi khi em cảm thấy anh cách em rất xa xôi, anh biết đó là lúc nào không?”

“Khi anh đang làm việc hoặc là xã giao?”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi nói.

“Không phải.”

La Tuyền lắc đầu: “Những lúc anh xã giao hay đi làm việc, tất cả những gì anh phải đối mặt đều là những người xa lạ em không quen biết, nên em không cảm thấy cô độc chút nào.”

“Điều khiến em đau lòng nhất chính là….”

La Tuyền nhìn về phía Trần Hán Thăng: “Rõ ràng là biết tin tức về anh, nhưng em lại phải nhận được từ trong miệng người khác. Hoặc là anh Tử Bác, hay những người bạn mà em cũng rất quen thuộc, nhưng em lại không biết các anh đang làm gì, trong khoảnh khắc ấy, em lại cảm thấy mình đang bị anh vứt bỏ.”

Trần Hán Thăng ngạc nhiên, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống.

“Ừng ực…”

Nhưng La Hải Bình ngồi ở phía đối diện lại bưng chén rượu lên, rót từng ngụm vào trong miệng, rõ ràng là Ngũ Lương Dịch thơm lương tinh khiết nhưng ông ấy lại nếm được vị đắng chát.

Bình Luận (0)
Comment