Khoảng một giờ sáng, Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ rốt cuộc đến Kiến Nghiệp, hai người cha vào cửa kèm theo hơi lạnh ban đêm.
Đương nhiên, biểu cảm trên mặt họ càng lạnh lùng hơn, Trần Hán Thăng đứng lên kêu một tiếng "Cha", nhưng không ai đáp lại hắn.
“Tiểu Ngư Nhi đâu?”
Tiêu Hoành Vĩ thay giày xong hỏi Lữ Ngọc Thanh ở trong phòng khách.
“Ở phòng ngủ, có lẽ đã ngủ với Thi Thi.”
Lữ Ngọc Thanh vừa nói vừa cùng chồng đi hướng phòng ngủ, trong toàn bộ quá trình Tiêu Hoành Vĩ không thèm nhìn Trần Hán Thăng cái nào.
Cạch!
Hai vợ chồng Lão Tiêu đi vào phòng ngủ, còn thuận tay khóa cửa.
Trong phòng khách còn lại gia đình Trần Hán Thăng, còn có Trần Lam và Vương Tử Bác theo phe Trần. Mấy người ngó nhau, ai đều cảm thụ được sự xa cách rõ rệt từ cục trưởng Tiêu.
“Ài.”
Trần Triệu Quân lắc đầu, chậm rãi đi đến sofa ngồi xuống, Trần Hán Thăng ân cần rót ly nước nóng đưa qua:
"Cha, vất vả."
“Không sợ vất vả.” Lão Trần nhận lấy ly nước, thở dài nói: “Chỉ sợ sự tình không giải quyết được.”
Lương Mỹ Quyên cũng trừng mắt với con trai, Trần Hán Thăng ngượng ngùng cúi đầu. Nhưng Lão Trần rất có cái nhìn đại cục, sẽ không chỉ trích Trần Hán Thăng vào lúc thế này, việc khẩn cấp trước mắt là cố gắng nhanh chóng chỉnh sửa lại vấn đề.
“Trên đường tới đây cha và Lão Tiêu ít giao lưu, nhưng dường như ông ấy không quá ngạc nhiên.”
Trần Triệu Quân nói:
“Cha cẩn thận suy nghĩ một lúc, cái gọi là 'Biết con gái không ai bằng cha', Tiểu Ngư Nhi quyết định như vậy chắc không ra ngoài dự đoán của ông ấy.”
“Nhưng mà . . .”
Lương Mỹ Quyên vội vàng nói: "Tiểu Ngư Nhi định mang theo bé cưng ra nước ngoài!”
“Ưm . . .”
Trần Triệu Quân trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên nhìn về hướng Trần Hán Thăng: "Có khi nào nếu không khuyên được Tiểu Ngư Nhi thì có thể đổi thành giữ Bé Tiểu Ngư Nhi ở lại trong nước không?”
"Bé Tiểu Ngư Nhi ở lại trong nước?"
Trần Hán Thăng suýt chút bị dọa vã mồ hôi lạnh, còn tưởng đầu Lão Trần nhìn thấu mưu tính của mình, về sau mới phản ứng lại, ý của ta chỉ là đơn thuần giữ lại Trần Tử Khâm.
“Cái này hơi khó.”
Trần Hán Thăng tỉnh táo liền phủ định ý tưởng này:
“Tiêu Dung Ngư vốn muốn mang theo con gái rời đi Kiến Nghiệp, nếu không thấy được con thì sao chịu lên máy bay.”
“Cũng đúng.”
Trần Triệu Quân chỉ thuận miệng đề nghị, ông đổi sang phương án ứng đối khác.
Nhưng trái tim của Trần Hán Thăng thì đập rất nhanh, thật ra Lão Trần vừa rồi đã chạm đến rất gần kế hoạch của hắn, chỉ cách một lớp cửa sổ giấy mỏng.
Chẳng qua nội dung của kế hoạch đó quá mức kinh thế hãi tục, Lão Trần làm người rộng rãi hiền từ tuyệt đối sẽ không suy đoán theo chiều hướng kia.
"Vậy chỉ có thể tạm như vậy.”
Qua một lúc, Lão Trần khẽ thở dài:
“Tạm thời chiều ý Tiểu Ngư Nhi ra nước ngoài, sau đó tìm cách khuyên con bé trở về.”
Kết hôn nhiều năm như vậy, Trần Triệu Quân luôn là trụ cột trong lòng Lương Mỹ Quyên, dù sự tình nguy hiểm, gấp gáp cỡ nào, miễn là Lão Trần chưa làm ra quyết đoán thì Lương Mỹ Quyên luôn cảm thấy còn hy vọng.
Bây giờ chồng bà cũng không có cách nào, Lương Mỹ Quyên thoáng chốc mất hết sức lực, khổ sở nói:
“Vậy có phải là về sau . . . không được gặp Bé Tiểu Ngư Nhi của nhà chúng ta rồi không?”
“Bà đừng khóc.”
Lão Trần thương vợ, lau nước mắt cho vợ:
“Đây chỉ là kế hoãn binh, lần trước Tiểu Ngư Nhi ra nước ngoài, chẳng phải cuối cùng cũng trở về sao?”
Nghe câu an ủi đó, tâm trạng của Lương thái hậu đỡ hơn chút, giống như nói cho bệnh nhân bị bệnh nặng rằng từng có trường hợp chữa khỏi bệnh, hy vọng của người bệnh còn rất lớn.
“Mẹ, nếu mẹ không nỡ xa Trần Tử Khâm thì cũng ra nước ngoài luôn đi.”
Trần Hán Thăng bỗng chen miệng vào:
"Như vậy thì có thể chăm sóc Bé Tiểu Ngư Nhi."
“Mẹ cũng đi nước ngoài?”
Lương Mỹ Quyên chưa từng có ý tưởng như vậy, nhưng bây giờ ngẫm lại thì như có thể tiếp thụ.
“Vậy còn Bé Tiểu Ấu Sở thì sao?”
Lương Mỹ Quyên lập tức nhớ đến cháu gái.
Nhưng so sánh thì Bé Tiểu Ấu Sở ở lại trong nước chắc chắn càng thoải mái hơn, vì điều kiện sinh hoạt ở Mỹ sẽ không bằng trong nước.
Đây là chắc chắn rồi, không chỉ trong ‘tin thời sự’ của Đài truyền hình Trung ương nói như vậy, giáo sư Tôn Bích Dư đức cao vọng trọng cũng biểu thị người Hoa sẽ bị kỳ thị ở Mỹ, Trần Hán Thăng cũng thường xuyên bay đi nước ngoài.
Qua đầu năm Trần Hán Thăng đã đi Ấn Độ một lần nói chuyện làm ăn, rất thuận lợi, nhưng sau khi về nước thì hắn bị tiêu chảy, mắng ‘người Ấn chết tiệt, đi vệ sinh xong không rửa tay, rất ghê tởm!’.
Lâu dần khiến Lương Mỹ Quyên hình thành cảm giác nước ngoài hỗn loạn, ở Trung Quốc thoải mái hơn.
Lương Mỹ Quyên hỏi ý kiến của chồng:
“Lão Trần, ông thấy sao?”
“Cũng có thể.”
Trần Triệu Quân ngẫm nghĩ nói:
“Nhưng Lữ Ngọc Thanh cũng sẽ đi theo, bà có thể giành thắng người ta không?”
. . .
Như đã đoán trước, gia đình Tiểu Ngư Nhi ở trong phòng ngủ cũng đang bàn bạc vấn đề người cùng đi nước ngoài.
Lữ Ngọc Thanh vốn cho rằng chồng tới đây sẽ giúp đỡ khuyên con gái ở lại, kết quả sau khi Lão Tiêu xác định tâm tư của Tiểu Ngư Nhi thì tỏ vẻ ủng hộ quyết định của cô.
“Tính cách của con gái bà như thế nào chẳng lẽ còn cần tôi nói nhiều sao?”
Tiêu Hoành Vĩ nói:
“Đã vậy còn khuyên làm gì, sau khi vào cửa tôi không mắng Trần Hán Thăng, một là vì tốn nước miếng, con người của thằng đó là thế, mắng cũng vô dụng. Thứ hai là Lão Trần và Lương Mỹ Quyên dù sao đối xử thật lòng với Bé Tiểu Ngư Nhi, lần này em bé đi nước ngoài, phỏng chừng hai người không nỡ xa rời.”
Biên Thi Thi ở bên cạnh không lên tiếng, thật ra từ lúc Tiểu Ngư Nhi tuyên bố chuyện này thì gần như không có đường cứu vãn.
“Về sau sẽ cách xa vạn dặm.”
Biên Thi Thi nhìn bạn tốt nhất cũng là chị em thân thiết của mình, lần trước Tiêu Dung Ngư đi nước Mỹ, có một phần nguyên nhân là vì vụ kiện hôn nhân hai nước, lúc ấy Biên Thi Thi còn ở trường học, có thể luôn ở bên cạnh Tiêu Dung Ngư.
Lần thứ hai lại đi nước Mỹ, Tiêu Dung Ngư không chừng sẽ định cư ở bên kia, Thi Thi cũng có cuộc sống của mình, tự nhiên không thể đi theo bạn.
Tiêu Dung Ngư có thể cảm giác được Biên Thi Thi không nỡ chia xa, mặc dù tinh thần của cô suy sụp nhưng vẫn cố gượng cười:
"Thi Thi, chúng ta có thể call video, sau khi tớ đến Mỹ, mỗi ngày chúng ta sẽ video qua QQ.”
“Ưm . . .”
Tiểu Ngư Nhi càng nói như vậy càng làm Biên Thi Thi bức bối hơn.
Dù gọi video được thì sao? Đâu tiện lợi bằng muốn gặp là gặp, còn phải tính đến lệch múi giờ, Biên Thi Thi có thể tưởng tượng cảnh tượng xót xa kia.
Ngày nào đó, cô ấy ăn một món đồ ngọt rất ngon, đang định hưng phấn lấy điện thoại di động ra chia sẻ với Tiểu Ngư Nhi chợt nhớ ra Tiểu Ngư Nhi đang ở Mỹ, thế là dần hạ cánh tay xuống, nụ cười dần vụt tắt, đồ ngọt cũng tẻ nhạt vô vị.
Nhưng so với tình bạn, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh càng cần suy xét nhiều thứ hơn:
Nhà cửa thì Trần Hán Thăng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bảo mẫu thì sẽ hỏi dì Lâm nhà mình có muốn đi chung không, lần trước bảo mẫu ở Mỹ là dì Lâm, bà ấy biết chút tiếng Anh.
Còn về người đi cùng, Lữ Ngọc Thanh tự nhiên sẽ đi.
Đồ dùng sinh hoạt như quần áo này nọ thì không khó, nhưng còn phải cho họ hàng ở quê Cảng Thành một lời giải thích.
Mãi đến hơn bốn giờ sáng, Tiêu Hoành Vĩ cảm thấy bên mình bàn bạc đủ rồi, chuẩn bị ra ngoài nói với Trần Triệu Quân.
Tuy mâu thuẫn giữa hai nhà lại lộ mặt, nhưng Trần Hán Thăng là cha của Bé Tiểu Ngư Nhi, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên là ông nội bà nội của Bé Tiểu Ngư Nhi, mọi người cần trao đổi ý kiến.
Trong phòng khách không ai ngủ được, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên cũng đang nhỏ giọng thương lượng chuyện gì. Trần Hán Thăng nhắm mắt dường như ngủ gật, lại dường như đang suy nghĩ. Vương Tử Bác thường thường than ngắn thở dài.
Trần Lam thì ngồi xiêu vẹo trên sofa cầm di động lướt web và Qzone.
Két két!
Phòng ngủ phát ra tiếng động, người trong phòng khách đều phấn chấn tinh thần.
Lúc Tiêu Dung Ngư đi ra, Trần Lam chu môi kêu một tiếng:
“Chị dâu.”
“Sao còn chưa ngủ?”
Tiêu Dung Ngư sờ đầu của Trần Lam:
“Ngày mai không đi học à?”
“Em không nỡ xa chị.”
Trần Lam rưng rưng nói, có tám phần là tình cảm thật, còn hai phần là đóng kịch.
Tiêu Dung Ngư ngồi xuống cạnh Trần Lam, Trần Lam thuận thế dựa vào ngực chị dâu, vòng tay ôm chặt eo của Tiểu Ngư Nhi.
Bởi vì chuyện này quá mức nghiêm trọng, nếu Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư chỉ là cặp đôi cãi vã bình thường thì Trần Lam đã giúp anh trai và chị dâu làm huề.
“Lão Trần.”
Tiêu Hoành Vĩ dẫn đầu mở miệng, trước tiên dùng ánh mắt nhìn quét một vòng, dừng lại trên người Trần Hán Thăng lâu nhất, cuối cùng nói với Trần Triệu Quân:
“Chúng ta hãy nói thẳng ra với nhau đi, Tiểu Ngư Nhi muốn mang theo Bé Tiểu Ngư Nhi đi nước ngoài, tôi và vợ ủng hộ con bé.”
Tuy Lương Mỹ Quyên đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe nói như vậy thì sống mũi vẫn cay cay, đương nhiên không ai có thể thờ ơ, Lữ Ngọc Thanh cũng hít sâu điều chỉnh cảm xúc.
“Tất cả đều là lỗi của Hán Thăng.”
Lão Trần nhận tất cả sai lầm, tiếp đó mang theo giọng điệu thương lượng nói:
“Tiểu Ngư Nhi muốn ra nước ngoài, tôi và Lương Mỹ Quyên đều hiểu, nhưng có thể để em bé lại không? Tôi đã làm xong xuôi thủ tục về hưu, có nhiều thời gian chăm cháu gái.”
“Em bé còn nhỏ, không xa mẹ được.”
Tiêu Hoành Vĩ không đồng ý.
Vẻ mặt của Lão Trần hơi thất vọng, nhưng không dây dưa nhiều.
Không phải vì Trần Triệu Quân không đủ kiên trì, cũng không phải vì ông không yêu Trần Tử Khâm, chủ nhiệm Trần trí tuệ hiểu rõ nếu còn dây dưa rất có thể sẽ vì vấn đề quyền nuôi em bé mà phải lên tòa án.
Nếu thế thì hai nhà hoàn toàn trở mặt, cũng sẽ ảnh hưởng quan hệ của Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi. Trải qua mùa xuân này, ai đều nhìn ra được giữa hai người vẫn còn tình cảm.
Trần Triệu Quân đã đặt ra sách lược là "Kế hoãn binh", nếu trước mắt ngăn không được, vậy thì từ từ giải quyết, luôn có biện pháp ‘lừa’ hai mẹ con về, cho nên hiện tại không thể sản sinh ngăn cách càng lớn.
Phải công nhận, nếu không phải Trần Hán Thăng đã sớm có bố trí, đây là biện pháp tốt nhất hiện tại.
“Cha, mẹ!”
Tiêu Dung Ngư biết rõ như vậy là cực kỳ không công bằng với Lão Trần và Lương thái hậu, cho nên nhẹ giọng nói:
“Hai người tùy thời đều có thể đi nước Mỹ thăm cháu, nếu tiện thì ở lại lâu cũng được.”
Tiểu Ngư Nhi có ý an ủi thôi, bởi vì họ còn một đứa cháu gái ở Kiến Nghiệp, sao có thể ở lại Mỹ lâu dài được.
Nhưng dường như Trần Hán Thăng chỉ chờ câu nói này, lập tức nói:
“Nếu đã vậy thì để mẹ của anh đi theo đến Mỹ đi, đỡ khỏi phải mẹ ở nhà lo âu sốt ruột.”
"Cái gì?"
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đều sửng sốt, tại sao Lương Mỹ Quyên phải đi cùng?
Lữ Ngọc Thanh đang định tỏ thái độ, Trần Hán Thăng nửa đùa nửa thật ngắt lời nói: "Yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ nghiêm túc chăm sóc, không cần hoài nghi."
Lữ Ngọc Thanh còn đang choáng, Lương Mỹ Quyên đương nhiên thương Bé Tiểu Ngư Nhi, đó là tình cảm thật lòng của bà nội đối với cháu gái.
Nhưng nên nói sao đây, cứ cảm thấy có chút không ổn, rồi lại không nói ra được là chỗ nào kỳ.
Trần Triệu Quân cũng nhíu mày, Trần Hán Thăng dường như đặc biệt cố chấp về chuyện này, nhất định phải là Lương Mỹ Quyên đi Mỹ.
Thật ra Lão Trần phân tích còn kém chút, không phải Trần Hán Thăng bắt buộc Lương thái hậu đi nước Mỹ, hắn chỉ cần Lữ Ngọc Thanh ở lại.
Nhưng bây giờ mọi chuyện chưa vạch trần, cho nên mọi người chưa thấy rõ ý đồ thật sự của hắn.
“Sao chúng ta có thể hoài nghi chứ.”
Tiêu Hoành Vĩ cũng đoán không ra, nhưng Lữ Ngọc Thanh và Lương Mỹ Quyên, ai đi theo đều được, ông trầm ngâm một lúc nói: "Nếu đã vậy thì vất vả lão Lương."
“Tôi thì không cực khổ gì.”
Lương Mỹ Quyên khoát tay, thật ra bà cũng đang tính toán trong khoảng thời gian còn lại nhất định phải ở chung với Bé Tiểu Ấu Sở nhiều chút, bởi vì lần sau gặp mặt phải là mấy tháng sau.
Tùy theo mùa hè đến gần, bầu trời sáng ngày càng sớm hơn, bất giác đã hơn sáu giờ sáng, nhưng người ở trong phòng không thấy buồn ngủ.
Về quyết định đã bàn bạc đêm qua, mọi người đều cố gắng thuyết phục chính mình tiếp thụ.
Qua mấy ngày, đã quyết định thời gian Tiêu Dung Ngư rời đi là mười hai tháng bốn.
Lúc đó hơi thở mùa xuân đang đỉnh điểm nhất, nguyên thành phố Kiến Nghiệp là ngày hoa nở.
Hồ Nguyệt Nha là hoa đón xuân.
Phường Hạ Mã là lan hồ điệp.
Lăng Tôn Trung Sơn là uất kim hương.
Chùa Kê Minh là anh đào.
Khắp nơi đều là hương hoa chim hót, cây cỏ xanh um tươi tốt.
Lương Mỹ Quyên thường ôm Bé Tiểu Ấu Sở đi dạo trong công viên dưới lầu. Dạo này dường như Trần Hán Thăng rất bận, đôi khi giống như đang ‘dặn dò hậu sự’, quy hoạch tất cả các hạng công việc.
Nhưng mỗi lần hắn tan tầm về nhà luôn thúc giục Lương thái hậu đi thăm Trần Tử Khâm.
Lương Mỹ Quyên cảm thấy con trai bận rộn đến mức mụ đầu, sau này bà đi Mỹ, cháu gái thời gian dài không gặp là Bé Tiểu Ấu Sở chứ không phải Bé Tiểu Ngư Nhi.
Trần Hán Thăng cũng không giải thích, thời gian rất nhanh đến ngày mười tháng bốn.
Chiều hôm nay, Tiêu Dung Ngư đang thu thập đồ đạc, thật ra quần áo và tư liệu công ty luật cơ bản đều chuẩn bị sẵn sàng, nhưng càng đến gần ngày chia tay thì trong lòng cô cứ có cảm giác trống rỗng hụt hẫng, dường như quên mang theo thứ gì.
“Còn thiếu cái gì?”
Tiêu Dung Ngư nhìn thoáng qua con gái đang ngủ say trên giường, đây là ‘vật’ quan trọng nhất, chỉ cần con bé ở bên cạnh cô là được.
Oong!
Đột nhiên di động đặt trên bàn rung lên, dường như có ai gọi điện thoại.
Tiêu Dung Ngư nhìn thoáng qua màn hình, không ngờ là Trần Hán Thăng gọi điện.
“Có đây không?”
Giọng nói của Trần Hán Thăng vẫn hoạt bát như mọi khi:
“Đi ra ngoài chơi không?”
"Hiện tại?"
Tiêu Dung Ngư do dự nói:
"Con gái đang ngủ, có chuyện gì sao?"
"Không có việc lớn gì, là hôm nay ở trong văn phòng thấy công nhân nhà máy quét đường, quét qua một mảng lớn hoa rơi.”
Trần Hán Thăng cười cười: "Cho nên nhớ tới trước kia em nói với anh nếu lại đánh mất em thì nhất định phải tìm về lúc mùa hoa rơi.”