“Mùa hoa rơi ở Kiến Nghiệp, tìm mình về?”
Tiểu Ngư Nhi về bản chất là một cô gái lãng mạn, dù sắp rời xa nhưng khi nghe thấy những lời này thì cô vẫn mềm lòng.
"Mẹ."
Tiêu Dung Ngư giao con gái đang ngủ cho Lữ Ngọc Thanh:
“Tiểu Trần kêu con xuống dưới đi dạo.”
“À.”
Lữ Ngọc Thanh không quá để ý chuyện này, gần đây bà băn khoăn một vấn đề khác.
"Tiểu Ngư Nhi!"
Lữ Ngọc Thanh một bên đi theo đến thang máy, một bên nói:
“Mẹ suy nghĩ đã lâu, hay là mẹ đi Mỹ với con, nếu không thì trong lòng cứ luôn băn khoăn.”
“Sao mẹ vẫn cứ rối rắm thế.”
Tiêu Dung Ngư quay đầu: "Chúng ta đã bàn rồi mà, bà nội Tử Khâm cùng đi nước Mỹ.”
“Nhưng mẹ đã về hưu, ở trong nước cũng không có chuyện làm.”
Lữ Ngọc Thanh nói:
“Hơn nữa mẹ và cha của con có cảm giác dường như Trần Hán Thăng cố ý đẩy Lương Mỹ Quyên qua, không lẽ thằng đó có âm mưu gì?”
“Mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi!”
Tiêu Dung Ngư bất đắc dĩ lắc đầu, biểu hiện tối hôm đó của Trần Hán Thăng đúng là hơi khác thường, nhưng có lẽ chỉ là do mệt mỏi hoặc là chán nản.
Còn về "Âm mưu quỷ kế", mục đích của hắn là gì?
"Hay là . . . "
Lữ Ngọc Thanh lùi một bước:
“Mẹ và Lương Mỹ Quyên cùng đi Mỹ.”
“Không cần đâu!”
Khi thang máy chậm rãi dâng lên, Tiêu Dung Ngư vươn tay vén tóc của mẹ ra sau, nói đùa:
“Phó cục trưởng Lữ, một năm nay ngài đã cực khổ lắm rồi, vừa lúc thừa dịp trong khoảng thời gian này tạm nghỉ một lúc, tiếp đó về quê một chuyến, thăm họ hàng và chăm sóc cục trưởng Tiêu.”
Trước khi Lữ Ngọc Thanh về hưu là phó cục trưởng của nhà máy cung cấp điện, Tiểu Ngư Nhi gọi ra xưng hô này là muốn làm sống động không khí.
Ting!
Chốc lát sau thang máy đã đến, Tiêu Dung Ngư vào trong thùng thang máy, nghiêng đầu, giơ hai ngón tay với Lữ Ngọc Thanh:
“Con đi đây, bye.”
“Con nhóc này, làm mẹ rồi mà còn lanh chanh lóc chóc.”
Thang máy hạ xuống, Lữ Ngọc Thanh đứng ở trên hành lang, yêu thương thở dài.
Khi Tiêu Dung Ngư ra khỏi nhà thì mặc áo khoác gió có mũ hiệu Nike màu hồng, đi giày thể thao màu trắng, đuôi ngựa cột cao hoạt bát đung đưa sau lưng, lúm đồng tiền ngọt ngào tràn đầy cảm giác thanh xuân, nhưng ai ngờ thiếu nữ xinh đẹp này đã làm mẹ.
Đôi khi Lữ Ngọc Thanh sẽ hoảng hốt nghĩ con gái còn học cấp 3, mãi khi Bé Tiểu Ngư Nhi nằm trong nôi tỉnh ngủ khóc ré lên, nhắc nhở bà rằng: phó cục trưởng Lữ đã làm bà ngoại rồi!
“Mình lại đi làm thủ tục chứng thị thực vậy.”
Lữ Ngọc Thanh vào nhà dỗ cháu gái, lòng thầm tính toán.
Tuy Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đều cảm thấy không cần thiết hai bà mẹ đều đi theo, Lương Mỹ Quyên cũng rất đáng tin, nhưng Lữ Ngọc Thanh cứ cảm thấy cần chuẩn bị sẵn sàng.
Lỡ như bên Mỹ xảy ra chuyện gì, hoặc là bà nhớ con gái và cháu gái thì có thể trực tiếp bay qua.
·····
Tiêu Dung Ngư đi tới dưới lầu, thuận tay đội mũ lưỡi trai, Trần Hán Thăng đứng gần đó vẫy tay.
Kiến Nghiệp tháng bốn nhiệt độ rất thoải mái, Trần Hán Thăng cũng mặc áo khoác gió rộng, ngồi trên ghế ở khu dân cư, cúi đầu chơi di động.
Hai người sánh bước bên nhau, về ngoại hình rất giống cặp đôi sinh viên hợp mốt, không ai đoán được một người có số tài sản mấy tỷ, chủ tịch hội đồng quản trị của điện tử Quả Xác, một người là giám đốc của công ty luật nổi tiếng Kiến Nghiệp.
“Mới nãy đi xuống em còn cười mà sao bây giờ hết cười rồi?”
Trần Hán Thăng đánh giá Tiểu Ngư Nhi, hỏi:
“Gai mắt anh đến thế à?”
Tiêu Dung Ngư giải thích: "Mẹ em cứ luôn buồn lo vô cớ, cho nên em cố ý thoải mái một chút chứ thật ra trong lòng không hề thoải mái.”
Hiện giờ quan hệ của Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư rất kỳ lạ, có lẽ vì hai ngày sau sẽ ở hai nơi nên không che giấu tâm trạng với đối phương.
Tiêu Dung Ngư hoạt bát trước mặt mẹ mình, nhưng dỡ bỏ ngụy trang khi ở bên Trần Hán Thăng.
"Hay là . . . đừng đi."
Trần Hán Thăng vuốt lưng của Tiêu Dung Ngư:
“Ở lại đi.”
Tiêu Dung Ngư giấu dưới mũ lưỡi trai im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Nếu không có Bé Tiểu Ngư Nhi thì không chừng em sẽ không đi, về sau đặt tinh lực vào sự nghiệp.”
“Ừm.”
Trần Hán Thăng gật đầu, hắn nghe hiểu hàm nghĩa trong câu nói này.
Nếu không có Trần Tử Khâm, dù Tiêu Dung Ngư muốn đi cũng sẽ không đi nước ngoài, tối đa là tránh mặt hắn.
Nhưng sau khi có con gái, bởi vì Trần Hán Thăng quá nổi tiếng trong nước, vì không cho Trần Tử Khâm sau khi lớn lên phát hiện những sự thật hỗn loạn này, với tính cách của Tiêu Dung Ngư tất nhiên sẽ mang theo con gái rời đi.
Nói trắng ra là lấy cớ Bé Tiểu Ngư Nhi không chấp nhận được những sự thật này, xét cho cùng là vì Tiêu Dung Ngư không thể chấp nhận Thẩm Ấu Sở cùng Trần Tử Bội.
Nhưng cũng bình thường, có người phụ nữ nào chịu đựng được?
Hai người lại im lặng, không khí dưới lầu rất náo nhiệt, hay có học sinh tiểu học mới tan trường chạy giỡn, sơ sẩy va vào nụ hoa mới phun nhụy ở ven đường khiến cánh hoa rơi đầy đất.
"Hôm nay không nói những chuyện này.”
Tiêu Dung Ngư ngước đầu lên, cô không tát Trần Hán Thăng, thở hắt ra nói:
“Anh nói muốn dẫn em đi dạo, ngắm mùa hoa rơi của Kiến Nghiệp.”
“Đúng vậy, hôm nay không nói những chuyện này.”
Trần Hán Thăng đứng lên, tự nhiên nắm lấy tay của Tiêu Dung Ngư.
Tiêu Dung Ngư cũng không có từ chối, cầm đầu ngón tay quen thuộc mà xa lạ, bước chậm theo sau.
Đôi khi bước qua nắp cống ở vỉa hè, Tiêu Dung Ngư sẽ níu cánh tay Trần Hán Thăng nhảy vọt qua, sau đó cười tươi, giống như Tiểu Ngư Nhi sáng sủa hoạt bát lúc chưa bùng nổ chiến tranh.
Trần Hán Thăng lưu manh huýt sáo một tiếng khích lệ, hai người dường như hoàn toàn khôi phục hình thức ở chung lúc trước.
Dưới ‘hình thức’ này, Trần Hán Thăng dẫn theo Tiêu Dung Ngư đi mấy chỗ thắng cảnh ngắm hoa nổi tiếng nhất Kiến Nghiệp, từ chiều đến tối đi trong biển hoa, không nói về quá khứ nhấp nhô, không bàn về tương lai khổ sở, chỉ muốn hiện tại biến thành vĩnh hằng.
Buổi tối khoảng chín giờ, bọn họ đến khu đại học Tiên Ninh có Đại học Đông Đại, chỗ này là điểm cuối thanh niên của Tiêu Dung Ngư, cuối cùng đứng ở đây có ý nghĩa đặc biệt.
Trường học cũ trăm năm tràn ngập dấu vết của năm tháng, hàng cây ngô đồng Pháp ở hai bên đường tràn đầy lãng mạn thời dân quốc. Tiếng chuông của chùa Kê Minh xa xa truyền đến, toát ra hơi thở lịch sử của cố đô sáu triều, nhưng ‘mì lạnh nướng Đông Bắc’ nổi tiếng cạnh tòa nhà dạy học tỏa ra mùi hương kéo mọi người quay về thế kỷ 21.
Một đám sinh viên bu quanh hàng bán mì lạnh, mọi người xếp hàng có trật tự, nhìn chằm chằm vỉ sắt kêu xèo xèo, âm thầm nuốt nước miếng.
Bên người thường có bạn học đánh bóng rổ xong hoặc cảm giác hoạt động hội học sinh lớn tiếng nói chuyện với bạn bè đi qua, chốc lát sau lại có tiếng la ‘chủ tịch hội học sinh thích làm màu của chúng ta . . .’.
Vừa quen thuộc vừa buồn cười, năm đó Trần Hán Thăng ở Đại học Tài chính cũng từng bị chửi lén như vậy.
“Anh muốn ăn không?”
Tiêu Dung Ngư chỉ hướng mì lạnh hỏi, Trần Hán Thăng ăn cái gì không quá rườm rà, đã đói thì thứ gì cũng có thể lấp đầy bụng.
Lúc trước khi còn yêu nhau nồng nàn, Trần Hán Thăng từng cười nói sau khi kết hôn, Tiêu Dung Ngư phải mỗi ngày ba bữa nướng mì lạnh cho mình.
Nhưng Tiểu Ngư Nhi rất kiêu ngạo, quay đầu nói:
“Em không thèm làm mấy thứ này.”
Kết quả buổi tối về ký túc xá, Tiêu Dung Ngư tự tay làm mì lạnh nướng, còn thử nghiệm tay nghề với đám bạn cùng phòng, kéo Biên Thi Thi tội nghiệp cùng ăn.
Cuối cùng thành công hành Thi Thi bị tiêu chảy.
Những chuyện này Tiểu Ngư Nhi ngại ngùng nói cho Trần Hán Thăng, hắn vĩnh viễn sẽ không biết từng buột miệng một câu để lại dấu ấn thật sâu trong lòng người khác.
“Thôi đừng ăn.”
Trần Hán Thăng khoát tay:
“Phải xếp hàng lâu, anh hơi nhớ con gái.”
“Vậy chúng ta về nhà."
Tiêu Dung Ngư không có miễn cưỡng, bởi vì cô cũng nhớ con.
Trên đường về, Trần Hán Thăng lái xe, Tiêu Dung Ngư ngồi ở ghế lái phụ, đèn đường loang lổ vụt qua mặt của hai người, hai người lặng yên.
Cuối cùng vẫn phải đối mặt hiện thực.
Về nhà ở chung cư ven sông, Bé Tiểu Ngư Nhi ăn no lại ngủ, Trần Hán Thăng vui vẻ cúi người hôn lên má con gái.
“Chẹp chẹp!”
Trần Tử Khâm mơ màng bị đánh thức, bẹp miệng nhỏ hồng, trong cơn mơ còn giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm dụi mặt mình, chớp chớp rèm mi dài ngủ tiếp, đáng yêu đến nỗi khiến người muốn cắn một miếng.
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đều không thèm để ý Trần Hán Thăng, chỉ lo nói chuyện với Tiểu Ngư Nhi.
Nhưng Trần Hán Thăng luôn có thể chính mình mở ra đề tài:
“Ngày mốt khi đi định để con gái mặc áo khoác nào?”
“Còn chưa quyết định.”
Tiêu Dung Ngư sửng sốt, cô chưa nghĩ tới chuyện này:
“Cái nào mà chẳng được, miễn không bị lạnh trên máy bay là được.”
“Máy bay tư nhân chắc chắn sẽ điều chỉnh nhiệt độ hợp với em bé.”
Trần Hán Thăng cười nói:
“Lúc mùa xuân mẹ anh có mua chiếc áo bông nhỏ màu đỏ may mắn cho em bé, em hãy mặc cho con, đây là cái áo đắt tiền nhất mà Lương thái hậu từng mua.”
“À.”
Tiêu Dung Ngư không có ý kiến, đúng là chiếc áo đó rất đẹp.
Nhưng Tiêu Dung Ngư không ngờ rằng Bé Tiểu Ấu Sở cũng có một chiếc áo bông giống y hệt.