Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1010 - Chương 1010: Tất Cả Lót Đường Trước Khi Thực Hiện Kế Hoạch

Chương 1010: Tất cả lót đường trước khi thực hiện kế hoạch Chương 1010: Tất cả lót đường trước khi thực hiện kế hoạch

Áo khoác bông cho em bé chỉ là một vấn đề nhỏ không đáng nhắc đến, Trần Hán Thăng nói tùy ý, Tiêu Dung Ngư cũng không có đặt trong lòng.

Ở lại chung cư ven sông một lúc, Trần Hán Thăng chuẩn bị rời khỏi, từ biệt Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh:

"Cha, mẹ, con đi trước.”

Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh ngồi trên sofa xem TV, dường như không nghe thấy, mí mắt không chớp cái nào.

Trần Hán Thăng im lặng, nhẹ nhàng khép cửa chống trộm đi ra ngoài.

Lại qua năm phút, xác định Trần Hán Thăng đi thang máy xuống dưới rồi, Lão Tiêu mới hỏi:

“Con gái đã thu xếp hành lý xong xuôi chưa?”

“Tôi hỏi rồi.”

Lữ Ngọc Thanh trả lời: "Cơ bản đều sửa sang xong hết, nhưng tôi định đi theo đến nước Mỹ, nếu không thì lòng cứ băn khoăn, ông thấy sao?”

“Tiểu Ngư Nhi và Tiểu Trần . . . Trần Hán Thăng đã bàn bạc xong hết rồi, kêu bà tạm thời ở lại trong nước dưỡng sức khỏe.”

Tiêu Hoành Vĩ ngẫm nghĩ nói:

“Nhưng chúng ta ở cạnh con gái tự nhiên tốt nhất, hay là bà về Cảng Thành thăm người thân xong trực tiếp bay đi nước Mỹ đi."

“Tôi cũng tính làm như vậy.”

Lữ Ngọc Thanh nhẹ gật đầu, bà đến Kiến Nghiệp chăm sóc con gái gần một năm, ở quê có tin đồn bà đã lên bàn thờ, phải về lại dọn dẹp cái đã.

Hai vợ chồng thống nhất tư tưởng xong Lữ Ngọc Thanh lại vào phòng ngủ tìm con gái.

Tiêu Dung Ngư đang xem email, Lữ Ngọc Thanh đứng ở phía sau nhìn một lúc, thấy toàn là tiếng Anh xem không hiểu.

Tiêu Dung Ngư cũng có công việc ở Mỹ, công ty luật Dung Thăng đã có nhiều nghiệp vụ ở nước ngoài, đến Mỹ càng tiện giải quyết những vụ án này, ít nhất có thể làm ‘văn phòng đại diện ở nước ngoài’ của công ty luật.

Lữ Ngọc Thanh dời mắt sang vali ở dưới đất, tất cả đều là quần áo Tiêu Dung Ngư định mang đi, bà không có kiêng kỵ, mở ra kiểm tra một lần, trừ sách vở hơi nhiều, còn phát hiện một chiếc đèn bàn nhỏ màu hồng.

Đèn bàn thoạt trông có chút cũ kỹ, nhưng Tiêu Dung Ngư cẩn thận đặt nó ngay ngắn, còn lót khăn lông mềm ở bên dưới.

"Tiểu Ngư Nhi . . . "

Lữ Ngọc Thanh đang định hỏi thì chợt phản ứng lại, con gái trân trọng thứ này như vậy hẳn là quà do Trần Hán Thăng tặng.

“Ài.”

Lữ Ngọc Thanh thở dài, sắp đèn bàn nhỏ càng vững chắc hơn, tránh cho đi đường bị xóc nảy.

Thật ra Lữ Ngọc Thanh đoán đúng phân nửa, đèn bàn là quà tặng, chẳng qua là Tiêu Dung Ngư tặng cho Trần Hán Thăng.

Đương nhiên không chỉ thế, câu chuyện phát sinh quanh chiếc đèn bàn này phức tạp còn hơn chuyện tình cảm của nhiều người.

. . .

Ngày hôm sau, cũng là ngày mười một tháng tư, chỉ còn một ngày nữa là tới lúc chia ly.

Ban ngày Trần Hán Thăng vẫn như mọi khi, đi văn phòng, cười tươi mở hội nghị thường kỳ cao tầng. Tào Kiến Đức phụ trách đưa ra thị trường ‘CTY TNHH kỹ thuật internet điện tử Quả Xác’ và Hoàng Lập Khiêm báo cáo lưu trình tương quan.

Dưới sự phối hợp của ‘cậu Hai Trịnh’ Trịnh Quang Dụ, lưu trình thu mua một công ty tư nhân đưa ra thị trường bên Hongkong khá thuận lợi, thật ra chỉ cần có đủ tiền thì người đại diện bên Hongkong có thể giải quyết mọi vấn đề về pháp lý.

Một việc khác là chủ đề di động Quả Xác đời thứ ba.

Đám fan gọi tắt di động Quả Xác đời thứ ba là Quả 3, năm ngoái đổng sự đã xác định là di động cảm ứng hai sim hai sóng, dưới sự lãnh đạo của Lý Tiểu Giai, nghiên cứu và phát triển, sản xuất đều được tiến hành theo từng bước.

Nhưng hiện tại chủ đề còn chưa minh xác, "Quả 1" chủ đề là định nghĩa lại di động kiểu mới, "Quả 2" chủ đề là bạch nguyệt quang và bảo bối, hai thế hệ di động đều được nhiều fan thích, cho nên phòng marketing sau khi thảo luận thì ra kết luận "Quả 3" chủ đề vẫn do chủ tịch Trần tự mình đặt tên.

“Mới tháng bốn, phải qua đầu tháng tám mới đưa di động ra bán, chờ thêm chút nữa đi."

Trần Hán Thăng không đưa ra câu trả lời, bởi vì hắn phải xem hiệu quả của biện pháp giải quyết chiến tranh kia, rồi mới đặt tên chủ đề.

Đương nhiên, lựa chọn đầu tháng tám bán di động mới cũng có nguyên nhân riêng, sau khi ra thành tích thi vào trường cao đẳng thì đám chuẩn sinh viên lấy được thư thông báo trúng tuyển sẽ nài nỉ cha mẹ mua di động.

Hiện tại di động không phải thứ hiếm lạ gì, hồi Trần Hán Thăng mới học đại học, Kim Dương Minh có cái Nokia đã tung tăng khoe khoang khắp nơi, từ khi điện thoại di động Quả Xác ngang nhiên ra đời, giá cả thị trường đều bị kéo xuống thấp, dân chúng bình thường trong lòng đều cảm tạ.

Đặc biệt là Quả Xác còn có sản phẩm khác cung cấp sức ảnh hưởng, Trần Hán Thăng lại là nhà xí nghiệp trong nước trứ danh, tuy Quả Xác không bán cái nhãn ‘ôm ấp tình yêu nước’, nhưng ngồi vững vị trí hạng ba ở thị trường di động trong nước.

Hạng nhất và hai tự nhiên là Nokia cùng Motorola, nhưng Quả Xác đã thu nhỏ chênh lệch rất nhiều.

‘Đưa ra thị trường’ và ‘Quả 3’ là hai việc quan trọng nhất của điện tử Quả Xác hiện nay, về công việc khác thì Trần Hán Thăng không cần tự mình làm hết, chỉ cần mỗi ngày xem báo cáo và nhật ký là được.

Sau khi họp xong, Trần Hán Thăng về văn phòng, Nhiếp Tiểu Vũ ôm xấp tài liệu lại đây ký tên.

Trong toàn bộ công ty, chỉ có Nhiếp Tiểu Vũ biết rõ ngày mai Tiêu Dung Ngư sẽ đi Mỹ, cô ấy thường đi thăm Tiểu Ngư Nhi, hơn nữa đứng ở góc độ phe Trần khuyên nhủ, nhưng vô dụng.

Nhiếp Tiểu Vũ nói:

"Bộ trưởng Trần, chiều mai tôi cũng sẽ đi tiễn Tiểu Ngư Nhi.”

"Đi đi."

Trần Hán Thăng gật đầu, đại khái ở trong lòng mọi người phỏng chừng Tiểu Ngư Nhi một khoảng thời gian dài đều không về được.

Đợi ký hết tất cả văn kiện, cô thư ký nhỏ đang chuẩn bị rời đi thì Trần Hán Thăng bỗng gọi lại:

“À này, lần này tôi đi nước Mỹ dẫn theo Đàm Anh, không dẫn theo cô, chắc Tiểu Vũ sẽ không có ý kiến gì chứ?”

Trần Hán Thăng hơi lo Nhiếp Tiểu Vũ sẽ thấy khó chịu, dù sao lần này việc tư hắn giao hết cho Đàm Anh hỗ trợ.

Không phải vì cô thư ký nhỏ đã mất tín nhiệm của Trần Hán Thăng, chẳng qua Nhiếp Tiểu Vũ là bạn học với Thẩm Ấu Sở, cũng có quan hệ rất tốt với Tiêu Dung Ngư, có lẽ sau khi cô ấy biết chân tướng sẽ không nhẫn tâm mà tiết lộ bí mật.

Đạo lý này cũng áp dụng với Vương Tử Bác, có lẽ cậu ấy cũng khó mà nhẫn tâm.

Đàm Anh không nhận biết Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, chỉ biết vâng theo lệnh của ông chủ.

“Tôi thì có ý gì đâu.”

Nhiếp Tiểu Vũ đáng yêu chưa từng nghĩ như vậy, nghi hoặc hỏi:

“Nguyên nhân cậu không dẫn theo tôi chẳng lẽ không phải bởi vì trong nhà máy có quá nhiều việc quan trọng, cần tôi ở lại trông chừng giúp à?”

"A . . . "

Trần Hán Thăng ngây ra ba giây đồng hồ, tiếp đó phi thường khẳng định nói:

“Cô biết thì tốt rồi, nhưng đừng nói cho Đàm Anh, miễn cho người ta thấy khó chịu."

“Tất nhiên là tôi biết nhân tình thế sự chứ.”

Nhiếp Tiểu Vũ trong trẻo nói, sau đó nhảy nhót đi ra văn phòng.

"Nếu mọi người đều giống như Tiểu Vũ thì làm ông chủ sẽ thoải mái hơn.”

Trần Hán Thăng cảm khái một câu, ngay sau thay biểu cảm nghiêm túc gọi điện kêu Đàm Anh đến văn phòng.

Tại sao phải làm người hai mặt? Bởi vì Nhiếp Tiểu Vũ chẳng những là quan hệ đồng nghiệp mà thân thiết hơn, với Đàm Anh thì chỉ có quan hệ đồng nghiệp.

Đàm Anh vào trong văn phòng lập tức đóng cửa lại, cho nên trừ đương sự ra không ai biết nội dung đối thoại của họ, tóm lại sau nửa tiếng thì Đàm Anh trực tiếp đánh dấu thẻ tan tầm.

Đương nhiên không phải thật sự tan tầm, bộ phận nhân sự không dám trừ lương của Đàm Anh, bởi vì cô cầm giấy phép do ông chủ lớn đặc biệt duyệt cho.

. . .

Buổi tối sau khi tan ca, Trần Hán Thăng đi chỗ Thẩm Ấu Sở, dạo này Lương Mỹ Quyên luôn ở bên Trần Tử Bội, có lẽ trong lòng bà cho rằng đây là bồi thường, bởi vì sắp thật lâu không được nhìn thấy cháu gái bé bỏng.

"Mẹ."

Trần Hán Thăng tìm một cơ hội hỏi nhỏ Lương thái hậu:

“Chắc mẹ sẽ không nói thật với Thẩm Ấu Sở chứ? Cô ấy có biết chúng ta ngày mai sẽ đi nước Mỹ không?”

“Đương nhiên mẹ không nói rồi.”

Lương Mỹ Quyên lườm con trai, cáu kỉnh đáp lại: "Nếu lỡ như Ấu Sở đi sân bay đưa tiễn thì sao? Đến lúc đó mọi người cùng mất thể diện, mẹ định đến Mỹ mới giải thích với Ấu Sở.”

“Chủ nhiệm Lương có khác, nhìn xa trông rộng khiến người bội phục!"

Trần Hán Thăng nịnh hót xong đi phòng khách, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ đang thảo luận bước phát triển tiếp theo của quán trà sữa, trong nôi đặt bên cạnh là Bé Tiểu Ấu Sở đang nằm.

“Con gái tỉnh rồi hả.”

Trần Hán Thăng ngồi xếp bằng bên cái nôi, vui vẻ chơi với Bé Tiểu Ấu Sở.

Ngũ quan của Trần Tử Bội rất đẹp, hoàn toàn là bản sao của mẹ, nhưng cô bé đang trong giai đoạn sổ sữa, nên khuôn mặt mũm mĩm, mắt to tròn, sống mũi cao và miệng nhỏ.

Khi rảnh rỗi Trần Hán Thăng rất thích nhéo con gái, bởi vì cô bé sẽ không khóc quấy. Bé Tiểu Ấu Sở nghe giọng của cha thì đảo tròng mắt hoa đào đen như mực liếc qua, lại tiếp tục nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà.

Mãi khi bị Trần Hán Thăng nhéo mặt mập mới ngơ ngác nhìn cha, nhưng vẫn rất yên lặng.

“Nếu nhéo nữa sẽ chảy nước miếng đó!”

Tiểu Hồ nhìn không được, không kiềm được mở miệng nhắc nhở.

“Khờ quá đi, chụt!”

Trần Hán Thăng cười tủm tỉm hôn con gái, bất mãn nói với Hồ Lâm Ngữ:

“Đã là năm 7002 rồi mà sao cô còn không sửa được tính cách như cảnh sát Thái Bình Dương hả? Tôi có tìm một công ty thiết kế, định ngày mai xem phong cách thiết kế của căn hộ bên Ngự Đình Viên, cô nhớ qua đó xem chừng.”

Hồ Lâm Ngữ tất nhiên từ chối:

“Tôi không đi!”

“Ố ồ ô.”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ biết ngay là cô không chịu, thế là nói với Thẩm Ấu Sở:

“Anh đã ký hợp đồng với công ty thiết kế rồi rồi, nếu Hồ Lâm Ngữ không đi thì ngày mai em qua đó xem đi.”

"Mặt khác . . . "

Trần Hán Thăng lại nói tiếp: "Chúng ta ở nơi đó có một căn biệt thự đã trang trí xong hồi tháng bảy năm ngoái, em tiện thể kiểm tra đã bay mùi này nọ chưa, giữa năm chuẩn bị dọn vào.”

“Ừ.”

Thẩm Ấu Sở lên tiếng, Trần Hán Thăng từng giải thích động cơ ‘mua nhà cho Tiểu Hồ’, cô cũng rất ủng hộ.

“Thôi được, tôi cũng đi.”

Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy việc này đã không thể tránh được, rốt cuộc không kiên nhẫn nói:

“Nói rồi nhé, mọi thứ coi như tôi mượn cậu.”

“Được rồi.”

Trần Hán Thăng cười nham nhở nói:

“Ngày mai tôi kêu tài xế đến đón hai người.”

Thẩm Ấu Sở cho rằng đây chỉ là việc nhà bình thường, Hồ Lâm Ngữ cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng hai người đều đi thì trong nhà chỉ có Đông Nhi và bà nội chăm sóc Bé Tiểu Ấu Sở, nếu Trần Hán Thăng muốn làm gì thì cơ hồ không có gì khó khăn.

Bình Luận (0)
Comment