Ăn cơm chiều ở chỗ Thẩm Ấu Sở xong Trần Hán Thăng đưa cha mẹ về đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, bởi vì Lương Mỹ Quyên còn phải sửa sang hành lý.
Bình thường Trần Hán Thăng cũng nên về ký túc xá đóng gói đồ đạc, nhưng hắn không làm như vậy, trực tiếp đi chung cư ven sông.
Tiêu Hoành Vĩ mở cửa nhíu mày hỏi:
“Cậu tới đây làm cái gì?"
"Cha."
Trần Hán Thăng trước tiên lên tiếng chào hỏi, tiếp đó thành khẩn giải thích:
“Con định đêm nay ngủ cùng Trần Tử Khâm, lần sau gặp lại con gái không biết đã là bao nhiêu năm.”
"Cái gì?"
Lão Tiêu muốn từ chối, nhưng trong một chốc không có lý do nào, xét cho cùng Trần Hán Thăng và Trần Tử Khâm là cha và con gái ruột.
Thừa dịp thời gian này, Trần Hán Thăng đã thay dép trực tiếp đi hướng phòng ngủ.
“Sao vậy?”
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Lữ Ngọc Thanh và Tiêu Dung Ngư đều đi ra.
Từ khi biết Tiểu Ngư Nhi muốn đi nước Mỹ, buổi tối Lữ Ngọc Thanh đều ngủ cùng con gái.
Tiểu Ngư Nhi không chỉ là mẹ của Trần Tử Khâm, cô cũng là con gái của người khác.
"Trần Hán Thăng nói đêm nay muốn ngủ với em bé.”
Tiêu Hoành Vĩ giao quyền quyết định cho Tiêu Dung Ngư.
Tiêu Dung Ngư nhìn về hướng Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng thản nhiên đối diện, một lúc sau Tiểu Ngư Nhi nhẹ giọng nói: "Con gái nửa đêm tỉnh phải thay tã, đôi khi sẽ phải pha sữa.”
“Anh thay tả, anh cho con bú!”
Trần Hán Thăng dứt khoát nói.
Tiêu Dung Ngư vẫn không đồng ý.
"Cuối cùng một đêm . . . "
Trong giọng nói của Trần Hán Thăng kèm theo chút năn nỉ.
“Ài.”
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh cùng thở dài. Trần Hán Thăng vốn có thể ngang nhiên ngủ trong phòng ngủ chính, tay trái là Tiểu Ngư Nhi xinh đẹp ngọt ngào, tay phải là Trần Tử Khâm thông minh đáng yêu, một gia đình ấm áp biết bao.
Cố tình hắn muốn quậy, bây giờ ra vẻ tội nghiệp, không ai thèm đồng tình!
“Vậy anh ôm đi đi."
Cuối cùng, Tiêu Dung Ngư vẫn là đồng ý.
Vẫn câu cũ, Trần Hán Thăng dù gì là cha của Bé Tiểu Ngư Nhi.
Hai vợ chồng Lão Tiêu không ngăn trở, Trần Hán Thăng ôm lấy Trần Tử Khâm ngủ say, đứng trước cửa phòng ngủ dành cho khách chào bọn họ:
“Cha mẹ, con và bé ngủ trước.”
Không ai trả lời, Trần Hán Thăng cũng căn bản không quan tâm.
Đêm nay ‘phe Tiểu Ngư’ cơ hồ đều mất ngủ, Lữ Ngọc Thanh và Tiêu Dung Ngư nửa đêm nghe tiếng Trần Hán Thăng thay tã cho Trần Tử Khâm.
Dường như Bé Tiểu Ngư Nhi rất vui khi ở cùng cha, mấy lần bị chọc cười lớn, tiếng trẻ con vang vọng trong nhà.
Lữ Ngọc Thanh nghe thấy, không kiềm được nói: "Ngủ đi, Trần Hán Thăng rất biết cách chăm con.”
“Dạ.”
Tiêu Dung Ngư khẽ dạ, nhưng nhắm mắt mà không thấy buồn ngủ, cô nghiêng người nhìn cửa sổ, lại là ánh trăng chiếu sáng.
. . .
Sáng sớm ngày mười hai tháng bốn, sau khi Trần Hán Thăng thức dậy, lặng lẽ mặc chiếc áo bông màu đỏ cho Trần Tử Khâm.
Bắt đầu từ buổi sáng, người bên chung cư ven sông dần nhiều hơn, chẳng những Lão Trần và Lương Mỹ Quyên đi, còn có Trần Lam, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi, giáo sư già Tôn Bích Dư, Nhiếp Tiểu Vũ. Lúc sắp đến giữa trưa, ngay cả Cao Văn và Dịch Na cũng tranh thủ chạy tới.
Mọi người đều biết nguyên nhân Tiêu Dung Ngư rời đi, nhưng lúc này không ai nhắc tới làm gì, mọi người mắt đỏ hoe từ biệt Tiêu Dung Ngư.
Trần Hán Thăng luôn ôm con gái không buông phút nào, dù khi đánh răng cũng một tay ôm Trần Tử Khâm.
Đây là biểu hiện không nỡ bỏ, thật ra nói nghiêm túc thì việc này cũng rất tàn nhẫn với Trần Hán Thăng, vì về sau có lẽ hắn sẽ không được gặp con gái ruột nữa.
Nhưng tất cả điều này đều là hắn tự làm tự chịu, quả nhiên người đáng thương tất nhiên có chỗ đáng hận!
"Tiểu Trần, mày cũng đừng buồn quá, chờ Tiểu Ngư Nhi nguôi giận rồi có lẽ sẽ có cơ hội thay đổi."
Vương Tử Bác cố gắng an ủi bạn thân từ nhỏ.
Vương Tử Bác vốn luôn cho rằng Trần Hán Thăng có biện pháp giải quyết cuộc chiến tranh này, nhưng đợi đến hôm nay vẫn chưa thấy gì, vậy chắc là không có.
Bởi vì buổi chiều Tiêu Dung Ngư sẽ bay đi, chẳng lẽ vài tiếng đồng hồ cuối cùng này có thể lật ngược tình thế được sao?
“Chuyện không xác định thì đừng nói.”
Trần Hán Thăng lắc đầu, hỏi một câu: "Hiện tại mấy giờ rồi?”
“11g30.”
Vương Tử Bác nhìn di động nói: "Còn mấy tiếng nữa.”
“À.”
Trần Hán Thăng thuận miệng đáp, bọn họ sẽ đi lúc bốn giờ, nhưng bởi vì là máy bay riêng nên 3g30 đến sân bay cũng được.
Vương Tử Bác cảm giác thằng bạn thân hơi kỳ lạ, dì Lương, dì Lữ, Biên Thi Thi, Trần Lam khóc quá trời mà Trần Hán Thăng bình tĩnh đến lạ.
Trong con mắt đều là bình tĩnh!
Trước kia khi đi học, mỗi khi Trần Hán Thăng có ý đồ xấu gì muốn thực hiện dường như cũng có biểu hiện như vậy.
“Đây là yên tĩnh trước cơn bão sao?”
Vương Tử Bác gãi đầu, nhưng ‘việc lớn’ nào sẽ xảy ra được chứ?
. . .
Khoảng mười hai giờ trưa, dì Lâm nấu một mâm cơm lớn, dì Lâm cũng chuẩn bị đi theo đến nước Mỹ, có rất nhiều nguyên nhân.
Một là vì Trần Hán Thăng cho tiền lương rất cao.
Hai là gia đình Tiêu Dung Ngư đối xử với bà rất tốt, hai bên đều có tình cảm.
Ba là dì Lâm có con gái làm việc trong chuyển phát nhanh Thâm Thông, sau đó được Trần Hán Thăng ‘đào’ đến điện tử Quả Xác.
Chuyển phát nhanh Thâm Thông tuy rằng cũng là công ty lớn, nhưng điện tử Quả Xác là môi trường có nhiều cơ hội hơi, đãi ngộ phúc lợi cũng tăng một mảng lớn, nhiều lý do tổng hợp lại khiến dì Lâm tay chân lanh lẹ trực tiếp đồng ý.
Mọi người chẳng ai còn tâm trạng gì, vali xếp trong phòng khách, trên bàn ăn tràn ngập buồn bã trước khi ly biệt.
Nhưng không thể làm Bé Tiểu Ngư Nhi đói bụng, cho nên Trần Hán Thăng muỗng nhỏ dành cho em bé từng chút một đút cơm cho con gái.
Trần Tử Khâm hoạt bát mỗi khi ăn hai miếng sẽ dùng ngón tay mập mạp chỉ hướng ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, bác dì cô lớn tiếng kêu ‘a’.
Em bé nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Ăn xong mới qua một giờ chiều, vốn định hai giờ xuất phát đi sân bay, nhưng Trần Hán Thăng bỗng nhận được một chiếc điện thoại, bởi vì trong tay ôm con gái, hắn đơn giản trực tiếp mở loa ngoài.
“Alo, chủ tịch Trần . . . "
Đối phương vừa mở miệng Nhiếp Tiểu Vũ đã nhận ra, đây là Đàm Anh.
Đàm Anh cung kính nói:
“Chủ tịch còn nhớ khách hàng ở Saudi không? Người ta trước khi đi muốn gặp mặt ngài.”
Bởi vì Trần Hán Thăng đang bàn công việc, trong phòng khách bất giác an tĩnh lại, mọi người đều nghe thấy nội dung đối thoại.
"Saudi có một nhà mua hàng đặt mua di động thế hệ thứ hai của chúng ta.”
Nhiếp Tiểu Vũ biết chuyện này, nhỏ giọng giải thích với mọi người:
"Tổng giá trị hơn bốn tỷ, nhưng bộ trưởng Trần chê cuộc mua bán này quá nhỏ, cho nên luôn để Thôi Chí Phong tiếp đãi, bản thân hắn lười ra mặt."
Cao Văn và Dịch Na nhìn nhau một cái, hợp đồng hơn bốn tỷ mà không được gặp Trần Hán Thăng.
Dịch Na nhìn Trần Hán Thăng, nếu đổi lại là cô ấy thì không chừng không có dũng khí rời khỏi.
"Hiện tại hả? Tôi không rảnh.”
Trần Hán Thăng từ chối:
“Cô đi nhờ chị Tĩnh đi."
"Khách hàng khăng khăng muốn gặp chủ tịch.”
Đàm Anh nói: "Bọn họ nói nếu thị trường có hiệu quả tốt thì khi Quả Xác phát hành thế hệ thứ 3 bọn họ sẵn sàng đặt mua số lượng gấp đôi, cũng đồng ý hiệp ước nghiên cứu và phát triển tương quan.”
“Vậy à . . .”
Trần Hán Thăng do dự một chút, ngước đầu lên nhìn về hướng Tiêu Dung Ngư.
Tiêu Dung Ngư hiểu ý, nói ngay:
“Anh đi trước đi, đến lúc đó sẽ gặp ở sân bay.”
Tiêu Dung Ngư vừa nói vừa định ôm con gái về, nhưng Trần Hán Thăng nghiêng người né, lắc đầu nói:
“Thời gian anh và con gái ở chung mỗi khi qua một phút là ít đi một phút, anh thà không cần cuộc mua bán này cũng muốn ở cùng con lâu hơn.”
"A . . . "
Tiểu Ngư Nhi cũng ngây ra một lúc, vậy phải làm sao bây giờ?
Trường hợp cứ như thế cứng ngắc, Trần Hán Thăng ở bên ngoài cứng rắn, trong bụng thì đếm thầm “một, hai, ba . . .”
Trần Hán Thăng định đếm tới sáu sẽ nói ra kế hoạch của mình, nào ngờ mới đếm tới bốn thì Trần Lam lên tiếng:
“Anh, hay là anh ôm Trần Tử Khâm đi gặp khách hàng đi! Dù sao lát nữa mấy người đều phải đăng ký."
“Em gái ngoan, không hổ là trưởng công chúa của trẫm!”
Trần Hán Thăng trong lòng cảm động rơi lệ đầy mặt, nếu là hắn nói ra kiến nghị này không chừng sẽ có người cảm thấy không ổn, thậm chí sẽ có suy đoán và hoài nghi.
Trần Lam nói ra vẫn sẽ có người cảm thấy không ổn, nhưng lực cản sẽ nhỏ hơn nhiều.
“Vậy hả?”
Trần Hán Thăng lập tức rơi vào "Trầm tư", đương nhiên chỉ là giả vờ, tiếp đó miễn cưỡng gật đầu nói: "Vậy thì anh ôm đi cùng, cho khách hàng Saudi xem công chúa nhỏ của anh.”
“Ôi, con mau buông em bé xuống, lát nữa bé còn phải ngủ trưa.”
Nào ngờ người phản đối đầu tiên là mẹ ruột Lương thái hậu.
Lương Mỹ Quyên đâu biết kế hoạch của con trai, bà cũng có ý tốt, ai mà mang theo trẻ con đi nói chuyện làm ăn.
"Chủ tịch Trần, tôi cảm thấy mang theo em bé càng tốt.”
Đàm Anh luôn không cúp máy lúc này cũng ra tiếng nói: "Nước ngoài khác với chúng ta, đa số đặt gia đình lên hàng đầu, nếu ngài mang theo con gái lại đây thì càng giống cuộc gặp mặt tư nhân giữa bạn bè với nhau, không chừng có thể xúc tiến quan hệ của hai bên.”
Lúc này bày ra khả năng linh hoạt của Đàm Anh, bởi vì Lương thái hậu chen ngang, xem như biến cố nhỏ ngoài kế hoạch.
Nhưng nói đi phải nói lại, thế giới mỗi phút giây đều là phát sinh biến động, nếu không thì sao có câu ‘người tính không bằng trời tính’, nó thử thách năng lực tùy cơ ứng biến.
Năng lực này của Trần Hán Thăng là mười điểm, hắn từng nhiều lần ở bờ vực lật xe, kết quả dựa vào cái khó ló cái khôn, cuối cùng xảo diệu biến nguy thành an.
“Tôi chỉ muốn ở chung với con gái lâu một chút, sao mấy người cứ cố ý làm khó dễ!”
Trần Hán Thăng bày ra ‘kỹ năng diễn xuất đạt giải thưởng’, trên mặt lộ ba phần tức giận, ba phần tình sâu, bốn phần uất ức, bất bình nói:
“Tôi nói cho mấy người biết, lên máy bay rồi con gái vẫn là của tôi, mấy người đừng hòng cướp đi!”
Trần Hán Thăng nói xong, ôm Trần Tử Khâm rời khỏi, để lại đám người hai mặt nhìn nhau.
Qua cả buổi, Lương Mỹ Quyên thì thào:
"Ai làm khó dễ chứ, thằng nhóc này.”
Lão Trần không lên tiếng, ông cảm thấy cảm xúc của con trai hơi quá kích.
······
Trần Hán Thăng thành công đi ra ngoài, kích động đến mức hít thở dồn dập, tuy chỉ là bước đầu tiên nhưng cũng là bước then chốt nhất.
Bé Tiểu Ngư Nhi còn không biết phát sinh chuyện gì, nhưng bé thích nhất xuống lầu chơi đùa, vui vẻ lắc mông nhỏ trong ngực cha.
"Con gái."
Trần Hán Thăng nhéo mặt của con gái cả:
“Bắt đầu từ ngày mai sẽ có mẹ khác chăm sóc cho con, cô ấy cũng đẹp như mẹ vậy, nhưng tính cách dịu dàng hơn nhiều, lòng dạ cũng siêu lương thiện, chắc chắn sẽ chăm sóc con thật tốt, giống như Tiểu Ngư Nhi cuối cùng sẽ chấp nhận em gái . . .”
“A!”
Trần Tử Khâm nghe không hiểu những lời này, chỉ hướng thang máy đến lầu một, thúc giục cha mau đi ra ngoài.
“Cha yêu con, nhưng hai chị em phải lớn lên cùng nhau!”
Trần Hán Thăng không chút do dự, dứt khoát bước ra chung cư, bên ngoài là ánh nắng xuân rực rỡ mà tốt đẹp.
······
"Chủ tịch Trần."
Đàm Anh đã chờ ở dưới lầu, còn có hai chiếc xe MPV của điện tử Quả Xác.
“Để lại đây một chiếc, chốc nữa bọn họ cũng cần đi sân bay."
Trần Hán Thăng một bên lên xe, một bên dặn:
“Bây giờ đi nhà bên hồ Bạch Mã.”
“Biết!”
Tài xế là người trung niên mà Trần Hán Thăng tín nhiệm nhất, trừ lái xe vững vàng ra, ông ấy còn có gia đình cần nuôi sống.
Trần Tử Khâm mới rồi còn hào hứng, nhưng ở trên xe rung một lúc thì dần buồn ngủ, thiếp ngủ trong ngực của cha.
Đến dưới cổng nhà ở hồ Bạch Mã, Trần Hán Thăng liên hệ với Thẩm Ấu Sở trước, xác định cô và Hồ Lâm Ngữ đều đang ở Ngự đình viên Kim Lăng thì mới ôm Trần Tử Khâm đi lên.
Trong nhà chỉ có bà và Đông Nhi, bà đang ngủ trưa, Đông Nhi đã trở thành trợ lý tổng giám đốc quán trà sữa vẫn chưa chính thức nhậm chức, đang nghiêm túc quen thuộc danh sách.
Trần Hán Thăng mở cửa tiến vào, Đông Nhi giật mình nhìn Trần Tử Khâm, lắp bắp hỏi: "Đây là . . . đây là . . . "
"Đây là con gái cả của tôi.”
Trần Hán Thăng không có che giấu, nhỏ giọng hỏi: "Tử Bội đâu?”
“Bé mới tỉnh, đang nằm trên giường.”
Đông Nhi nhìn thoáng qua Bé Tiểu Ngư Nhi, đây là ‘Trần Tử Khâm’ trong truyền thuyết sao.
“Tốt!”
Trần Hán Thăng nhẹ gật đầu, trực tiếp đi hướng phòng ngủ, Đông Nhi tất nhiên không ngăn hắn được, chỉ có thể theo ở phía sau cùng nhau đi vào.
Trần Tử Bội đang yên lặng mút đầu ngón tay, nhìn thấy chị gái ở trong ngực cha, tròng mắt đen như mực rõ ràng lóe sáng.
Trần Hán Thăng đặt Trần Tử Khâm trên giường, đại khái bởi vì nơi này cũng có mùi sữa thơm nên Bé Tiểu Ngư Nhi chỉ đá đạp chân ngắn, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
“Cưng quá đi.”
Đông Nhi không kiềm được nói, trong mắt sáng lấp lánh.
“Thấy hai đứa giống nhau không?”
Tuy Trần Hán Thăng sốt ruột nhưng trên mặt vẫn bình thản, ung dung bắt chuyện với Đông Nhi.
“Em bé sổ sữa nhìn sơ đều giống nhau.”
Đông Nhi thành thật nói.
“Ôi chà!”
Trần Hán Thăng cười nói:
“Chiếc áo bông mùa xuân của Trần Tử Bội đâu? Cô đi lấy cho tôi, mặc vào rồi hai đứa càng giống hơn.”
Đông Nhi rất nhanh liền tìm ra bộ đồ đó, Trần Hán Thăng giúp Trần Tử Bội mặc vào, hai chị em nằm chung với nhau, nếu không nhìn mặt thì thật sự là giống y như đúc.
"Đông Nhi."
Trần Hán Thăng nhìn chăm chú hai con gái, ôn hòa nói: "Đứng ở góc độ một người cha, tôi hy vọng hai đứa có thể hài hòa ở chung, cô có thể hiểu không?”
“Em . . .”
Đông Nhi tạm dừng một lúc, không biết nên trả lời như thế nào, dù sao cô ấy cảm thấy hai em bé là vô tội, nhưng vô dụng.
“Cô không cần đứng về phía tôi, chỉ cần thông cảm là được.”
Trần Hán Thăng nói một câu đầy ẩn ý, sau đó sai khiến Đông Nhi đi siêu thị ở bên ngoài khu dân cư mua bó hoa tươi giúp mình.
Tuy Đông Nhi không biết dụng ý nhưng vẫn nghe lời xuống lầu.
Hai phút sau, Trần Hán Thăng cũng xuống lầu, trong ngực vẫn ôm một em bé, vẫn là áo bông nhỏ màu đỏ, dường như không khác gì lúc lên lầu.
"Đi sân bay!"
Trần Hán Thăng lên xe, thản nhiên nói với tài xế.
Trên đường cao tốc đi sân bay, Đàm Anh vô tình nhìn thoáng qua, vừa lúc đối diện cặp mắt hoa đào xinh đẹp.