Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1012 - Chương 1012: Vượt Qua Vực Sâu Là Tương Lai!

Chương 1012: Vượt qua vực sâu là tương lai! Chương 1012: Vượt qua vực sâu là tương lai!

Em bé có mắt hoa đào tức là không phải chị gái Trần Tử Khâm, mà là em gái Trần Tử Bội.

Tức là, Trần Hán Thăng đổi con!

Người phát hiện chuyện này sớm nhất kỳ thực là Đông Nhi, cô ấy nghe sai khiến của Trần Hán Thăng xuống lầu mua hoa, kết quả mua hoa về nhưng không thấy người đâu.

“Anh Tiểu Trần!”

Đông Nhi trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng:

“Sao anh không ở nhà? Anh đã ôm Tử Bội đi phải không?”

"Đúng vậy."

Trần Hán Thăng đang ở trên xe bình tĩnh nói:

“Anh ôm Tử Bội xuống lầu phơi nắng, Tử Khâm ngủ nên không đánh thức con bé.”

“À.”

Đông Nhi không có hoài nghi, một là vì giải thích này hợp lý, không thể vì phơi nắng mà cố ý đánh thức em bé đang ngủ. Thứ hai là dù Đông Nhi nghĩ nát óc cũng tuyệt đối không nghĩ ra kế hoạch của Trần Hán Thăng.

Vậy nên Đông Nhi tốt bụng nhắc nhở một câu:

“Anh cố gắng nhanh chóng đổi lại nhé, vì chạng vạng chị Ấu Sở và chị Lâm Ngữ sẽ về nhà.”

“Biết rồi.”

Trước khi cúp máy Trần Hán Thăng cố ý nói:

“Hoa kêu cô mua nhớ cắm vào bình đưa cho Thẩm Ấu Sở."

“Vâng!”

Đông Nhi cười đồng ý, cô ấy cho rằng đây là anh Tiểu Trần muốn bày tỏ tình yêu với chị Ấu Sở, cô ấy đương nhiên không biết kỳ thực là để xin lỗi.

"Vất vả Đông Nhi."

Trần Hán Thăng cúp máy, nhìn cây cối trên đường cao tốc không ngừng thụt lùi, lặng yên.

Bên Kiến Nghiệp chắc chắn sẽ bị lộ trước, nhưng lúc ấy máy bay đã cất cánh.

Đàm Anh đang chơi với Trần Tử Bội, lần đầu cô ấy gặp con gái nhỏ của ông chủ, không ngờ ngơ ngác đáng yêu như vậy.

Đàm Anh sờ khuôn mặt mập của Trần Tử Bội, bé con không biết tránh né, chỉ chớp chớp mắt nhìn cô ấy chằm chằm.

“Đàm Anh, trước đến giờ chưa đề cập chuyện này với cô.”

Trần Hán Thăng đột nhiên hỏi:

“Cô có cảm thấy tôi sai nhiều không?”

Đàm Anh ngây ra một lúc, lập tức chuyển động tư duy theo kịp tiết tấu của ông chủ lớn.

Đàm Anh là người biết tất cả kế hoạch, Trần Hán Thăng luôn vâng theo tín điều "Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người”, nên từ lúc bắt đầu lên ý tưởng đến kết quả về sau hắn gần như không giấu giếm cấp dưới này.

Nhưng câu hỏi này rất khó trả lời, nói câu công bằng thì chắc chắn ông chủ lớn có lỗi, chính hắn cũng biết, nên mới hỏi “tôi sai nhiều không”, chứ không hỏi “tôi làm vậy có sai không”.

Nhưng sao Đàm Anh có thể trực tiếp vạch ra, đổi lại là Nhiếp Tiểu Vũ thì nói được, nhưng Đàm Anh biết chính mình không thể làm như vậy.

“Tôi từng đọc một câu rằng, khi bạn nhìn chăm chú vực sâu thì vực sâu cũng đang nhìn bạn.”

Đàm Anh suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Cho nên chúng ta càng là rối rắm về vực sâu thì càng dễ bị nó cuốn lấy, chẳng bằng cứ nhẹ nhàng ra trận y theo kế hoạch, nhanh chóng bước qua vực sâu này, có lẽ đằng trước là tương lai mình mong đợi.”

Đàm Anh nói chuyện rất có trình độ, thoạt nhìn cô ấy không trả lời trực tiếp nhưng đã biểu đạt rõ ý tứ.

Vực sâu tương đương với đổi con, nếu ông chủ lớn cứ rối rắm ảnh hưởng gây ra từ việc đổi con rất có thể rơi vào lo đầu không lo đuôi được, cách tốt nhất là cố gắng nhanh chóng giải quyết chuyện này, có lẽ về sau sẽ vẹn cả đôi đường.

Trong quá trình này, tài xế giống như một pho tượng đá, ngay cả hô hấp đều cố gắng thở thật nhẹ.

“Ôi chà.”

Trần Hán Thăng nghe câu trả lời, cười nói:

“Câu này của chủ quản Đàm có phải tổng kết thành công nói suông lầm quốc, làm thật hưng bang?”

Đàm Anh hiện tại là P6 của Quả Xác, phó chủ quản của ban giám đốc, nên Trần Hán Thăng mới gọi cô ấy là ‘chủ quản Đàm’.

“Không không.”

Đàm Anh nhanh chóng khoát tay, vừa rồi cô ấy cũng sợ vã mồ hôi lạnh, làm thư ký riêng thật khó, đặc biệt là đối diện ông chủ lớn vui buồn thất thường như Trần Hán Thăng.

Một lúc sau, Trần Hán Thăng lại nói chuyện, chẳng qua là sắp xếp công việc:

“Tháng bảy này cô hãy đi phòng Sản xuất hỗ trợ, tháng mười một lại đi giúp bên Hoàng Lập Khiêm.”

Đàm Anh chiêm nghiệm kỹ, ngước đầu lên nghiêm túc cảm tạ: "Cảm ơn chủ tịch Trần."

Di động Quả Xác thế hệ thứ ba sẽ bán vào tháng tám, cho Đàm Anh đi phòng Sản xuất hỗ trợ vào tháng bảy là để kiếm kinh nghiệm.

Có kinh nghiệm rồi mới được thăng chức.

Tháng mười một đi chỗ Hoàng Lập Khiêm là vì CTY TNHH kỹ thuật internet điện tử Quả Xác sắp đưa ra thị trường, vào lúc này đi ‘giúp đỡ’ chẳng những có kinh nghiệm, còn có cổ phần gốc hấp dẫn.

Tuy Trần Hán Thăng là ông chủ vui buồn thất thường, nhưng vẫn có rất nhiều cấp dưới bội phục hắn, bởi vì ông chủ này cực kỳ rộng rãi.

“Bên nước Mỹ đã sắp xếp xong chưa?”

Nhìn đường nét sân bay Lộc Khẩu càng lúc càng gần, Trần Hán Thăng lại hỏi vấn đề cuối cùng.

Đàm Anh điềm tĩnh trả lời:

“Đã sắp xếp nhà cửa đầy đủ, hồi đầu tháng tôi có đi kiểm tra rồi.”

“Tốt!”

Trần Hán Thăng lấy sổ hộ khẩu của Trần Tử Bội ra khỏi túi, đưa qua: "Bảo quản cẩn thận, tất cả tư liệu đều phải bảo quản kỹ, không có chỉ thị của tôi thì không được cho bất cứ ai!”

Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội đều có sổ hộ khẩu, với người bình thường thì chuyện này không dễ, nhưng với “Trần Quả Xác Kiến Nghiệp” thì nhập hộ khẩu Kiến Nghiệp đâu khó gì.

Có sổ hộ khẩu mới được đi máy bay.

"Biết!"

Đàm Anh biết hộ khẩu vốn cũng là khâu quan trọng của kế hoạch, nghiêm túc nhận lấy.

. . .

Khoảng ba giờ thì Trần Hán Thăng đến sân bay, nhưng không nói cho Tiêu Dung Ngư, nên khi đám người ôm từ biệt nhau ở sảnh lớn cửa đi thì cũng tiện thể chờ Trần Hán Thăng.

Lúc từ biệt tự nhiên tràn ngập nước mắt và lưu luyến, hai mẹ con Lữ Ngọc Thanh và Tiêu Dung Ngư ôm chặt nhau. Lão Tiêu ở bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt. Biên Thi Thi vùi vào ngực Vương Tử Bác nức nở, giáo sư Tôn vành mắt ửng đỏ.

Chỉ có Lương thái hậu một bên lau nước mắt một bên nhìn quanh:

“Thằng kia đâu? Máy bay không chờ ngươi.”

“Bác . . . bác cả.”

Trần Lam vừa khóc vừa đính chính sai lầm của Lương thái hậu:

“Máy bay tư nhân sẽ chờ người, con có tra baidu.”

“Được rồi.”

Lão Trần kéo cháu gái sang một bên, con bé này đôi khi thật nhàm chán.

Không lâu sau, Đàm Anh và Uông Minh Xuân cùng xuất hiện.

Đàm Anh lễ phép nói:

“Chủ nhiệm Lương, chủ nhiệm Tiêu, sắp tới giờ rồi.”

Lương Mỹ Quyên hỏi:

“Trần Hán Thăng đâu?”

"Chủ tịch Trần đã lên máy bay.”

Đàm Anh giải thích: "Bởi vì có một số thủ tục cần xử lý, cho nên chủ tịch đi vào trước.”

Đây là kế hoạch Trần Hán Thăng sớm đặt ra, hắn sẽ không cùng mọi người từ biệt, tránh cho bị phát hiện trước lúc đăng ký.

“Vậy . . . vậy . . .”

Lữ Ngọc Thanh còn muốn gặp Bé Tiểu Ngư Nhi, ngơ ngẩn hỏi:

“Tôi còn có thể đi vào xem không?”

“Ngại quá, dì.”

Uông Minh Xuân mặc đồng phục tiếp viên hàng không từ chối khéo:

“Người nhà đưa tiễn không có quyền hạn này.”

“Không sao đâu mẹ.”

Tiêu Dung Ngư quay đầu an ủi: "Đợi mẹ nghỉ ngơi khỏe rồi tùy thời đều có thể đi nước Mỹ."

Mí mắt Đàm Anh và Uông Minh Xuân rung rung, bọn họ một bên nói chuyện, một bên chủ động giúp đỡ lấy hành lý, tiếp đó ở đằng trước dẫn đường đi hướng cửa kiểm tra VIP.

Ở đây lại trình diễn màn từ biệt rơi lệ, trong sự chúc phúc của đám người rưng rưng nước mắt, Tiêu Dung Ngư dứt khoát bước lên con đường ‘sinh hoạt mới’.

Bình Luận (0)
Comment