Tuy năm ngoái Trần Hán Thăng đã mua máy bay tư nhân, nhưng đây là lần đầu Tiểu Ngư Nhi và Lương thái hậu bước lên.
Đặc biệt là Lương Mỹ Quyên, lần đầu bà ngồi máy bay, bởi vì bình thường bà chỉ qua lại giữa ‘Cảng Thành – Kiến Nghiệp’, đi xe hơi tiện hơn.
Nhưng máy bay tư nhân đúng là khác, dù là cửa kiểm tra VIP cũng rất cao sang, chẳng những có nhân viên phục vụ máy bay xách vali giúp, Uông Minh Xuân còn cố ý nói:
“Dì, giám đốc Tiêu, làm phiền hai người đưa giấy tờ cá nhân cho con, con đăng ký giúp mọi người, như vậy nhanh hơn."
Đối với người bình thường thì tiếp viên hàng không mặc đồng phục màu trắng xanh tương đương với tiếp tân của khách sạn.
Vào khách sạn, tiếp tân đòi đăng ký giấy căn cước là thủ tục rất bình thường.
Nên lúc Uông Minh Xuân đòi lấy giấy tờ thì mọi người đều đưa qua.
"Đây là của tôi.”
Tiêu Dung Ngư đưa passport của mình, lại hỏi:
“Còn có một em bé hơn sáu tháng tuổi, nhưng bé đã lên máy bay, các người có lấy không?”
“Lấy chứ.”
Uông Minh Xuân khẳng định gật đầu: "Bởi vì còn phải bổ sung thủ tục.”
“Được rồi.”
Tiêu Dung Ngư lại đưa giấy tờ của Trần Tử Khâm qua.
Nhìn thấy quyển sổ này, mắt Đàm Anh lóe tia sáng.
Giải quyết xong thủ tục tương quan, Uông Minh Xuân không trả lại tư liệu cá nhân của những người này, dịu dàng giải thích:
“Các vị hành khách kính mến, tôi đề nghị tạm thời để tôi bảo quản những giấy tờ này, bởi vì đến Mỹ hay ngừng giữa đường thì máy bay tư nhân có rất nhiều thủ tục cần đăng ký, đợi khi ra sân bay tôi sẽ trả lại đầy đủ cho được không?”
Tiêu Dung Ngư hơi do dự:
“Vậy à.”
“Giấy tờ của chúng tôi cũng đưa rồi.”
Đàm Anh ở bên cạnh nói:
“Cô Uông là tiếp viên trưởng của chuyến bay, cô ấy và chúng ta cùng nhau đi nước Mỹ, không cần lo lắng."
"Vậy làm phiền cô.”
Cuối cùng Tiêu Dung Ngư vẫn là đồng ý, bởi vì đồng phục tiếp viên hàng không của Uông Minh Xuân rất dễ lấy niềm tin, thứ hai là khuyên bảo của Đàm Anh cũng rất có hiệu quả.
Thứ ba là Tiểu Ngư Nhi hoàn toàn không hay biết gì, nên chẳng hề phòng bị.
Rõ ràng, những tư liệu thân phận này cuối cùng đều sẽ rơi vào tay Đàm Anh, đây cũng là một phần của kế hoạch.
Nếu dùng một câu trong phim Đội bóng thiếu lâm để hình dung thì là: giấy phép, ban tổ chức, trọng tài, cầu thủ đều là người của tôi, mấy người lấy cái gì đấu với tôi?
Trưởng hàng không, tiếp viên hàng không, cơ trưởng, trợ lý, ngay cả máy bay đều là của Trần Hán Thăng, hắn đã từng bước sắp xếp thúc đẩy tất cả kế hoạch.
······
Cửa kiểm tra cách sân bay không xa, bước lên cầu thang lên máy bay, sự xa hoa của Gulfstream G550 bày ra trước mặt Tiêu Dung Ngư, Lương Mỹ Quyên và dì Lâm.
“Đây là máy bay hai chục triệu sao?”
Lương Mỹ Quyên quan sát xung quanh, có phòng bếp, buồng vệ sinh, quầy bar đủ hết, mé trong cùng còn có một phòng nghỉ.
"Bao nhiêu tiền?"
Uông Minh Xuân tưởng đâu mình nghe lầm, rõ ràng là hai trăm triệu mà sao biến thành hai chục triệu.
“Thì hai chục triệu.”
Lương thái hậu nói: "Trần Hán Thăng nói cho tôi, cô không biết sao?"
"Đúng rồi, hai chục triệu, tôi mới nhớ ra.”
Uông Minh Xuân cười nói, đây là mẹ của chủ tịch Trần, bà nói bao nhiêu tiền đó là bao nhiêu tiền, nói 2000 tệ cũng được.
Nhưng Tiêu Dung Ngư biết rõ hai chục triệu còn không đủ mua cái động cơ, Tiểu Trần sợ bị mắng nên cố ý nói giá thấp.
Tiểu Ngư Nhi cũng không có vạch trần, ngước đầu lên tìm kiếm bóng dáng của Bé Tiểu Ngư Nhi, rất nhanh thấy em bé trong ngực Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng ngồi bên mép giường phòng nghỉ, đối diện với Tiêu Dung Ngư.
Nhưng ‘Bé Tiểu Ngư Nhi’ mặc áo bông nhỏ màu đỏ đưa lưng về phía ngoài, đưa mặt về hướng cha.
Trần Hán Thăng ôm con gái, nói vài lời với con, ánh mắt bình thản nhìn thẳng Tiêu Dung Ngư.
Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, ánh mắt của Trần Hán Thăng rất có tính xâm lược, Tiêu Dung Ngư rất nhanh di chuyển tầm mắt, thầm nghĩ Tiểu Trần giống hệt lúc ở nhà, không nỡ rời xa con gái một giây nào.
“Nếu sớm biết như vậy thì ngày xưa cần gì như thế.”
Tiêu Dung Ngư thở dài thườn thượt, con người quả nhiên phải sắp mất đi mới học được quý trọng.
Tiêu Dung Ngư không giành con gái với Trần Hán Thăng, đại khái đây là mười mấy tiếng cuối cùng hai cha con ở cùng nhau.
Nhưng có một câu nên nói thế nào nhỉ, lúc càng sắp thành công thì "Cản trở" đều là người mình, Tiêu Dung Ngư không đi giành em bé, Lương Mỹ Quyên thì từng bước một đi qua, trong miệng còn nói:
“Tử Khâm, qua đây bà nội ôm một cái.”
“Mợ nó!”
Trần Hán Thăng sợ vã mồ hôi lạnh, tim đập muốn nổ lồng ngực.
Trần Hán Thăng mở cửa phòng nghỉ, thậm chí cố ý đối diện Tiêu Dung Ngư là vì khiến hết thảy thoạt trông đều rất bình thường.
Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, nếu ngay lúc đó là đóng cửa không chừng Tiêu Dung Ngư sẽ sản sinh hoài nghi.
Không ngờ rằng phút trước khi cất cánh bị Lương thái hậu "Quấy rối".
Nếu để Lương Mỹ Quyên thấy hình dáng của em bé, với sự khôn ngoan của bà nhất định sẽ không kiềm được kêu ra tiếng, Tiêu Dung Ngư tất nhiên sẽ lại đây xem xét, vậy mọi thứ trước đó sẽ tan tành.
Nhưng nếu trực tiếp mở miệng ngăn cản thì quá đột ngột.
Cho nên, hiện tại cần một sự kiện để dịu đi, năng lực ứng biến của Trần Hán Thăng lúc này lại được phát huy.
"Mẹ!"
Trần Hán Thăng cau mày, khó chịu nhìn dưới đất:
“Lòng bàn chân của mẹ bẩn thế, thảm mấy trăm nghìn bị đạp dơ rồi.”
"Vậy sao?"
Lương Mỹ Quyên sửng sốt, quả nhiên phát hiện dấu giày của mình hơi rõ ràng.
“Ngại quá, tôi quên mất.”
Uông Minh Xuân nhanh chóng cầm một đôi dép lại đây, cúi người thay dép giúp Lương Mỹ Quyên.
Trần Hán Thăng thầm xin lỗi: “Xin lỗi mẹ, về sau con sẽ dập đầu nhận sai với mẹ."
Thật ra đừng nói thảm giá mấy trăm nghìn, dù là máy bay giá hai trăm triệu này, nếu Lương thái hậu xem không vừa mắt, Trần Hán Thăng sẽ đập bỏ ngay.
Nhưng trong tình huống hiện tại, Trần Hán Thăng ‘soi mói’ rất tốt, bởi vì có chuyện này làm cơ hội, tiếp theo ‘nổi quạu’ mới hợp lý.
“Mẹ! Mẹ đi xem TV đi, đói khát gì cứ lên tiếng, đừng qua đây quấy rầy giờ phút cuối cùng của con và con gái.”
Trần Hán Thăng chỉ huy Đàm Anh:
“Tiểu Đàm, cô đóng cửa phòng nghỉ chặn hết mấy người không liên quan đi!”
“Vâng!”
Đàm Anh nhanh chóng đi qua, đóng cửa phòng nghỉ, cũng chặn tầm mắt ở bên ngoài.
Toàn bộ quá trình khớp với nhau vô cùng thuận lợi, mỗi một cái động tác đều phù hợp tính cách nhân vật, nên Lương Mỹ Quyên chỉ mắng một câu:
“Thật sự xem mình là vua!”
Tiêu Dung Ngư thì căn bản không suy nghĩ nhiều.
Nếu dùng trò chơi vượt ải để so sánh thì lần này thuận lợi quan cửa, vạch tiến độ từ 70% trực tiếp kéo đến 80%.
Không lâu sau, khi Uông Minh Xuân tuyên bố "Máy bay còn có năm phút sẽ cất cánh”, vạch tiến độ từ 80% kéo đến 90%.
Còn có 10% là thời gian trên máy bay, nhưng chỉ cần máy bay cất cánh là Trần Hán Thăng gần như thành công.
Lúc này, Trần Hán Thăng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Triệu Quân, hắn định nói hết sự thật cho cha, cũng muốn Lão Trần giúp đỡ.
Tính cách của Trần Triệu Quân hiền hòa mà trí tuệ, nếu nói sớm chắc chắn Lão Trần sẽ không đồng ý, nếu "Tiền trảm hậu tấu" thì Trần Triệu Quân đành cứng rắn đồng ý.
"Cha."
Trần Hán Thăng lách cách gửi tin nhắn: “Khi cha nhìn thấy tin nhắn này thì con đã lên trời . . .”