“Phi phi phi! Lên trời gì chứ!”
Trần Hán Thăng phát hiện mình gõ sai, phi vài tiếng, dòng chữ đổi thành: “Cha, khi cha nhìn thấy tin nhắn này thì máy bay đã cất cánh . . .”
Đây là một đoạn tin nhắn khá dài, nhưng tốc độ đánh chữ của Trần Hán Thăng luôn rất nhanh, rốt cuộc máy bay chậm rãi trượt bánh thì hắn cũng nhấn nút gửi, tiếp đó nhanh chóng tắt máy cài dây an toàn.
Mười bốn tiếng tiếp theo, dù ở Kiến Nghiệp nhấc lên sóng lớn cỡ nào Trần Hán Thăng đều sẽ không biết.
“Chiến tranh trong nước cứ giao cho ông nội và chị gái.”
Trần Hán Thăng hôn con gái nhỏ:
“Chiến tranh ở nước ngoài thì hai cha con mình giải quyết, cố lên!”
Trần Tử Bội lần đầu tiên ngồi máy bay, nhưng biểu cảm không sợ chút nào, dù lúc cất cánh ngã ngửa ra sau nhưng cô bé chỉ yên lặng nằm trong ngực cha, không gào không khóc, nhìn chằm chằm vật kiến trúc càng lúc càng nhỏ ở ngoài cửa sổ.
Mười lăm phút sau, khi máy bay bình ổn trượt đi thì Trần Hán Thăng hoàn toàn thở phào một hơi.
Khi bay trên trời rồi, vạch thành công vượt ải lại dâng cao.
······
Cùng lúc đó, Trần Triệu Quân mới từ sân bay tiễn người trở về, đang ngồi trong chiếc Buick của Vương Tử Bác.
Dưới tình huống bình thường, Trần Triệu Quân vốn nên ngồi cùng xe với vợ chồng Lão Tiêu, nhưng Tiêu Dung Ngư đi nước ngoài vì Trần Hán Thăng, hiện tại Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đang rất tức giận và khó chịu, nên tốt nhất là hai bên tự bình tĩnh lại.
Tiếc rằng đôi khi đời không như ta muốn.
Ting!
Trần Triệu Quân đột nhiên nhận được một tin nhắn, ông trước tiên theo thói quen nhìn người gửi tin, không ngờ là Trần Hán Thăng.
Lão Trần có chút kỳ lạ, bởi vì Trần Hán Thăng rất ít nhắn tin với ông, hai cha con thường gọi điện thoại hơn, đặc biệt là số chữ tin nhắn hơi nhiều, hai câu mở đầu là như vầy:
Cha, khi cha nhìn thấy tin nhắn này thì máy bay đã cất cánh, con có một bí mật muốn nói cho cha.
Nhưng trước khi thẳng thắn, con muốn biện giải một câu cho sự bất lực của mình, nếu mà phương pháp khác hữu dụng thì con cũng sẽ không làm như vậy . . .
Trần Triệu Quân đọc đến đây thì nuốt nước miếng cái ực, con trai của mình thì mình biết rõ nết của nó nhất, Trần Hán Thăng mà nói như vậy thì có thể dự kiến tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Quả nhiên, nội dung tin nhắn tiếp theo khiến Lão Trần thấy rộng biết nhiều đều có chút tinh thần hoảng hốt.
Trần Hán Thăng:
. . . con đổi vị trí của Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội, thật ra con mang đi nước Mỹ là Trần Tử Bội, ở lại Kiến Nghiệp là Trần Tử Khâm.
Trần Tử Khâm đang ở trong nhà của Thẩm Ấu Sở, chốc nữa cha hãy đi tìm con bé.
Nguyên nhân con làm như vậy, thứ nhất là không muốn khiến Tiêu Dung Ngư mang theo Trần Tử Khâm rời đi, vĩnh viễn không được gặp con gái, con tuyệt đối không chấp nhận.
Thứ hai là muốn giải quyết mâu thuẫn lớn vắt ngang giữa Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở.
Con biết mình không có tư cách này, nhưng em bé có tư cách đó. Cha là người rất có trí tuệ, chắc cũng nhìn ra thâm ý ẩn sau việc đổi con.
Khi đọc đến đây chắc chắn cha tức giận lắm, nhưng việc thì con đã làm rồi, dù cha giận cũng vô dụng.
Mặt khác còn muốn nói cho cha biết, Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Khâm, Thẩm Ấu Sở và Trần Tử Bội, giấy tờ thân phận của bọn nó hoặc là bị lừa, hoặc là bị lấy, tóm lại toàn bộ đều nằm trong tay con.
Cho nên bây giờ cha có hai con đường, lựa chọn không giúp con, nhưng con vẫn sẽ kiên định chấp hành không thay đổi.
Lựa chọn giúp con thì chẳng những Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Khâm sẽ về nước, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai cha sẽ trông thấy cảnh Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ấu Sở chơi đùa với nhau, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai cha sẽ trông thấy cảnh Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở cùng ngồi chung một bàn cơm.
Con đã nói xong rồi, xin cha hãy nghĩ kỹ hẵng làm.
Con trai bất hiếu Trần anh tuấn kính gửi.
. . .
“Thằng khốn này!”
Trần Triệu Quân đọc tin nhắn xong bỗng đấm mạnh ghế.
Vương Tử Bác và Biên Thi Thi ngồi ở ghế lái phụ giật nảy mình, chuyện gì có thể khiến chú Trần bình thường hiền hòa lại tức giận như thế?
"Chú Trần."
Vương Tử Bác lập tức hỏi:
“Sao vậy chú?”
“Phù.”
Trần Triệu Quân hít sâu mấy lần, tiếp đó cố gắng hết sức bình tĩnh nói: "Không có việc gì, Tử Bác, con lái tới nhà Thẩm Ấu Sở đi.”
Lão Trần nói xong lại cúi đầu nhìn màn hình di động, ông muốn đọc lại lần nữa, có lẽ ông chỉ là nhìn lầm?
Vương Tử Bác gãi đầu, chẳng lẽ bên Thẩm Ấu Sở xảy ra chuyện gì? Nhưng trông không giống lắm.
Lúc này Thi Thi thông minh lén làm động tác tay, biểu thị chú Trần đọc tin nhắn xong mới đột nhiên tức giận.
"Tin nhắn?"
Vương Tử Bác thầm nghĩ tên khốn kiếp nào gửi tin nhắn chọc tức chú Trần như thế?
Vương Tử Bác và Trần Hán Thăng làm bạn chơi từ nhỏ đã bao nhiêu năm, hai người thường ăn cơm, ngủ lại nhà của đối phương, đối với Vương Tử Bác thì Trần Triệu Quân thậm chí có quan hệ thân thiết còn hơn chú bác trong nhà mình.
Chủ nhiệm Trần ngâm mình trong thể chế nhiều năm như vậy, năng lực khống chế rất tốt, cho dù trong lòng có sóng lớn ngập trời, nhưng cảm xúc dần ổn định.
Về tin nhắn này, đừng nhìn Trần Hán Thăng đánh nhiều chữ như vậy, dùng từ dõng dạc, thật ra tổng kết chỉ có một câu:
Cha, con lại gây họa, cha hãy giúp con!
Trần Triệu Quân đã quen việc này, dù sao Trần Hán Thăng từ nhỏ đến lớn luôn gây họa, lúc hắn bị giữ lại ở Hàn Quốc, cũng là Lão Trần trụ cột gia đình ra mặt dàn xếp mọi thứ trong nhà.
Nhưng lần này khó khăn thật sự là quá lớn.
Trần Triệu Quân nhắm mắt lại, hơi mệt mỏi ngửa đầu ra lưng ghế, ông hơi rối loạn, cần chải vuốt suy nghĩ.
Vương Tử Bác lái xe nhanh hơn, Trần Triệu Quân không muốn nói chuyện, cậu ấy không biết làm sao hỏi khéo.
Chốc lát sau đến dưới chung cư, Vương Tử Bác đậu xe, định cùng Lão Trần lên lầu.
“Con không cần đi cùng.”
Trần Triệu Quân khoát tay:
“Lo làm việc của con đi.”
“Nhưng . . . nhưng mà . . .”
Vương Tử Bác ăn nói vụng về không biết nói sao, nhưng lộ rõ quan tâm.
"Được rồi được rồi, nếu có chuyện gì chú sẽ gọi điện thoại cho hai đứa.”
Trần Triệu Quân vỗ vai Vương Tử Bác, trước kia ông cảm thấy thằng nhóc đen thui này quá thành thật, nhưng giờ lại cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất không giống Trần Hán Thăng thích gây chuyện thị phi.
“Vậy bọn con nghe theo chú Trần."
Biên Thi Thi kéo lại Vương Tử Bác, nhỏ giọng nói: "Chú Trần rõ ràng có việc tạm thời không muốn nói cho chúng ta, chúng ta đừng đi quấy rầy. Nếu anh vẫn lo lắng thì chúng ta ngồi trong xe chờ hai mươi phút, nếu chú Trần không gọi điện thoại thì mình rời đi cũng không chậm."
Phương pháp này rất tốt, nhưng Vương Tử Bác không nghĩ ra, vì thế không kiềm được cảm tạ:
“Cảm ơn em, Thi Thi."
"Tên ngốc này.”
Biên Thi Thi lườm bạn trai, hai người đã sống chung nhà, còn nói cảm tạ cái gì!
. . .
Trần Triệu Quân sắc mặt âm u lên lầu, mở cửa là Đông Nhi.
Đông Nhi còn trong trạng thái hoảng loạn và sốt ruột, bởi vì chị Ấu Sở và chị Lâm Ngữ sắp trở về, nếu nhìn thấy trên giường nằm là Trần Tử Khâm thì cô ấy biết giải thích thế nào đây.
Đặc biệt là Trần Hán Thăng tắt điện thoại, Đông Nhi nhỏ đáng thương làm công cụ hình người, đâu biết Trần Hán Thăng đã bay đi nước khác rồi.
“Bác Trần.”
Đông Nhi không biết làm sao chào một tiếng, nói ngay:
“Bác biết anh Tiểu Trần đi đâu không? Anh ấy ôm em bé đi, lát nữa chị Ấu Sở và chị Lâm Ngữ . . .”
"Không cần lo lắng."
Trần Triệu Quân hiền hòa nói:
“Bác đã biết tất cả tình huống, con đi đón A Ninh tan học đi."
Đông Nhi thế này mới an tâm, đến bây giờ còn chưa ý thức được tình huống phức tạp.
Sau khi Đông Nhi rời đi, Lão Trần không quấy rầy bà, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ chính, thở dài thườn thượt.
Bởi vì ông không còn mang chút xíu tâm lý may mắn nào, đây là cháu gái lớn của mình Trần Tử Khâm.
Trần Hán Thăng thật là "Nói được làm được"!
Trần Triệu Quân sững sờ giây lát, vấn đề bày ra trước mắt Trần Triệu Quân, rốt cuộc ông có đứng chung chiến tuyến với con trai hay không?
Người bình thường không thể ngờ tới thủ đoạn đổi con, nhưng khi sử dụng thì đúng như Trần Hán Thăng nói, Trần Triệu Quân biết ngay thâm ý chất chứa phía sau.
Đơn giản là khiến Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư nuôi con của đối phương, khi đã sản sinh cảm tình không nỡ bỏ thì hai người sẽ chấp nhận được.
Nhưng trong đó có nhiều nhân tố chưa biết, thí dụ như Thẩm Ấu Sở cùng Tiêu Dung Ngư cũng không phải người máy, làm sao có thể tiếp thụ tất cả sắp xếp? Nếu dễ như vậy thì Tiểu Ngư Nhi đã không đi nước ngoài.
Còn Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh nữa, cũng phải tính đến phản ứng của bọn họ.
Đương nhiên mấu chốt nhất là Lão Trần còn chưa có quyết định.
“Chẹp chẹp chẹp.”
Bé Tiểu Ngư Nhi nằm trên giường phát ra tiếng chép miệng.
Trần Triệu Quân quay đầu, cháu gái hẳn là sắp tỉnh rồi, rèm mi dài chớp chớp, miệng nhỏ lầu bầu ngôn ngữ con nít nghe không hiểu, môi hồng đặc biệt đáng yêu.
“Cháu gái đáng yêu như vậy mình còn có một đứa nữa!”
Nhìn Trần Tử Khâm, trong lòng Trần Triệu Quân bỗng xúc động một chút.
Lão Trần đương nhiên muốn đoàn viên, nếu không thì tại sao đặt tên là Tử Khâm và Tử Bội? Vì ông hy vọng hai chị em có thể lớn lên bên nhau.
Két két!
Trong lúc Trần Triệu Quân nghĩ ngợi lung tung thì cửa chống trộm đột nhiên phát ra một tiếng kêu.
Có người về nhà!