Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1015 - Chương 1015: Xin Cho Thẩm Ấu Sở Một Lý Do Chăm Sóc Trần Tử Khâm!

Chương 1015: Xin cho Thẩm Ấu Sở một lý do chăm sóc Trần Tử Khâm! Chương 1015: Xin cho Thẩm Ấu Sở một lý do chăm sóc Trần Tử Khâm!

“Ủa, Lão Trần cũng ở đây à?”

May mắn, lần này vào cửa không phải Thẩm Ấu Sở, mà là Mạc Kha.

Mạc Kha nhìn thấy Trần Triệu Quân cũng không sửng sốt, vừa cởi khăn lụa xinh đẹp quấn trên cổ xuống vừa cười nói:

"Hôm nay chính phủ tỉnh có cuộc họp, tôi tham gia xong liền đến.”

‘Hiểu lầm’ giữa hai người đã loại bỏ, hoặc nên nói vốn đã không có hiểu lầm, toàn bộ đều là Lương thái hậu tự ghen với không khí.

Mạc Kha thay dép, trực tiếp đi hướng phòng ngủ xem Bé Tiểu Ấu Sở, còn hỏi:

“Mỹ Quyên đi mua thức ăn rồi hả? Hôm nay em bé có ngoan không?”

Mạc Kha không biết Tiêu Dung Ngư đi nước ngoài, cho rằng mọi thứ như bình thường.

“Mạc Kha . . .”

Ở cửa phòng ngủ, Trần Triệu Quân hơi nhấc chân chắn đường:

"Thật ra hôm nay phát sinh một ít chuyện ngoài ý muốn."

“Sao vậy?”

Mẹ Hai Mạc cũng là quan trong thể chế, lập tức ý thức được không thích hợp, đánh giá Lão Trần qua mắt kính phản quang.

Mặc dù Trần Triệu Quân chưa làm ra quyết định cuối cùng có nên thống nhất mặt trận với con trai hay không, nhưng trong tình huống này đành đi một bước xem một bước.

"Lão Lương đi nước ngoài, chuyến bay buổi chiều.”

Trần Triệu Quân giải thích nguyên nhân Lương Mỹ Quyên đi nước ngoài trước, nghe thấy thì ra là Tiêu Dung Ngư muốn rời đi, cho nên Lương Mỹ Quyên mới đi theo chăm sóc cháu gái thì Mạc Kha khẽ ồ lên.

Mạc Kha là phe Ấu Sở, Tiêu Dung Ngư dẫn con rời đi, phản ứng đầu tiên của bà ta là tuyệt vời, Ấu Sở có thể kết hôn!

"Không chỉ như vậy, còn có . . . khụ . . . khụ . . . "

Lúc này, Lão Trần mới phát hiện ra chuyện đổi con rất khó nói ra khỏi miệng, không hiểu sao Trần Hán Thăng làm ra được!

“Oe!”

Đột nhiên một tiếng con nít khóc rõ to phát ra từ phòng ngủ, Mạc Kha ngây ra một lúc: "Hôm nay thật là mặt trời mọc từ phía tây, Trần Tử Bội mà cũng làm ầm ĩ?"

Người phe Ấu Sở đều biết đặc tính yên lặng của Bé Tiểu Ấu Sở, lúc cô bé mới sinh ra còn cần bác sĩ vỗ mông nhỏ mới có thể khóc thành tiếng, người lớn chuẩn bị chờ sau này sẽ giễu cợt cô bé chuyện này.

Mạc Kha cảm thấy rất mới lạ, lập tức đi theo hướng phát ra tiếng khóc.

Trần Triệu Quân phát hiện ngăn không được, nhanh chóng giải thích rõ tình huống:

"Hán Thăng cũng đi theo đến nước Mỹ, nhưng không biết nó nghĩ gì mà âm thầm mang đi Trần Tử Bội, hiện tại ở trong nhà là Trần - Tử – Khâm!”

Trần Triệu Quân một hơi nói xong, đúng lúc Mạc Kha đến bên chiếc nôi, nhìn thấy em bé này quả thực không phải Trần Tử Bội.

Trần Tử Bội có mắt hoa đào, khóe mắt hơi cong lên, rất dễ biết, em bé trước mắt tuy trắng mềm đáng yêu, mặc chiếc áo bông nhỏ màu đỏ giống hệt nhưng không phải Trần Tử Bội.

Kết hợp lời Trần Triệu Quân vừa nói, Mạc Kha rốt cuộc đã hiểu, em bé bị Trần Hán Thăng đánh tráo.

"Hắn muốn làm cái gì?"

Mạc Kha trong một chốc không có phản ứng lại, hơi chóng mặt.

Mẹ Hai Mạc thích Thẩm Ấu Sở, đây là chuyện mọi người đều biết, hai tuần đầu Thẩm Ngây Thơ sinh con, đều là Mạc Kha xin phép túc trực trong bệnh viện chăm sóc, thế cho nên y tá đều tưởng bà là mẹ Thẩm.

Sau khi Trần Tử Bội sinh ra, mọi người tự nhiên xem Mạc Kha như ‘bà ngoại’, bà cũng rất thích thú, mặc dù hai bên không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm cứ thế dần tích lũy.

Mạc Kha có chút hoảng loạn lấy ra điện thoại di động, màn hình điện thoại là Bé Tiểu Ấu Sở.

Không có quan hệ huyết thống thì sao chứ, đây là em bé Mạc Kha chăm lớn, bà ta còn chờ Trần Tử Bội về sau gọi mình một tiếng ‘bà’.

“Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi hiện tắt máy . . .”

Mạc Kha liên tục gọi mấy lần, trong ống nghe đều là giọng máy móc lạnh băng này.

“Trần Triệu Quân!”

Mạc Kha chẳng còn phong độ của giáo sư đại học, hốc mắt ngấn lệ nhưng chính bà ta không phát hiện, chỉ muốn khiếu nại bất công cho Thẩm Ấu Sở:

“Số của Ấu Sở đã bi thảm lắm rồi, con bé từ nhỏ không có tình thân của cha mẹ, hiện tại không còn tình yêu của Trần Hán Thăng, thứ quý giá nhất trong sinh mệnh của con bé là Trần Tử Bội, tại sao các người cướp đi chút niệm tưởng cuối cùng này hả? Không thể khinh người như vậy!”

“Tôi . . .”

Trần Triệu Quân áy náy cúi đầu, tuy rằng chuyện này không liên quan gì ông, nhưng Trần Hán Thăng là con trai của ông.

Lão Trần còn phải dỗ Bé Tiểu Ngư Nhi mới tỉnh ngủ.

Trần Tử Khâm giống như đa số em bé, tỉnh ngủ sẽ khóc, đói sẽ kêu mẹ, nhưng . . . mẹ cười lên ngọt ngào đâu rồi?

Bà ở trong phòng ngủ khác nghe thấy động tĩnh, chống gậy đi tới, nhìn Mạc Kha tức giận, Trần Triệu Quân áy náy, em bé gào khóc, toàn bộ trong nhà dường như đều hỗn loạn.

Két két!

Cửa chống trộm lại lần nữa bị mở ra, lần này là Thẩm Ấu Sở trở về.

Cửa còn truyền đến tiếng nói chuyện của Hồ Lâm Ngữ:

“Tớ cảm thấy biệt thự không có mùi gì cả, dù sao cho gió lùa gần chín tháng rồi, nghỉ hè có thể dọn vào . . . ủa, sao em bé khóc dữ thế?”

Giọng của Tiểu Hồ rất lớn, nhưng người đến trước là Thẩm Ấu Sở, cô nghe tiếng em bé khóc, không kịp thay dép đã vội vàng chạy đi tới.

"Bà, cha, dì Mạc.”

Thẩm Ấu Sở thấy nhiều người đứng trong phòng ngủ thì giật mình.

Trần Triệu Quân và Mạc Kha nhìn thấy Thẩm Ấu Sở thì đều im lặng, chỉ còn tiếng khóc dai dẳng của Bé Tiểu Ngư Nhi.

“Cha, để con ôm cho.”

Thẩm Ấu Sở vươn tay chuẩn bị ôm em bé, nhưng Trần Triệu Quân lắc đầu từ chối, Lão Trần chậm rãi nghiêng người xuống lộ ra em bé khóc ướt mặt.

Em bé khóc đến đau lòng, miệng nhỏ tội nghiệp chu, có thể thấy một chiếc răng nhỏ xíu, nước mắt trong suốt lấp lánh chảy ra từ hốc mắt, hai cánh tay nhỏ huơ lung tung trên vai ông nội.

"Đây là ai?!"

Câu hỏi tùy tiện như vậy khẳng định không phải Thẩm Ấu Sở, mà là Hồ Lâm Ngữ đi theo đến.

Bí thư Hồ nhìn lập tức nhận ra em bé không phải Bé Tiểu Ấu Sở, nhưng thoạt nhìn cỡ tuổi Trần Tử Bội, áo khoác cũng giống hệt.

"Cho nên . . . "

Tiểu Hồ nghĩ đến một người.

"Đây là Trần Tử Khâm.”

Trần Triệu Quân cay đắng trả lời.

“Tử Bội đâu?”

Thẩm Ấu Sở đột nhiên có một loại linh cảm không may, trái tim bỗng đập rất nhanh.

"Ấu Sở."

Mạc Kha cực kỳ tức giận, nhưng bà ta biết rõ người bị tổn thương lớn nhất trong chuyện này nhất định là Thẩm Ấu Sở, có lẽ còn có Tiêu Dung Ngư.

Mạc Kha lo lắng Thẩm Ấu Sở không chịu nổi, trước tiên khuyên nhủ:

“Con mới từ bên ngoài trở về, uống miếng nước, ngồi trên sofa tạm nghỉ một lúc, tình huống này rất phức tạp . . . "

Hiếm thấy là Thẩm Ngây Thơ luôn dịu ngoan đơn thuần lần này không nghe lời.

Có lẽ bị tiếng khóc của Trần Tử Khâm nhuộm đẫm, có lẽ vì thiên tính tình mẹ, Thẩm Ấu Sở thật sự ý thức được cái gì, cho nên cô đứng yên tại chỗ, trong âm thanh đã mang theo nức nở âm rung:

“Cha, Tử Bội ở đâu?”

"Bị Hán Thăng ôm đi."

Lão Trần không giấu diếm nữa, thật ra cũng giấu không được.

“Vậy Tiểu Trần đâu?”

Thẩm Ấu Sở hơi yên tâm, Trần Hán Thăng là cha, em bé chắc chắn an toàn.

"Hán Thăng . . . "

Việc đã đến nước này Trần Triệu Quân chỉ có thể cắn răng nói thật:

“Nó đi Mỹ, cũng mang theo Tử Bội, có lẽ con sẽ có một khoảng thời gian không được gặp Tử Bội.”

"Trần Hán Thăng đi nước Mỹ!"

"Cũng mang theo Trần Tử Bội rời đi!”

“Có lẽ con sẽ không gặp con gái một thời gian!”

······

Những lời này giống như là búa tạ từng chút một gõ vào ngực của Thẩm Ấu Sở.

Cô biết Tiêu Dung Ngư muốn đi nước Mỹ, Trần Hán Thăng đi Mỹ cũng chẳng có gì lạ, nhưng tại sao bọn họ muốn mang Trần Tử Bội đi Mỹ theo?

Đó là con của cô mà!

Thẩm Ngây Thơ nghi hoặc mà buồn bực, hoảng hốt mà khó hiểu, lo lắng, sợ hãi, bất lực, mê mang . . . trong khoảnh khắc tất cả cảm xúc mặt trái dâng lên, như có sợi thừng thô tròng lên cổ, siết cổ càng lúc càng khó thở, trời đất quay cuồng, toàn thân không còn sức lực.

Có mấy lần suýt xỉu nhưng Thẩm Ấu Sở cứng rắn chống đỡ, lúc này trong lòng của cô chỉ có một niềm tin: Mình không thể gục! Mình muốn tìm về con gái!

Với niềm tin đó chống đỡ, Thẩm Ấu Sở lảo đảo đi lấy túi xách, thậm chí còn chuẩn bị đổi giày xuống lầu.

Từ Kiến Nghiệp đến Mỹ cách hàng chục nghìn cây số, Thẩm Ấu Sở đang trong trạng thái mụ mị, đại khái quên phải cưỡi máy bay, dường như định dựa vào hai chân cũng phải đến Mỹ đòi lại con.

"Ấu Sở!"

Mạc Kha và Hồ Lâm Ngữ giật mình kêu lên một tiếng, nhanh chóng dìu Thẩm Ấu Sở ngồi xuống sofa.

Trong nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Ấu Sở dường như nghe thấy Lão Trần giải thích cái gì.

Còn cảm giác bà và dì Mạc Kha dùng khăn lông lạnh lau mặt cho cô.

Có tiếng Hồ Lâm Ngữ nổi khùng tức giận chỉ trích Trần Hán Thăng.

Còn có A Ninh tan học trở về, sợ hãi nhào lên người cô.

Cuối cùng, Thẩm Ấu Sở còn nghe thấy tiếng khóc của em bé, từng âm thanh rõ ràng như bên tai.

“Em bé về rồi sao?”

Thẩm Ấu Sở bỗng rùng mình, từ từ mở mắt ra.

"Ấu Sở, con tỉnh rồi . . .”

Mạc Kha ở bên cạnh phát hiện được ngay, hỏi dồn:

“Thấy sao rồi? Có muốn đi bệnh viện khám không?”

“Chị . . .”

Mắt Thẩm Ninh Ninh ướt lệ, cầm bàn tay Thẩm Ấu Sở, cô bé không hiểu gì nhưng biết chắc chắn chị rất khó chịu.

“Con không sao.”

Thẩm Ấu Sở lắc đầu, thần chí dần tỉnh táo, cũng phản ứng lại em bé khóc không phải Trần Tử Bội mà là Trần Tử Khâm.

Sau khi Bé Tiểu Ngư Nhi tỉnh ngủ thì luôn khóc quấy đến bây giờ, tuy Lão Trần cố gắng dỗ nhưng không có hiệu quả.

"Cha . . . "

Thẩm Ấu Sở nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên yếu ớt nói:

“Chắc bé đang đói.”

“Cha biết.”

Lão Trần vừa đau lòng vừa sốt ruột nói:

“Nhưng thức ăn dặm của con bé không ở bên này, vừa rồi chưa được con đồng ý cha đã gọi điện kêu ông bà ngoại của Trần Tử Khâm mang thức ăn lại đây, hy vọng con đừng để bụng.”

Trần Triệu Quân cũng có thể mang theo cháu gái đi chung cư ven sông, nhưng Thẩm Ấu Sở té xỉu, Lão Trần sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên kêu vợ chồng Tiêu Hoành Vĩ đến.

Sự tình phát sinh đến hiện tại, có thể nói đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Trần Triệu Quân, nó thử thách năng lực tùy cơ ứng biến.

"Không sao."

Thẩm Ấu Sở trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Nơi này còn có thức ăn dặm của Tử Bội, có thể cho bé ăn một ít, em bé luôn khóc sẽ không tốt cho sức khỏe.”

"Ấu Sở . . . "

Hồ Lâm Ngữ rất không vui, dựa vào cái gì đồ của Trần Tử Bội phải đưa cho Trần Tử Khâm ăn.

Phe Ấu Sở không có tình cảm với Trần Tử Khâm, đặc biệt là tính cách như Tiểu Hồ.

"Lâm Ngữ."

Nước mắt đong đầy hốc mắt Thẩm Ấu Sở, nhẹ giọng nói:

“Lúc Tử Bội đói, tớ cũng hy vọng có ai đút cho bé ăn.”

Hồ Lâm Ngữ không nói nữa, đúng rồi, Trần Tử Bội còn ở trên tay của người ta.

Trần Triệu Quân nghe thấy câu nói này, nhạy bén phát hiện cái gì, thăm dò hỏi Đông Nhi:

"Tiểu Đông Nhi, phiền con trộn ít thức ăn dặm bưng qua đây được không?”

Trần Triệu Quân không nhờ Mạc Kha và Hồ Lâm Ngữ làm, bởi vì bọn họ rất có thể từ chối.

Đông Nhi là giúp việc nhỏ trong nhà, Lão Trần và Lương thái hậu lúc bình thường đối xử với cô ấy rất tốt, nên Tiểu Đông Nhi bất hạnh lại làm công cụ hình người.

"Chị Ấu Sở . . . "

Đông Nhi nhìn về hướng Thẩm Ấu Sở, nếu đây là Trần Tử Bội thì cô ấy đương nhiên sẽ đi làm ngay, thậm chí cho em bé nhà hàng xóm ăn chút thức ăn dặm cũng được.

Nhưng đây là Trần Tử Khâm, con gái của Tiêu Dung Ngư!

Có lẽ Thẩm Ấu Sở còn đang hồi sức, nhưng cô gật đầu đã biểu lộ thái độ.

Bà, Mạc Kha và Hồ Lâm Ngữ đều không ngăn trở, Đông Nhi không tiếp tục do dự, cầm lấy thức ăn dặm của Bé Tiểu Ấu Sở, rót ít nước khuấy trộn rồi bưng tới cho Bé Tiểu Ngư Nhi ăn.

"Cảm ơn."

Trần Triệu Quân chân thành cảm tạ, đối với ông nội như ông thì chị gái ăn đồ của em gái đã là một bước dài mang tính lịch sử.

Bé Tiểu Ngư Nhi được cho ăn thức ăn ngon miệng thì không tiếp tục khóc quấy, có khi ăn hai miếng sẽ ngước đầu đột nhiên kêu a với các bà, dì xa lạ với mình.

Mọi người bị động tĩnh của cô bé hấp dẫn, cùng nhìn qua.

“Trần Tử Khâm hơi hoạt bát, tính cách khác với Tử Bội.”

Lão Trần giải thích, không biết ông cố ý hay vô tình mà nhắc tới Trần Tử Bội so sánh, giống như đây là hai chị em thật sự vậy.

“Xì!”

Hồ Lâm Ngữ hừ lạnh một tiếng, ở trong lòng cô thì Thẩm Ấu Sở mới là vợ cả, Tiêu Dung Ngư có hiềm nghi là tiểu tam, cho nên thấy Trần Tử Khâm không đáng yêu bằng Trần Tử Bội.

Không lâu sau, Hồ Lâm Ngữ cảm giác Thẩm Ấu Sở ở bên cạnh mình có động tĩnh, thì ra sau khi cô hồi sức thì cố gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng.

“Đừng gọi.”

Mạc Kha nói:

“Bây giờ chắc đang ở trên máy bay rồi.”

“À.”

Thẩm Ấu Sở bình tĩnh cất di động, nhưng nước mắt giống như là trân châu đứt dây im lặng rơi xuống, mãi không thể ngừng.

Thẩm Ngây Thơ nhớ con gái, kiểu khóc này rất có tính truyền nhiễm, mọi người cũng lau nước mắt theo.

Thật ra Thẩm Ấu Sở rất có sức nhẫn nhịn, dù trong thời gian chia tay với Trần Hán Thăng cũng chỉ lén làm ướt áo, gối lúc tối ngủ, nay cô khóc ở trước mặt bà và A Ninh vì thật sự đau khổ đến mức không kiềm chế được.

Trần Triệu Quân cũng khóc, ông là người chứ không phải thần, Lão Trần cũng nhớ cháu gái nhỏ của mình.

Cuối cùng là Thẩm Ấu Sở chủ động ngừng lại, bởi vì nếu mọi người cùng khóc thì Trần Tử Khâm cũng sẽ khóc theo, em bé nhỏ như vậy, tiếng khóc đã hơi khàn.

“Bà ơi, đừng khóc.”

Thẩm Ấu Sở cầm khăn giấy an ủi bà trước.

“Cháu gái út của bà.”

Nước mắt của bà đọng ở nếp nhăn, mắt đục ngầu càng không thấy rõ, nhưng ai đều nhìn ra bà đau lòng cháu gái.

“Chuyện đã làm, con không hối hận."

Thẩm Ấu Sở xịt mũi, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống.

“Trần Hán Thăng trời đánh!”

Hồ Lâm Ngữ nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, câu ‘con không hối hận’, nguyên câu chắc là ‘con không hối hận quen Trần Hán Thăng’.

Chờ Thẩm Ấu Sở an ủi mọi người, cô đứng lên đi hướng phòng ngủ.

Mạc Kha lo lắng hỏi:

“Con định làm gì?”

“Con đi tìm giấy căn cước."

Thẩm Ấu Sở hốc mắt sưng đỏ, âm thanh khàn khàn, nhưng ngữ khí rất kiên định:

“Con muốn mua vé máy bay đi Mỹ trong hôm nay, mang em bé về.”

"Đi nước ngoài?"

Tiểu Hồ ngây ra một lúc:

“Cậu chưa từng đi nước ngoài, nghe nói bên kia rất loạn."

“Hỏi địa chỉ trước đã.”

Mạc Kha góp ý:

"Có địa chỉ thì dễ làm.”

“Đúng rồi.”

Hồ Lâm Ngữ chợt nhớ ra dì Mạc Kha thường đi nước ngoài học tập, có bà ngoại ra tay thì rất nhanh sẽ giải cứu Trần Tử Bội ra.

Trần Triệu Quân ở bên cạnh không nói chuyện, thật ra Trần Hán Thăng gửi tin nhắn có nói tư liệu thân phận của Thẩm Ấu Sở và Trần Tử Bội, Tiêu Dung Ngư và Trần Tử Khâm, mặc kệ bị lừa hay bị trộm đều rơi xuống trong tay của hắn.

Tóm lại trong thời gian ngắn, mặc kệ là xuất phát đi nước Mỹ hay từ Mỹ về đều không được.

Không hiểu sao đối với hành động vô lại này, Trần Hán Thăng đã nói hắn làm thì Trần Triệu Quân tin tưởng trăm phần trăm là hắn làm được, cho nên Thẩm Ấu Sở hẳn là không lục ra giấy chứng nhận được.

Nhưng ‘con dâu’ này cũng bày ra một mặt khác.

Thẩm Ấu Sở lúc bình thường ở trong nhà ít nói, hơn nữa cơ hồ không có chủ ý, bất cứ chuyện gì đều là nghe theo quyết định của Trần Hán Thăng và Lương Mỹ Quyên.

Ngẫu nhiên hỏi ý thì Thẩm Ấu Sở chỉ thẹn thùng nói vài câu, đôi khi chậm chạp còn nói lắp, khiến Lương Mỹ Quyên lén gọi cô là Tiểu Ngốc Nghếch.

Đây là nguyên nhân Trần Tử Bội thường gọi là cô bé ngốc, bởi vì khờ y như mẹ của mình, lật người cũng muộn hơn chị gái một tháng.

Nhưng đó là vì trong nhà chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiện tại phát sinh biến cố, Thẩm Ấu Sở bày ra lòng cứng cỏi, từ suýt chút ngất xỉu đến bình tĩnh tiếp thụ, hiện tại lại dứt khoát quyết tuyệt đi nước Mỹ tìm về con gái.

"Đơn thuần lương thiện, bên trong lại rất kiên cường."

Lão Trần khẽ thở dài:

“Cả hai đều là cô gái tốt.”

. . .

“Khốn nạn! Tôi tức chết mất! Trên thế giới tại sao sẽ có người như Trần Hán Thăng!”

Năm phút sau, không có gì bất ngờ, trong phòng ngủ truyền đến tiếng rống của Hồ Lâm Ngữ, cô còn chạy ra lớn tiếng oán trách với Trần Triệu Quân:

"Chú Trần, Trần Hán Thăng trộm hộ khẩu, giấy chứng minh của Ấu Sở và Trần Tử Bội rồi!”

"Cái gì?"

Lão Trần nhíu mày hỏi:

“Có chuyện như vậy nữa?”

“Có chứ!”

Hồ Lâm Ngữ giậm chân:

“Phòng tới phòng lui, không ngờ rằng cướp nhà khó phòng, giờ con đã hiểu ý tưởng của Trần Hán Thăng, chắc là để Trần Tử Bội cho Tiêu Dung Ngư, lại để Trần Tử Khâm ở lại đây, hy vọng hai người họ chấp nhận nhau đúng không?”

"Như vậy sao?"

Trên mặt Trần Triệu Quân tràn ngập biểu cảm "Thì ra là vậy", khó tin nói: "Việc này quá khó.”

"Không phải quá khó khăn!"

Hồ Lâm Ngữ cực kỳ khinh thường nói:

"Căn bản là không thể nào, tại sao chúng ta phải chấp nhận Trần Tử Khâm? Xin cho Ấu Sở một lý do!”

“Chú . . .”

Lão Trần đang định nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, xem thời gian thì hẳn là Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh.

“Có lẽ lý do tới rồi.” Trần Triệu Quân thầm nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment