Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1016 - Chương 1016: Sữa Mẹ

Chương 1016: Sữa mẹ Chương 1016: Sữa mẹ

Đông Nhi mở cửa chống trộm ra thì nhìn thấy ở bên ngoài có hai bóng người quen thuộc, đó chính là Tiêu Hoành Vĩ cùng Lữ Ngọc Thanh.

"Bảo bối, đúng thật là cháu rồi, sao cháu lại không ở cùng mẹ mình…"

Lữ Ngọc Thanh từ phía sau đến gần, phát hiện cháu gái mình đang nằm trong lòng Trần Triệu Quân thì vội vã ôm lấy.

"Lão Trần, đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Hoành Vĩ hoàn toàn không rõ ràng tình huống thế nào, mơ hồ hỏi Trần Triệu Quân.

Vừa nãy, khi nói chuyện ở trong điện thoại Trần Triệu Quân không nói rõ gì hết, chỉ nói là mang thức ăn dặm cho cháu đến, còn nói cái gì mà Bé Tiểu Ngư Nhi cũng ở chỗ này.

Trần Tử Khâm không phải theo cha mẹ mình lên máy bay rồi sao?

Bọn họ cũng thử liên hệ với Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng nhưng kết quả đều như nhau, cả hai người không ai bắt máy, nhưng bởi vì nói đến đứa nhỏ nên ông bà không dám bất cẩn chút nào, vì vậy họ đã lái xe đến đây theo địa chỉ.

Kết quả, Trần Tử Khâm thật sự ở Kiến Nghiệp.

Cái cảm giác này giống như một giấc mơ, thời điểm Lữ Ngọc Thanh ôm đứa bé còn cố ý lắc đầu mấy lần.

Bé Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy bà ngoại quen thuộc thì vui mừng, đôi tay mũm mĩm vuốt ve tai của Lữ Ngọc Thanh.

Ông ngoại Tiêu Hoành Vĩ lau những mẩu vụn ở khóe miệng của đứa bé mà vừa nãy ông vô tình quệt vào khi cho đứa bé ăn.

"Ngồi xuống trước đi."

Trần Triệu Quân chỉ vào sô pha và nói.

"Lão Trần, đây là nơi nào?"

Lữ Ngọc Thanh nhìn chung quanh một chút, căn phòng này có diện tích rất lớn, trang trí cũng rất tinh xảo, có điều trong phòng khách đều là người xa lạ.

Một cụ bà hơn 70 tuổi, khuôn mặt dãi dầu sương gió, cổ tay gầy guộc chống nạng cho thấy bà đã phải chịu nhiều vất vả khi còn trẻ.

Nếu đổi lại là Lữ Ngọc Thanh và Lương Mỹ Quyên, thì đến tuổi này xem ra cũng sẽ khá phúc hậu.

Còn có một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi, dáng người không cao, hơi mập, ngoại hình chỉ có thể gọi là bình thường.

Lữ Ngọc Thanh khi còn trẻ là một phụ nữ xinh đẹp, con gái lại càng xinh đẹp nên ngưỡng thẩm mỹ của bà rất cao, theo phép lịch sự để đánh giá thì bí thư Hồ chỉ có thể ở mức "trung bình".

Lữ Ngọc Thanh cũng chú ý tới ánh mắt của cô gái này rất hung hãn, thậm chí cảm giác được mình bị nhìn chằm chằm.

Ngoài ra còn có hai cô gái nhỏ, cô bé quàng khăn đỏ trông vô cùng dễ thương đáng yêu, nhưng trong đôi mắt to đen láy như trái nho cũng không che dấu vẻ đề phòng.

Lữ Ngọc Thanh rất ngạc nhiên, bà vốn không quen những người này.

“Đây là nhà của Thẩm Ấu Sở”

Trần Triệu Quân trầm giọng nói.

“Cái gì?”

Lữ Ngọc Thanh sửng sốt một chút, bà đương nhiên biết Thẩm Ấu Sở là ai.

Giống như trong mắt Hồ Lâm Ngữ, Tiêu Dung Ngư là kẻ thứ ba, thì trong mắt Lữ Ngọc Thanh, Thẩm Ấu Sở mới chính là kẻ thứ ba.

Vào khoảng thời gian trước đó, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư vốn đã bàn về chuyện hôn nhân nhưng lại đột ngột chia tay, mặc dù Lữ Ngọc Thanh cảm thấy rằng Trần Hán Thăng phải chịu trách nhiệm chính, nhưng Thẩm Ấu Sở đó thật sự vô tội sao?

"Khó trách ánh mắt của bọn họ không mấy thiện cảm..."

Lữ Ngọc Thanh rốt cục hiểu ra, sắc mặt lạnh xuống rồi quay đầu hỏi Trần Triệu Quân: "Tại sao Bé Tiểu Ngư Nhi nhà chúng tôi lại ở đây?"

"Lão Tiêu, lão Lữ, từ từ nghe tôi giải thích."

Trần Triệu Quân đã nghĩ ra những gì cần nói, nhưng trước tiên phải "rút" mình ra khỏi toàn bộ sự việc.

Tại sao phải "rút" ra ư, bởi vì nếu mọi người đều biết rằng Trần Hán Thăng đã gửi tin nhắn trước để thông báo cho ông, thì bất kể có giải thích thế nào mọi người cũng sẽ coi hai cha con ông là "một nhóm tội phạm".

Lão Trần không sợ bị oan, nhưng ông lo lắng rằng trong mắt mọi người mình sẽ không còn uy tín nữa.

Không có uy tín thì nhiều việc sẽ không phối hợp được.

Vì vậy, Trần Hán Thăng sẽ là người phải chịu mọi trách nhiệm, vì ngay từ đầu con trai ông chính là người đã làm ra những điều này.

“Sau khi từ sân bay trở về, tôi cảm thấy ở cùng với các người sẽ rất khó xử nên đã lên xe của Tử Bác.”

Lão Trần nói mấy câu vụn vặt có vẻ không quan trọng.

Tuy nhiên, cả Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đều gật đầu, đúng thật là Trần Triệu Quân đã lên chiếc Buick của Tử Bác vào thời điểm đó.

Đây là kỹ năng giao tiếp mà Giám đốc Trần đã mài giũa trong hệ thống, trước tiên nói về một số tình huống thực tế, sau đó nói về những điều khác sau, những người khác sẽ tin tưởng bản thân chúng ta hơn.

"Dù sao tôi cũng về hưu rồi, một đứa cháu gái của tôi đã ra nước ngoài nên tôi chỉ muốn tới đây để xem cháu gái nhỏ còn lại của mình, kết quả khi tôi đến đây thì nhìn thấy Trần Tử Khâm đang nằm trên giường."

"Lúc đó tôi cũng hơi bối rối, sau đó Đông Nhi đã nói với tôi rằng Hán Thăng chiều nay đã đến và đưa Trần Tử Bội đi."

"Lúc này tôi mới biết, đứa bé đã bị đánh tráo"

99% những gì Trần Triệu Quân nói là sự thật, và điều duy nhất không khớp với sự thật là ông đã biết trước rằng Trần Tử Khâm ở nhà.

Trên thực tế, Lão Trần cũng bị lừa vì ông chỉ mới biết được chuyện này vào nửa tiếng trước, nhưng điều này không thể nói ra.

Chắc chắn, sau khi nghe xong lời giải thích này cả Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đều sẽ không nghi ngờ Lão Trần.

Lữ Ngọc Thanh tự hỏi: "Vậy tại sao Trần Hán Thăng lại tráo đổi hai đứa nhỏ?" Tâm trạng của Lữ Ngọc Thanh hiện tương đối ổn định, con gái đang trên máy bay, còn cháu gái thì trong tay mình nên cũng xem như cả gia đình đều bình an vô sự.

"Một số thủ đoạn nhỏ tự cho mình là đúng."

Cục trưởng Tiêu cười lạnh, ông đã nhìn thấu kế hoạch của Trần Hán Thăng, hoặc có thể nói là kế hoạch của Trần Hán Thăng một khi bị bại lộ sẽ tự động chuyển từ "âm mưu" sang "dương mưu".

Nhưng Tiêu Hoành Vĩ cảm thấy điều này có hơi ngu ngốc, nếu Tiểu Ngư Nhi phát hiện ra con gái bị đánh tráo, sao con bé có thể không quay lại?

Nếu thật sự không quay lại được, Lữ Ngọc Thanh cũng có thể đưa Trần Tử Khâm ra nước ngoài.

Trong khi họ đang nói chuyện, thì có hai người đột nhiên đi ra từ phòng ngủ.

Một người một phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, mặc một chiếc áo khoác len cao cấp màu xám và đeo một cặp kính gọng vàng, toàn thân toát lên vẻ thư sinh. Tay trái bà đeo một cái nhẫn bảo thạch màu xanh đậm, cổ tay phải một cái vòng tay mã não trắng, những trang sức đắt tiền này cũng lộ ra thân phận không bình thường.

Điều đó cho thấy người này không chỉ đọc sách nhiều mà còn khá giàu có.

Nhưng đây không phải là điểm chính, điều kiện gia đình của Lữ Ngọc Thanh cũng rất tốt, Trần Hán Thăng ra nước ngoài làm ăn, thường mua một số trang sức đắt tiền để lấy lòng "mẹ vợ".

Cánh tay của người phụ nữ trung niên đang đặt trên vai một cô gái.

Lữ Ngọc Thanh cẩn thận nhìn cô gái đấy, cô ấy chắc cùng tuổi với Tiểu Ngư Nhi, vóc dáng thì có lẽ cao hơn một hoặc hai centimet.

Mặc dù có dáng người đẹp nhưng lại mặc quần áo rất đơn giản, chỉ là một chiếc áo khoác bình thường đơn giản và quần jean.

Ngũ quan của cô cũng đặc biệt xinh đẹp, làn da trắng nõn non nớt, dưới ánh đèn phản chiếu một tia sáng mờ như sứ, khuôn mặt trong sáng chói mắt dịu dàng như nước, đôi mắt như cánh hoa đào, sống mũi cao thẳng ẩn hiện một tia cứng rắn, màu đen. Tóc của cô ấy được buộc bằng một sợi dây chun thông thường và chỉ để xõa trên lưng.

Cô gái sau khi chú ý tới ánh mắt của Lữ Ngọc Thanh thì cúi đầu không nhìn nhau, có thể thấy cô khác với cô gái mập lùn kia ở chỗ không hung hăng chút nào.

"Đây là Thẩm Ấu Sở sao, quả nhiên là không tồi, khó trách…"

Lữ Ngọc Thanh không ngừng gật đầu.

Khóe miệng của Tiêu Hoành Vĩ giật giật, ông thực sự muốn nói với vợ mình rằng trước đây đã gặp Thẩm Ấu Sở, khi Trần Hán Thăng bị cách ly vào năm thứ nhất, cô gái này đã đợi bên ngoài ba ngày giống như con gái của chúng ta.

Nhưng Lão Tiêu đã suy nghĩ lại, nếu hiện tại nói ra, ngoại trừ tăng thêm mâu thuẫn, cũng không có lợi gì.

···

"Đây là bạn học cũ Mạc Kha của tôi, hiện đang làm việc ở Sở Giáo dục tỉnh."

Bây giờ, chỉ có "người trung gian" Trần Triệu Quân mới có thể giới thiệu lẫn nhau.

Tuy nhiên, ông ấy không giới thiệu Thẩm Ấu Sở bởi vì điều đấy quá dư thừa.

Với sự xuất hiện của Mạc Kha, tình thế mất cân bằng đã được ổn định ngay lập tức.

Tất nhiên, hai bên rất ít nói chuyện, hoặc có thể nói là không có tiếng nói chung, gần như tất cả đều là nhờ Trần Triệu Quân làm dịu bầu không khí.

Tất nhiên, cũng phải cảm ơn "trợ lý khách mời" Trần Tử Khâm, thỉnh thoảng vẫn nói "u a" hoặc cười một cách khó hiểu.

Nhưng tình huống này cũng không kéo dài lâu, vì Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh sẽ sớm rời đi và Bé Tiểu Ngư Nhi cũng sẽ bị dẫn đi.

Trước khi đi, Lữ Ngọc Thanh lạnh lùng nói với chồng: "Tử Khâm đã ăn đồ ăn của người khác, anh lấy một túi ra trả lại đi "

"Lão Lữ không cần đâu." Trần Triệu Quân nói.

“Bụp!” Lữ Ngọc Thanh dứt khoát tự mình chộp lấy, ném toàn bộ đồ ăn dặm mang theo lên bàn, sau đó trực tiếp đi vào thang máy.

"Các người…" Hồ Lâm Ngữ không nói nên lời, cha mẹ của Tiêu Dung Ngư thoạt nhìn rất có khí chất, làm sao có thể lỗ mãng như vậy.

Nếu không phải chú Trần thỉnh cầu, Ấu Sở có lòng tốt, thì Trần Tử Khâm đã bị đói rồi!

Hồ Lâm Ngữ bất lực nói: "Người hiền dễ bị bắt nạt, đôi khi cần phải cứng rắn hơn. Trần Hán Thăng là một người như vậy, cậu ta luôn tìm lỗi và chọc tức mọi người khi không có việc gì làm, đó cũng là lý do tại sao việc làm ăn của cậu ta càng ngày càng phát triển, bởi vì không có đối thủ nào nguyện ý dây dưa với loại khốn nạn như vậy."

Mặc dù Trần Hán Thăng đã lấy đi chứng minh thư, hộ chiếu, nhưng chúng vẫn có thể được cấp lại, chỉ có điều hơi rắc rối.

Tuy nhiên, điều rắc rối nhất là danh tính của Trần Tử Bội, bởi vì Trần Hán Thăng quản lý hộ khẩu của con bé thông qua một mối quan hệ.

Mặc dù Mạc Kha cũng có liên quan, nhưng cô ấy lo lắng rằng Trần Hán Thăng đã cố tình sắp đặt mọi thứ, chẳng hạn như khi đến bệnh viện để làm giấy khai sinh một lần nữa, thì bệnh viện sẽ kiếm cớ.

Nếu không lầm, Trần Hán Thăng có mối quan hệ rất tốt với Phó chủ tịch Cao của bệnh viện Cổ Lâu.

Những điều này đều phải từng bước giải quyết.

·····

Khi Trần Tử Khâm rời đi, ông nội Trần Triệu Quân cũng tự nhiên đi theo.

Trên xe, Lữ Ngọc Thanh ngồi ở ghế phụ lái đột nhiên quay đầu lại và nói: "Lão Trần, tôi chợt hiểu tại sao Trần Hán Thăng lại muốn tôi ở Kiến Nghiệp và để Lương Mỹ Quyên đến Mỹ."

"Tại sao..."

Ngay khi Trần Triệu Quân định hỏi, ông ấy đã rất nhanh hiểu rõ.

Nếu Lữ Ngọc Thanh theo đến Mỹ bà sẽ không quan tâm đến Trần Tử Bội, nhưng bà nội Lương Mỹ Quyên thì khác, bà sẽ chăm sóc cháu gái của mình rất tốt.

Trần Triệu Quân cười nhạt, không biết nên nói gì.

………

Có điều sau khi về đến nhà, Tiêu Hoành Vĩ mới nghĩ tới một vấn đề nhỏ - Trần Tử Khâm sau khi tắm không có quần áo phù hợp để thay.

Bởi vì phần lớn quần áo đang mặc đều đã bị Tiểu Ngư Nhi mang đi, còn lại đều là quần áo cũ, rất chật.

Đêm nay chỉ có thể tạm chấp nhận, Lữ Ngọc Thanh dự định ngày mai sẽ đi đến cửa hàng mua một ít quần áo mới, nếu như nói quần áo là vấn đề còn tương đối dễ dàng giải quyết thì lại có một vấn đề khác căn bản giải quyết không xong.

Hai giờ sáng Bé Tiểu Ngư Nhi ngủ cùng bà ngoại lại đột nhiên nháo lên, làm cho hai cái gian phòng Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ đều bị đánh thức.

"Xảy ra chuyện gì?"

Lão Tiêu ôm lấy cháu ngoại hỏi.

"Đứa nhỏ đói bụng rồi, ngày hôm nay chỉ ăn chút ít đồ ăn dặm."

Lữ Ngọc Thanh trong tay bưng một cốc sữa thở dài nói: "Đứa nhỏ mới sáu tháng nên vẫn chưa thể hoàn toàn cai sữa, trước đây đều vừa dùng đồ ăn dặm vừa kết hợp uống thêm sữa mẹ, thời gian đủ để cho đứa nhỏ cai sữa cũng phải mười tháng sau."

Trần Triệu Quân cùng Tiêu Hoành Vĩ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều là người làm cha mẹ nên tự nhiên biết sữa mẹ là tốt nhất.

Vấn đề bây giờ là biết đi đâu tìm sữa mẹ.

Thực vẫn có biện pháp giải quyết, ví dụ như bắt đầu từ bây giờ để cho đứa bé cai sữa, hoặc là chờ khóc mệt mỏi đến tự ngủ, thế nhưng ai lại cam lòng.

Lại nói thêm, cũng không phải không có sữa mẹ.

"Các người ngủ trước đi."

Trần Triệu Quân trầm mặc một hồi lâu đột nhiên trở về trong phòng thay một cái khoác, sau đó dùng chăn quấn quanh Bé Tiểu Ngư Nhi rồi tiếp đó gọi điện thoại cho tài xế.

"Alo, tiểu Dương..."

Trần Triệu Quân nói: "Đêm khuya quấy rầy rồi, phiền cậu chạy một chuyến tới căn hộ ven sông, càng nhanh càng tốt!"

Bình Luận (0)
Comment