Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1017 - Chương 1017: Con Gái Tiêu Dung Ngư, Đói Bụng!

Chương 1017: Con gái Tiêu Dung Ngư, đói bụng! Chương 1017: Con gái Tiêu Dung Ngư, đói bụng!

"Lão Trần, ông muốn đem đứa nhỏ đi đâu?"

Lữ Ngọc Thanh tuy rằng hỏi như vậy nhưng thực ra bà đã đoán được một chút.

Trần Triệu Quân không trả lời, ôm Trần Tử Khâm đi tới bên cửa sổ ngóng nhìn ra xa ngơ ngác không nói gì, tuy vậy bàn tay vẫn xoa xoa cháu gái.

"Còn có thể đi đâu nữa."

Tiêu Hoành Vĩ thở dài, ông cũng trở về phòng ngủ muốn lấy áo khoác mặc vào.

"Ông cũng đi sao?" Lữ Ngọc Thanh hỏi, từ câu hỏi có thể nhìn ra bà đã đón được nơi sẽ đến.

"Chờ tài xế đến, sau đó sẽ đi."

Tiêu Hoành Vĩ giải thích: "Đứa bé khóc càng lúc càng lớn rồi, bà nhẫn tâm sao?"

"Tôi…"

Lữ Ngọc Thanh nghẹn một lúc, cuối cùng cũng đi thay quần áo.

"Nếu như không vui, vậy thì đừng đi."

Tiêu Hoành Vĩ hiểu rõ tính cách vợ mình, nên nói lời khuyên nhủ.

Ba người lớn tuổi ở đây, một người là cấp trưởng cục, hai người còn lại là cấp phó cục, tất cả gần như đều đã tu luyện thành hồ ly ngàn năm, tuy trong lòng đều hiểu rõ nhưng vẫn không nói thẳng ra.

Bởi vì nói thẳng ra mọi người đều sẽ lúng túng, mới mấy tiếng trước còn ở trước mặt nhà người kia tỏ ra lạnh lùng vậy mà bây giờ lại muốn đi cầu xin Thẩm Ấu Sở cho Trần Tử Khâm uống sữa, đúng là "nghiệp quật" thật nhanh.

Lại nói thêm, tuy rằng có Trần Triệu Quân đứng ra nói chuyện giúp nhưng cũng không chắc chắn Thẩm Ấu Sở sẽ đồng ý, đến lúc đó cầu xin tự nhiên phải nói mấy lời tốt mà tính cách của Lữ Ngọc Thanh khả năng sẽ không nói ra được.

"Đời này tôi chỉ cúi đầu hai lần, một lần là khi còn trẻ cùng ông cãi nhau suýt chút nữa quên đón Tiểu Ngư Nhi tan học, cuối cùng ở trong trường nhìn thấy con gái ngoan nằm nhoài ở trong phòng học làm bài tập tôi mới nói ra lời thề không cãi nhau cùng ông nữa."

Lữ Ngọc Thanh lạnh lùng trả lời: "Lần này là vì cháu gái nhỏ, mặt mũi của bà già như tôi có tính là gì, cùng lắm thì quỳ xuống cầu xin thôi!"

"Sẽ không đến mức vậy đâu."

Tiêu Hoành Vĩ lắc đầu một cái.

Lão Tiêu làm công tác nhiều năm như vậy, muôn hình muôn vẻ của người đời ông đã gặp rất nhiều, nhìn dáng dấp của Thẩm Ấu Sở có thể đoán ra cô chính là đứa trẻ tốt.

Có điều cục trưởng Tiêu sẽ không nói ra phán đoán của mình.

Tiêu Hoành Vĩ đổi chủ đề: "Tiểu Ngư Nhi buổi sáng phát hiện đứa bé bị đánh tráo, nhanh nhất cũng phải đến ngày kia mới có thể trở về, nếu cháu gái lại muốn uống sữa thì làm sao đây?"

Lữ Ngọc Thanh trầm tư, vấn đề này nhất định phải giải quyết.

"Hay là chúng ta đi bệnh viện hoặc mấy chỗ môi giới trung gian tìm thử đi, xem xem có bà mẹ nào nguyện ý giúp đỡ hay không."

Tiêu Hoành Vĩ nói tiếp: "Ngày mai tôi sẽ hỏi bên bệnh viện Cảng Thành thử, chúng ta chi ít tiền cảm ơn, tìm một người chia ít sữa cho Bé Tiểu Ngư Nhi."

"Nhưng mà của người khác… nếu như không được sạch sẽ thì sao?"

Lữ Ngọc Thanh nhíu mày.

Lữ Ngọc Thanh có bệnh thích sạch sẽ khá nghiêm trọng, thói quen này người trong nhà đều biết đến, trước đây Vương Tử Bác đi đến nhà Tiểu Ngư Nhi làm khách cũng không dám ngồi lộn xộn vì sợ giẫm dơ sàn gỗ.

Có điều ở chuyện "cho bú sữa" này Lữ Ngọc Thanh chưa từng hoài nghi Thẩm Ấu Sở, nói cho cùng Thẩm Ấu Sở xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn là mẹ của Trần Tử Bội cho nên cái kia nhất định không có vấn đề!

"Vào lúc này, bà còn lo lắng chuyện đấy để làm gì."

Tiêu Hoành Vĩ lắc đầu một cái đi tới phòng khách, gọi lão Trần cùng ra ngoài.

"Cân nhắc những vấn đề đấy có gì không đúng sao?"

Lữ Ngọc Thanh không phục phản bác một câu, bà dự định sẽ đi bệnh viện khoa phụ sản hỏi một chút, xem thử xem có thai phụ nào gia đình điều kiện không tệ, học qua đại học hay không.

"Cho dù không sánh được với Tiểu Ngư Nhi, cũng phải miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn của mình."

Lữ Ngọc Thanh yên lặng nghĩ.

······

Dưới lầu trăng sáng sao thưa, vắng vẻ đến tĩnh lặng, thỉnh thoảng còn có hai tiếng ếch kêu từ bể nước truyền ra.

Trần Tử Khâm còn tưởng rằng được đi ra ngoài chơi, đôi mắt to xoay tròn nhìn, tạm thời ngừng tiếng khóc.

Trên đường xe cũng rất ít, trong buồng xe rất yên tĩnh, ba người rất ít nói chuyện, chỉ có Bé Tiểu Ngư Nhi tình cờ nhìn thấy xe buýt sượt qua người lớn tiếng "u a" một hồi.

Trần Triệu Quân cũng không quên gọi điện thoại cho tài xế Quả Xác, dặn cậu đi đến căn hộ bên kia của Thẩm Ấu Sở, đêm nay chịu khó chờ đợi đưa bọn họ trở về.

Tài xế tất nhiên không có ý kiến, đây chính là cha mẹ của Trần tổng, biết bao người trầy da tróc vẩy muốn được phục vụ mà còn không được đấy.

"Lão Trần này…"

Lúc sắp đến nơi, Tiêu Hoành Vĩ đột nhiên thở dài nói: "Cuối cùng, chúng ta vẫn là rơi vào bẫy của Trần Hán Thăng."

"Cạm bẫy" của Trần Hán Thăng chính là để cho Thẩm Ấu Sở và Trần Tử Khâm ở cùng nhau, bây giờ hắn đã làm được.

Có điều, chính vào lần này, đã có vài thứ đang chầm chậm thay đổi, chỉ cần Thẩm Ấu Sở đồng ý giúp đỡ chí ít Lữ Ngọc Thanh sẽ không hận cô nữa.

"Phải xem tiểu Thẩm có đáp ứng hay không."

Trần Triệu Quân không trực tiếp trả lời vào vấn đề, ngay lúc này để đứa nhỏ không bị đói bụng mới là chuyện quan trọng nhất.

······

Thẩm Ấu Sở ở tầng 15, bình thường 11h sẽ tắt đèn, có điều buổi tối hôm nay tuy đã khuya rồi nhưng cô vẫn chưa chợp mắt.

Lúc trước, Thẩm Ninh Ninh sau khi tan học vừa về nhà thì lập tức chơi đùa một lúc lâu với Trần Tử Bội, dì nhỏ A Ninh luôn ôm em bé mới 6 tháng tuổi kể những câu chuyện ở trường tiểu học.

Tình cảnh này hồn nhiên mà ấm áp biết bao, ngay cả Hồ Lâm Ngữ cũng bất tri bất giác cười lên.

Sau đó A Ninh mới chịu đi làm bài tập.

Mạc Kha cũng giống như vậy, có điều bà rất yêu thích đứa bé nên buổi tối thường ngủ ở nơi này.

Lương Mỹ Quyên càng không cần phải nói, bà rất ổn định cách một ngày tới một lần.

Hiện tại Trần Tử Bội không có ở chỗ này, trong nhà giống như mất đi linh hồn quan trọng nhất, ai cũng không có tinh thần làm việc.

Đêm nay Hồ Lâm Ngữ xung phong nhận việc ngủ cùng với Thẩm Ấu Sở, nhưng có lẽ do buổi chiều bận bịu trang trí quá mệt mỏi nên trong lúc nói chuyện tiểu Hồ đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Thẩm Ấu Sở không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào, ôm đầu gối ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn về phía ánh trăng.

"Kẽo kẹt!"

Thẩm Ấu Sở đột nhiên đi xuống giường, nhẹ nhàng mở tủ đồ ra, bên trong đều là quần áo mà cô đã chuẩn bị kỹ càng cho con của mình.

Làm lại thẻ căn cước phải mất 30 ngày, mặc dù Mạc Kha nhờ vào những mối quan hệ có thể đẩy nhanh quá trình hơn một chút nhưng khó khăn nhất vẫn là việc đăng ký hộ khẩu cho Trần Tử Bội, muốn mang con gái bảo bối về phải làm lại giấy khai sinh mới có thể đăng ký thêm tên Trần Tử Bội vào sổ hộ khẩu một lần nữa.

Bằng không, Thẩm Ấu Sở dù có đặt được vé máy bay đi nước Mỹ cũng chỉ có thể sang gặp con gái, mà không đón được Bé Tiểu Ấu Sở trở về.

Thẩm Ấu Sở xoa xoa mấy bộ quần áo nhỏ, tưởng tượng Trần Tử Bội mặc những bộ đồ này vào sẽ dễ thương biết bao nhiêu, mắt hoa đào không kiềm được mà ửng đỏ dần đọng lại một tầng hơi nước.

"Ting ting!"

Bỗng nhiên, di động đột nhiên vang lên, là Trần Triệu Quân gọi đến.

"Tiểu Thẩm, làm phiền con mở cửa ngoài một chút được không."

Sau tiếng nói của Trần Triệu Quân, còn có tiếng khóc nỉ non của em bé.

Thẩm Ấu Sở không biết xảy ra chuyện gì, vội vã mặc thêm một cái áo khoác đi ra ngoài, không nghĩ tới ở hành lang lại gặp Đông Nhi.

Đông Nhi vuốt mắt: "Chị Ấu Sở, bên ngoài giống như có tiếng trẻ con đang khóc."

"Ừm."

Thẩm Ấu Sở gật gù, sau đó mở cửa.

"Lạch cạch!"

Nghe được động tĩnh, Mạc Kha cũng đeo kính vào rồi đi ra, thuận tiện bật công tắc đèn treo tường lên, trong phòng khách trong nháy mắt sáng rực.

Thẩm thật thà là một người mẹ chu toàn, cô vừa nhìn thấy đứa nhỏ lập tức nhận ra con gái Tiêu Dung Ngư…

Đói bụng!

Bình Luận (0)
Comment