Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 1018 - Chương 1018: Trên Thế Giới Này Không Có Ngụm Sữa Nào Là Miễn Phí

Chương 1018: Trên thế giới này không có ngụm sữa nào là miễn phí Chương 1018: Trên thế giới này không có ngụm sữa nào là miễn phí

“Oa oa oa…”

Tiếng khóc của Bé Tiểu Ngư Nhi rất lớn, chẳng bao lâu sau Hồ Lâm Ngữ và bà nội đều đã bị đánh thức, A Ninh cũng thò cái đầu nhỏ nhắn ra ngoài nhìn phòng khách ồn ào.

Tiếng gõ cửa dồn dập vào đêm khuya, tiếng trẻ con đói đến bật khóc, vẻ mặt sốt ruột của ba người trung niên, ánh mắt mang theo sự mong chờ và cầu xin nhìn về phía Thẩm Ấu Sở…

Mạc Kha nhíu mày, bà ta là người có kinh nghiệm xã hội phong phú nhất, tổng hợp những chi tiết này, bà ta nhanh chóng phán đoán ra được mục đích chuyến đi này của Trần Triệu Quân và hai vợ chồng Tiêu Hoành Vĩ.

“Nếu thực sự muốn nhờ Ấu Sở giúp đỡ cho bú thì thực sự quá buồn cười.”

Trong lòng Mạc Kha thầm nghĩ, chiều hôm nay Lữ Ngọc Thanh còn tức giận ném đồ ăn dặm xuống, tỏ vẻ hai bên không ai nợ ai, bây giờ lại kéo mặt xuống cầu xin người ta.

Mẹ hai Mạc cũng không phải là người vô cảm, một đứa nhỏ đáng yêu như thế này gào khóc thực sự vô cùng đáng thương, nhưng cô bé là con gái của Tiêu Dung Ngư đấy, mấy người làm như vậy có suy nghĩ đến cảm xúc của Thẩm Ấu Sở không?

Mạc Kha lặng lẽ đi đến bên cạnh Thẩm Ấu Sở, để biểu đạt ý “mình sẽ chống lưng”, cũng muốn nhìn xem ba người đối diện này sẽ đưa ra yêu cầu gì.

“Tiểu Thẩm.”

Quả nhiên không ngoài dự kiến, Trần Triệu Quân mở miệng đầu tiên.

Nhưng Trần Triệu Quân cũng không nói rõ tình hình cụ thể, ông chỉ giao Trần Tử Khâm ở trong lồng ngực cho Lữ Ngọc Thanh, sau đó nói: “Bà ngoại của Tử Khâm có một số việc muốn nhờ con giúp đỡ.”

Sau khi nói xong, Lão Trần lại đóng sầm cánh cửa chống trộm lại, Tiêu Hoành Vĩ giống như muốn tránh tị hiềm nên không vào nhà.

Không phải Trần Triệu Quân không phối hợp, ông nửa đêm nửa hôm mang theo đứa nhỏ đến đây, thực chất đã biểu lộ rõ thái độ của mình.

Tuy nhiên, có Lữ Ngọc Thanh ở đây nên Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ đều tự giác lảng tránh vấn đề tiếp theo.

Hành lang bên ngoài cửa có chút lạnh lẽo, nửa đêm gió lạnh thổi vù vù, Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ, đồng thời cũng là ông nội và ông ngoại của Trần Tử Khâm, hai người đàn ông trung niên im lặng không nói gì đi đến cầu thang bộ, trong lòng đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

“Lão Trần.”

Một lúc lâu sau, Tiêu Hoành Vĩ phá vỡ sự im lặng: “Nếu tối nay tôi ngăn cản ông, không cho ông đưa đứa nhỏ đến đây, ông sẽ làm gì?”

“Vậy thì chỉ có thể chờ con bé khóc đến mệt, sau đó bị động đi ngủ.”

Trần Triệu Quân lắc đầu: “Cho nên tôi sẽ không đồng ý, cho dù hai người cũng là ông bà ngoại của Tử Khâm.”

“Ông thực sự sẽ không đồng ý.”

Dưới hành lang đen như mực, Tiêu Hoành Vĩ thâm trầm nói: “Bởi vì ông không chỉ là ông nội của Tử Khâm, mà cũng là cha của Trần Hán Thăng, cho nên suy nghĩ của ông và chúng tôi chắc chắn sẽ không hoàn toàn giống nhau.”

Những lời này của cục trưởng Tiêu chẳng khác nào trực tiếp nói ra rằng Trần Triệu Quân bằng lòng nhìn “Thẩm Ấu Sở và Trần Tử Khâm gia tăng sự ràng buộc”, đây cũng là kế hoạch của Trần Hán Thăng.

Trần Triệu Quân không đáp lại, lại là một sự yên lặng khiến lòng người hốt hoảng.

Một lát sau, Lão Trần mới thở dài nói: “Thực ra tôi cũng không ích kỷ như vậy, ngày mai tôi cũng sẽ tìm kiếm với hai người, nhìn xem có vú em thích hợp không?”

“Tối nay cứ xem sao trước đã.”

Lão Tiêu nhàn nhạt nói, ông không tiếp tục dây dưa vào vấn đề này nữa, “mối quan hệ huyết thống” chính là kiểu đánh gãy xương thì còn dính gân, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết Trần Triệu Quân rất muốn hai đứa nhỏ lớn lên bên nhau.

“Ừ! Vậy để xem tối nay sao đã!”

Trần Triệu Quân cũng lặp lại câu nói này, giọng điệu có chút khác biệt so với Tiêu Hoành Vĩ, nhưng có thể chắc chắn rằng “đêm nay” và “ngày mai” vô cùng quan trọng, nó quyến định phương hướng phát triển của rất nhiều chuyện.

Khác với cuộc trò chuyện đầy ẩn ý giữa Lão Trần và Lão Tiêu, tình tình trong phòng khách căn hộ phức tạp hơn nhiều, bà nội, Mạc Kha, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ, Đông Nhi và Thẩm Ninh Ninh, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào Lữ Ngọc Thanh và Trần Tử Khâm.

Trần Tử Khâm đã khóc đến mệt lả, hai hàng lông mi thật dài treo hai giọt nước mắt trong suốt như thuỷ tinh, thỉnh thoảng “khóc” một tiếng tượng trưng, tỏ vẻ mình đang cực kỳ thèm sữa.

Lữ Ngọc Thanh ôm cháu gái, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng, đôi môi thấp thoáng tơ máu thấm ra ngoài, có lẽ là trong lúc vô tình cắn rách, có thể nhìn ra được sự rối rắm trong lòng.

Trong tính cách của Lữ Ngọc Thanh có rất nhiều “tật xấu”, lộ rõ nhất chính là sự thanh cao.

Nhưng ở một thành phố nhỏ như Cảng Thành, bối cảnh gia đình của Lữ Ngọc Thanh và Tiêu Hoành Vĩ, thu nhập từ công việc, kiến thức và cách nói năng, đặc biệt còn có một cô con gái xinh đẹp ưu tú, những thứ đó đều là vốn liếng cho sự thanh cao của bà.

Thế nên lúc trước mỗi khi đến trường đi họp phụ huynh, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng bao vây xung quanh bà, nhưng Lữ Ngọc Thanh cũng chỉ giao tiếp với một số ít phụ huynh như Lương Mỹ Quyên.

Nhưng tối nay Lữ Ngọc Thanh không phải là phó cục trưởng cục cung cấp điện, cũng không phải là phu nhân của phó cục trưởng cục công an, bà chỉ là một bà ngoại bình thường, một người bà ngoại yêu thương cháu ngoại sâu sắc.

Thực ra chuyện đã đến nước này, không chỉ Mạc Kha hiểu rõ, mà bà nội, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ cũng hiểu rõ suy nghĩ của Lữ Ngọc Thanh.

Dù sao chuyện này đã quá rõ ràng, ngay cả Trần Tử Khâm cũng ngửi thấy mùi sữa ở trên người Thẩm Ấu Sở, không chút e dè nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất của cô, cái miệng nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở, thỉnh thoảng còn có nước miếng chảy ra từ khoé miệng.

Thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, đồng thời cũng đáng thương vô cùng.

Đối mặt với yêu cầu của hai bà cháu này, mỗi thành viên của “phe Ấu Sở” đều có phản ứng không giống nhau.

Cuối cùng Thẩm Ấu Sở cũng mềm lòng, đặc biệt hành động này của Bé Tiểu Ngư Nhi khiến cô không nhịn được nhớ đến con gái của mình, vẻ mặt vô thức trở nên dịu dàng.

Bà nội và Mạc Kha đều sa sầm mặt mày không nói gì, không nói gì vào lúc này, thực ra cũng có nghĩa là phản đối.

Đông Nhi vẫn còn nhỏ tuổi, cô ấy chưa hoàn toàn hiểu được.

Thẩm Ninh Ninh càng nhỏ tuổi hơn nữa, cô bé ngoại trừ cảnh giác ra thì còn có chút tò mò, cô con gái khác của anh trai không hề giống anh trai chút nào.

Chỉ có Hồ Lâm Ngữ thể hiện sự phản đối rõ ràng nhất, cô ấy vừa thúc giục A Ninh đi ngủ vừa nhìn chằm chằm vào Thẩm Ấu Sở, không bỏ sót khoảnh khắc nào.

Không phải Tiểu Hồ không có ý tốt, mà là vì hành động này thực sự quá đáng, đưa con gái của Tiêu Dung Ngư lại đây xin sữa, đây là ý nghĩ kỳ diệu gì vậy?

Không thể bởi vì Thẩm Ấu Sở đơn thuần mà lúc nào cũng bắt nạt cô ấy được.

Không thể bởi vì Thẩm Ấu Sở lương thiện mà lúc nào cũng áp bức cô ấy được.

Những tháng ngày Thẩm Ấu Sở đau khổ trong âm thầm, trong số các người có ai biết?

“Nghe nói nhà Tiêu Dung Ngư rất giàu có, tại sao không tìm một vú em chứ?”

Hồ Lâm Ngữ hừ lạnh một tiếng, cô ấy vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược thể hiện rõ ra mặt của Lữ Ngọc Thanh vào chiều nay.

Tóm lại, bí thư Hồ “ý chí sắt đá” quyết định ngăn cản lòng tốt của Thẩm Ấu Sở, bởi vì có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, đây cũng là cái bẫy mà Trần Hán Thăng cố ý đào.

Cha mẹ của Tiêu Dung Ngư cũng thật “ngu ngốc”, biết rõ đây là một cái bẫy mà còn muốn tiến vào? Nếu thực cho cho bú, bú ra tình cảm thì phải làm sao bây giờ?”

“Tối nay…”

Lữ Ngọc Thanh không do dự lâu lắm, nhanh chóng nói: “Chỉ cần tôi có cách nào khác, cũng sẽ không đến đây.”

Giọng điệu cầu xin người ta hơi cứng ngắc, điều đó chứng tỏ ngày thường bà thực sự rất ít khi làm loại chuyện này.

“Nhưng đêm hôm khuya khoắt rồi không thể tìm thấy vú em.”

Hồ Lâm Ngữ phản ứng lại, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy chuyện bé xé ra to, nếu thực sự không tìm thấy thì có thể cai sữa trước mà.

“Không phải tôi không muốn cai sữa.”

Giống như đề phòng sự tồn tại của “kẻ phá hoại” như Tiểu Hồ”, câu nói tiếp theo của Lữ Ngọc Thanh đã lấp kín lỗ hổng này.

“Nhưng đứa nhỏ chỉ mới bảy tháng.”

Lữ Ngọc Thanh lau đi nước miếng trên khoé miệng Trần Tử Khâm, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ lập tức cai sữa mà không có sự chuẩn bị trước, tôi không chỉ có lỗi với đứa bé mà còn có lỗi với Tiêu Dung Ngư, sau này Tiểu Ngư Nhi hỏi tôi tại sao mẹ lại đột nhiên cai sữa cho con gái, tôi phải trả lời như thế nào đây?”

Nói xong câu nói cuối cùng, giọng nói Lữ Ngọc Thanh đã trở nên nghẹn ngào.

Lữ Ngọc Thanh thực sự rất đau lòng, đúng là bà đã từng cân nhắc đến khả năng cai sữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm được.

Ngoại trừ việc “cai sữa” cần có kế hoạch khoa học ra, mỗi lần Bé Tiểu Ngư Nhi khóc, trái tim Lữ Ngọc Thanh giống như bị một bàn tay siết chặt lấy, ngột ngạt, gần như không thể thở nổi.

Nhìn thấy Lữ Ngọc Thanh như vậy, bầu không khí trong phòng khách cũng có chút ngưng trọng, cho dù lập trường của hai bên mâu thuẫn với nhau, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được tình cảm của Lữ Ngọc Thanh đối với Trần Tử Khâm.

“Cũng tội.”

Mạc Kha lặng lẽ thở dài một tiếng, bà ta cũng rất yêu thương Trần Tử Bội, một người bà ngoại như Lữ Ngọc Thanh có lẽ là một “tấm gương” học tập chăng.

Sắc mặt của Hồ Lâm Ngữ cũng dịu đi, trong lòng cũng không tiếp tục mâu thuẫn nữa.

“Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện, hơn nữa còn nhờ mối quan hệ khắp nơi để tìm kiếm vú em, đảm bảo trước khi Tiểu Ngư Nhi về nước có thể để đứa nhỏ bú được sữa mẹ.”

Lữ Ngọc Thanh hít hít mũi, ngẩng đầu mở to đôi mắt đỏ bừng, khó nhọc nói với Thẩm Ấu Sở: “Nhưng tối hôm nay, tối hôm nay…”

Lữ Ngọc Thanh vẫn đang do dự, câu nói tiếp theo rốt cuộc là nên dùng “Mong cô giúp đỡ cho Trần Tử Khâm bú sữa” hay là dùng “Cầu xin cô giúp đỡ cho Trần Tử Khâm bú sữa”.

“Không ổn rồi.”

Trong lòng Hồ Lâm Ngữ run lên, ngay cả cô ấy cũng cảm thấy có chút đáng thương, huống chi là Thẩm khờ khạo?

Quả nhiên, không chờ Lữ Ngọc Thanh nói ra hết câu, Thẩm Ấu Sở đã vươn tay ra, dưới cái nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, bế lấy Trần Tử Khâm.

“Ấu…”

Hồ Lâm Ngữ đang định ngăn cản, nhưng Lữ Ngọc Thanh đã đứng dậy, run rẩy nói với Thẩm Ấu Sở: “Cảm… Cảm ơn, cảm ơn cô…”

Lữ Ngọc Thanh hoàn toàn không thể ngờ được rằng Thẩm Ấu Sở lại chủ động ôm lấy đứa nhỏ, trong lúc nhất thời, bà cũng hơi ngạc nhiên, cũng có chút căng thẳng và luống cuống tay chân, nhưng nhiều hơn cả vẫn là cảm động.

Có rất nhiều lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, nhưng biểu đạt ra ngoài chỉ có “cảm ơn”.

“Đứa nhỏ cứ khóc mãi sẽ không tốt cho sức khoẻ.”

Thẩm Ấu Sở cũng nghĩ đến con gái của mình, cô ngân ngấn nước mắt nói, giống như một người mẹ thực sự, cứ thế ôm lấy Trần Tử Khâm vào trong phòng ngủ.

Sau khi Thẩm Ấu Sở rời đi, trong phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, chẳng mấy chốc, tiếng khóc của Bé Tiểu Ngư Nhi cũng đã biến mất, có lẽ không còn đói bụng nữa.

Một lát sau, bà nội là người đầu tiên chống gậy trở về phòng ngủ của mình, sau đó Đông Nhi cũng trở về.

Hồ Lâm Ngữ nói một vài câu, ví dụ như “Thực sự không ngờ Ấu Sở sẽ đồng ý, có lẽ cũng chỉ có cô ấy mới tốt bụng như vậy, cuối cùng mưu kế của Trần Hán Thăng vẫn thực hiện được…” để làm tăng thêm khí thế của bên ta.

Nhưng lại bị ánh mắt của Mạc Kha chặn lại, mẹ hai Mạc hiểu rất rõ trình độ của bí thư Hồ, nếu ở cùng lứa tuổi chắc có lẽ sẽ là “một giáo viên giỏi”, nhưng muốn giao tiếp với những nhân vật như Lữ Ngọc Thanh, trước mắt vẫn có chút ấu trĩ.

Nếu Ấu Sở đã cho Trần Tử Khâm bú sữa, bây giờ không cần thiết phải làm tăng lên mâu thuẫn giữa hai bên, thực sự chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Bà gọi hai người Lão Trần vào đi.”

Mạc Kha mở cánh cửa chống trộm ra, đồng thời ôm Hồ Lâm Ngữ đi vào phòng ngủ, chừa không gian lại cho ba người phụ nữ trung niên.

“Sao rồi, sao rồi…”

Thực ra, lúc nãy khi cánh cửa phòng trộm với có động tĩnh, Trần Triệu Quân và Tiêu Hoành Vĩ đã chạy đến, nhưng chỉ nhìn thấy một căn phòng khách trống vắng, ngoại trừ Lữ Ngọc Thanh đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha ra, ánh mắt còn có chút ngây dại, ngoài ra không còn người nào nữa cả.

Lão Trần và Lão Tiêu đều là người thông minh, nếu không nghe thấy tiếng khóc của Bé Tiểu Ngư Nhi, điều đó chứng tỏ vấn đề đã được giải quyết.

Nói cách khác, Thẩm Ấu Sở đã đồng ý rồi!

“Lão Tiêu…”

Lúc này, Lữ Ngọc Thanh cũng đã điều chỉnh lại cảm xúc, nghiêm túc nói: “Chúng ta phải cảm ơn người ta…”

“Phải, phải, đương nhiên phải cảm ơn rồi.”

Tiêu Hoành Vĩ không chút do dự, bởi vì ông đang đặt suy nghĩ của mình vào vị trí của người khác, cho dù Thẩm Ấu Sở đồng ý, thực chất cũng rất ấm ức đúng không?

Nhưng, làm thế nào để cảm ơn người ta đây?

Nếu cảm ơn bằng tiền bạc, thoạt nhìn không thoả đáng lắm.

Thẩm Ấu Sở chính là mẹ của Trần Tử Bội, mà Trần Tử Bội là con gái ruột của Trần Hán Thăng, có lẽ Thẩm Ấu Sở thích tiền, nhưng chắc chắn không thiếu tiền.

Vậy nếu tặng quần áo trẻ con và một số trang sức như vàng bạc thì sao?

Tuy nhiên, ý kiến này lại bị Trần Triệu Quân phủ quyết, nhu cầu đối với phương diện vật chất của Thẩm Ấu Sở cực thấp, từ trước đến nay vẫn có thói quen đan áo len cho người nhà.

Cái này không được, cái kia cũng không xong, hai vợ chồng Lão Tiêu đều rơi vào trầm tư, hình như bọn họ đang gấp gáp muốn thanh toán nợ nần cho hành vi lần này, để hai bên tiếp tục trở thành hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau.

“Khụ khụ…”

Đột nhiên, Trần Triệu Quân hắng giọng nói: “Theo như tôi quan sát, có vẻ như Tiểu Thẩm không hứng thú với những vật ngoài thân kia, nên để tôi đưa ra một lời đề nghị đi.”

“Ông nói xem.”

Hai vợ chồng Lão Tiêu nhìn về phía Trần Triệu Quân.

“Chỉ còn mấy tiếng nữa là máy bay sẽ hạ cánh.”

Trần Triệu Quân chậm rãi nói: “Chúng ta cũng không biết tình hình trên máy bay, nhưng buổi sáng hôm sau, Tiểu Ngư Nhi chắc chắn sẽ gọi điện thoại về, tôi đang muốn nói, trên máy bay còn có con gái của Thẩm Ấu Sở, Tử Bội còn nhỏ hơn chị gái mấy ngày, con bé vẫn chưa cai sữa…”

Nói tới đây, ý của Lão Trần đã quá rõ ràng.

“Chuyện này…”

Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại cúi đầu không nói gì.

“Mình biết ngay mà.”

Lữ Ngọc Thanh lặng lẽ nhắm mắt lại, trên thế giới này không có ngụm sữa nào miễn phí.

Bình Luận (0)
Comment